Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1737: Xông ra (1)




- Mà thôi mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, không lại suy nghĩ tới chủ ý rút đi ba phần khí tức Chúa Tể này. Lúc này tất cả đều đã hoàn thành. Hắn cũng không biết mình đã ở đây bao lâu. Sau khi suy nghĩ một chút, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra sự quyết đoán. Thoáng một cái thân thể dần dần mơ hồ, chậm rãi biến mất ở trên quạt tàn.
Thời điểm xuất hiện, thình lình ở Tiên Vực thứ hai!
Lúc đã cách thời điểm Bạch Tiểu Thuần mất tích, là mười ba ngày!!
Trong mười ba ngày này, Thiên Tôn của hai đại hoàng triều, mỗi người đều giống như phát cuồng vậy, ở bên trong mạng nhện này điên cuồng tìm kiếm. Cho dù một vài nơi nguy hiểm, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì xông vào tìm kiếm.
Trong mười ba ngày, gần như người người đều muốn phát điên. Bọn họ gần như đã tìm kiếm tất cả các nơi, nhưng ngay cả cái bóng của Bạch Tiểu Thuần cũng không thấy. Mà ở bên ngoài mạng nhện Tà trong lòng hai người Hoàng cùng Thánh Hoàng cũng sốt ruột, nhưng hai bên kìm chế lẫn nhau, không cho phép đối phương bước vào. Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể cảm nhận được Thiên Tôn dưới quyền mình không xuất hiện tử vong.
Nhưng chuyện cụ thể thế nào, lại không thể rõ ràng.
Cứ như vậy, ở trong thời điểm tất cả mọi người đang tìm kiếm muốn phát điên, bóng người Bạch Tiểu Thuần lại lặng lẽ không hơi thở xuất hiện ở nơi hắn biến mất trước đó. Mới vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần lập tức lui về phía sau, thần thức tản ra, cảnh giác vô cùng.
Nhưng ngay khi thân ảnh hắn xuất hiện, trong chớp mắt, bỗng nhiên một tiếng kêu kích động mang theo tâm tình mừng như điên, ở cách đó không xa đột nhiên truyền đến!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi quả nhiên một lần nữa quay về nơi này!
Theo lời nói truyền đến, lại là một bàn tay hư ảo cực lớn, trong tiếng nổ lớn lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Ở sau bàn tay kia, chính là Linh Cửu Thiên Tôn!
Cùng không giống với những người khác, Linh Cửu Thiên Tôn cùng Bạch Tiểu Thuần tiếp xúc mặc dù không nhiều lần, nhưng hai người cũng coi như đã giao đấu. Thời điểm đám người Cổ Thiên Quân tìm kiếm khắp nơi, Linh Cửu Thiên Tôn càng nghĩ càng thấy rằng chuyện này không thích hợp. Bởi vậy hắn đơn giản lại ở tại chỗ ban đầu chờ đợi.
Trong mười ba ngày, hắn cũng nhiều lần hoài nghi về hành động của mình. Nhưng cho đến trong một chớp mắt này, khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, Linh Cửu Thiên Tôn vô cùng mừng rỡ. Hắn không chậm trễ chút nào lập tức ra tay. Chỉ có điều tính cách hắn cẩn thận. Hắn biết tu vi của Bạch Tiểu Thuần là Thiên Tôn trung kỳ, lại có đại kiếm bắc mạch. Hắn hiểu rõ trong thời gian ngắn không có cách nào phân ra thắng bại. Vì vậy hắn lập tức lấy ra ngọc giản truyền âm, dự định lập tức truyền âm.
- Linh Cửu đạo hữu, xuỵt...
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy như vậy, vội vàng thở dài một tiếng. Hắn còn trực tiếp lấy từ bên trong túi trữ vật ra một khối thịt Chúa Tể, nhanh chóng ném tới.
Động tác của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh. Linh Cửu Thiên Tôn ở đây gần như vừa muốn truyền âm, nhất thời liền thấy một khối thịt nát kích thước bằng đầu người, tản ra khí tức kỳ dị không hiểu, lao thẳng đến tới mình.
Sau khi hắn sửng sốt, thần thức nhất thời tản ra. Hắn ý thức được đây là một khối thịt Chúa Tể, tim hắn lập tức lại đập loạn. Hắn không có đi hoàn thành việc truyền âm, mà là bắt lấy khối thịt Chúa Tể này. Sau khi cẩn thận kiểm tra, Linh Cửu Thiên Tôn ép xuống sự kích động trong lòng. Hắn hít một hơi thật sâu, không chậm trễ chút nào thu hồi lại. Lúc hắn ngẩng đầu, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, thần sắc dần dần trở nên cổ quái.
- Ta nhớ lúc đó ngươi lấy đi, lại là một con rắn mối lớn hoàn chỉnh...
Trong giọng nói của Linh Cửu Thiên Tôn, mang theo một ít nói tư vị không nên lời. Thật ra một miếng thịt này, hiển nhiên là biểu lộ, Bạch Tiểu Thuần đã từng gây cực hình đối với con rắn mối lớn này...
- Linh Cửu lão ca, ngươi quả nhiên hoả nhãn kim tinh. Nào, ba khối này ngươi cũng cầm đi. Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, lại lấy ra ba khối ném tới.
Cảnh tượng như vậy, lập tức lại khiến cho Linh Cửu Thiên Tôn kinh hãi. Hắn vội vàng tiếp nhận. Sau khi kiểm tra, hắn nhất thời hiểu rõ, bốn khối này ghép chung vào một chỗ, gần tương đương với hai, ba phần của rắn mối lớn.
- Mọi người đều là người một nhà, cần gì tính toán nhiều như vậy, có đúng hay không? Ngươi xem Thánh Hoàng lão nhân gia cũng đã nói, chỉ cần tìm được, tất cả mọi người có công.
- Trước đó là do các người hiểu nhầm ta, cũng không cho ta có cơ hội đi giải thích. Chuyện này, chính là do tất cả Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều chúng ta cố gắng, mới có thể thu được tạo hóa.
Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt chính khí, ngôn từ còn có lực.
- Đây cũng không phải là công lao của một mình Bạch Tiểu Thuần ta, cho nên nhất định phải mưa móc đều dính. Tiểu đệ tuyệt đối không tham công. Khối vừa rồi là bắp chân của rắn mối lớn, Linh Cửu lão ca ngươi cầm đi
Bạch Tiểu Thuần nói đến đây, Linh Cửu Thiên Tôn vội ho một tiếng. Su khi trong lòng hắn cân nhắc một chút, cảm thấy mình bắt được khối kia, quả thực tương đương với một phần bắp chân. Huống hồ chuyện này, hắn cảm thấy mình chỉ cần lấy được một khối như thế, lại tuyệt đối được tính là phân công lao.
- Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để cho Thánh Hoàng thất vọng. Bảo vệ thân thể Chúa Tể, này mới là chuyện mấu chốt nhất!
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy tâm tư Linh Cửu Thiên Tôn thoáng động, vội vàng lại khuyên bảo tiếp.
- Hơn nữa ta cũng đã nghĩ xong. Trước đó chúng ta hiểu nhầm quá sâu. Chúng ta chắc hẳn nên triệu tập đám người Cổ Thiên Quân, tất cả mọi người đi qua, ta phân cho mỗi người một phần. Như vậy chúng ta cùng nhau xông ra. Đây hoàn toàn chính là công lao của tất cả mọi người chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt., Linh Cửu cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. Đối với tâm tư của Bạch Tiểu Thuần, hắn liếc mắt liền có phán đoán.
Chỉ có điều chuyện này cũng đúng như là Bạch Tiểu Thuần nói. Huống hồ thời gian đã qua quá lâu. Cho dù là hắn cũng đã không kiên nhẫn từ lâu. Lúc này hắn gật đầu, lập tức lấy ra ngọc giản, truyền âm cho đám người Cổ Thiên Quân.
Trong thời gian chờ đợi ba người Cổ Thiên Quân, Bạch Tiểu Thuần cùng Linh Cửu Thiên Tôn cũng biết lúc này rất nguy hiểm. Vì vậy sau khi hai người thương nghị, ở khu vực gần đó tìm một ngôi làng không hóa thành tro bụi, cũng không quản bên trong có phải tồn tại nguy hiểm hay không, hai người lập tức ẩn thân vào bên trong, chờ đợi đám người Cổ Thiên Quân.
Thời gian không lâu sau, Trần Tô là người đầu tiên đến. Sau khi nhìn bốn phía xung quanh một chút, theo một tia thần thức Linh Cửu Thiên Tôn tản ra, Trần lập tức liền tiến vào làng. Không bao lâu, hắn đã đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.