Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 672: Ta sắp chín cả rồi!




Dịch: VoMenh
Biên: Spring_bird
Thợ rèn xuất hiện vượt quá dự liệu của Thanh Bì. Thủ hạ của lão phần lớn đều bị vây khốn trong biển lửa, lúc này không còn lại kẻ nào. Các thế lực khác càng thê thảm hơn, toàn thân Hải Đại Kiềm đỏ bừng bừng chạy ra khỏi ngọn lửa vô cùng chật vật trong khi nửa người của Minh Phi đã bị thiêu hủy trong lúc nỗ lực phá thoát vòng vây. Yêu tộc chỉ còn lại một đám tàn binh bại tướng, mà Trảm Yêu Minh lại có thêm một thợ rèn thực lực cao cường.
“Muốn vây khốn ta? Thợ rèn, ngươi còn chưa đủ năng lực.”
Thanh Bì cười lạnh, đột nhiên phát ra một tiếng gào to bén nhọn. Ngay lập tức, có tiếng động sàn sạt truyền đến từ phía rừng sâu; xa xa, từng đàn dị thú tiến lên làm rung động cả một vùng.
"Còn chưa chịu ra tay sao, đứng xem náo nhiệt thì ngươi đừng có mơ được chia quả ngon."
Thanh Bì vừa tiếp tục điều động thủ hạ, vừa trầm giọng quát về hướng gần đó, nơi mà vị cường giả bí mật đang ẩn thân.
Tại một cửa động cơ mật bị Phần Hỏa thương tạo thành một cái hố to cắt đứt ngang lúc trước, có một bóng người khẽ động, rồi một nữ nhân đi ra. ả mặc một thân giáp đen ôm sát thân người, nổi bật lên những đường cong khiến máu huyết người khác phải sôi trào lên. tấm mặt nạ vàng che khuất nửa khuôn mặt càng làm tăng thêm cảm giác đặc biệt thần bí.
“Ma Huyết Quật Kim Tình… Thợ rèn, cẩn thận!”
"Phí Minh Viễn bị đạo pháp thuật kinh người của Từ Ngôn làm chấn kinh, lúc này đã thanh tỉnh lại, nhìn thấy nữ tử xuất hiện từ lòng đất bèn lập tức lên tiếng kinh hô."
"Thợ rèn vốn định nhất quyết phân cao thấp với Thanh Bì, nghe Phí lão gào to, bèn nhanh chóng quyết định rút lui. Y xoáy sợi xích sắt hộ thân, rồi nhảy lên một thanh trường kiếm phóng thẳng lên trời, trong thoáng chốc đã tới bên cạnh Phí lão."
Thanh Bì không nhúc nhích, đứng nhìn thợ rèn bay đi. Kim Tình đứng trên miệng động phủ chỉ nhếch nhẹ khóe miệng, ánh mắt lộ ra không hề liếc đến Thiết Tam Mộc mà vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn đang đứng trên Sơn Hà Đồ.
“Trảm Yêu Minh lại có thêm một cường giả, Quỷ Diện, ngươi rất lợi hại”.
Kim Tình từ từ nói bằng một chất giọng lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ: “Ta cho ngươi cơ hội theo ta quay về Ma Huyết Quật, chỉ cần ngươi ưng thuận đảm nhiệm vị trí trưởng lão, ta bảo đảm giúp cho ngươi đột phá Nguyên Anh kỳ trong vòng một trăm năm!”.
Phí Minh Viễn vô cùng kinh hãi khi nghe điều kiện của Kim Tình đưa ra, ngay cả hội chủ phòng đấu giá Thanh Bì cũng giật cả mình, sắc mặt tối sầm lại trong phút chốc.
“Tập tính Kim Ma Thử thích giết chóc, Kim Tình, ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián ở đây! Quỷ Diện là người của Trảm Yêu Minh ta, quyết không đội trời chung với Yêu tộc ngươi.”
Phí lão vừa gào to lên, vừa dùng truyền âm ra lệnh mọi người lập tức rút lui. Mặc dù Thương Hưng, Minh Phi và Hải Đại Kiềm bị thương nặng nhưng Thanh Bì và Kim Tình lại không bị tổn thương dù là 1 sợi tóc. Hai kẻ này là Yêu linh hóa hình, vô cùng thần bí, thủ đoạn kinh người, muốn đối phó không phải chuyện dễ dàng.
Dù là Kim Ma thử lôi kéo hay Trảm Yêu Minh có tính toán gì đi nữa thì lúc này Từ Ngôn căn bản không rảnh để ý tới. Hắn chỉ đang kìm nén lửa nóng trong lòng, nâng một tay lên, lại ngưng tụ thành một quầng lửa.
Oành!!!
Tung ra Phần Sơn, biển lửa xuất hiện lần thứ hai
Nhìn thấy Quỷ Diện lại lần nữa thi triển ra loại pháp thuật đáng sợ này, Hải Đại Kiềm sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Minh Phi càng là giãy giụa tóm lấy một chân cua sau của gã, được kéo lê ra khỏi chiến trường.
Cả Thanh Bì và Kim Tình đều biến sắc khi thấy ánh lửa xuất hiện, tự mình đều chuẩn bị vận dụng tuyệt kĩ phòng ngự sở trường của bản thân đón đỡ đợt thiêu đốt hủy diệt này.
Hàng trăm con thằn lằn đen khổng lồ từ trong rừng xông ra, xếp thành vòng tròn bảo hộ Thanh Bì bên trong; một đám chuột vô cùng to lớn có hình thù kỳ dị leo ra từ trong miệng hố chắn trước người Kim Tình. Hai người như lâm đại địch. Nhưng mà sau khi biển lửa kéo tới, trong lòng hai người hầu như đồng thời chửi ầm cả lên.
Với mức nhiệt độ như thế này, cơ bản là không gây ra bất cứ uy hiếp nào cho Yêu Linh hóa hình.
Uy lực của chiêu này thậm chí còn chưa đạt tới đẳng cấp của Hư Đan bình thường.
Biết mình vừa bị đùa giỡn, Thanh Bì và Kim Tình liếc nhau một cái, triệu tập dị thú dưới trướng chuẩn bị truy kích giết chết đối thủ. Đột nhiên, cả hai phát hiện tên Quỷ Diện bí ẩn đang đứng trên Sơn Hà Đồ kia bỗng nhiên ngoảnh lại, dường như nở nụ cười nhẹ với chúng.
Chỉ do dự trong thoáng chốc đã đủ để nhân thủ Trảm Yêu Minh rút lui đi thật xa. Thanh Bì và Kim Tình đứng lại, cũng không có bất cứ động tác nào mãi cho đến khi Sơn Hà Đồ bay mất về cuối chân trời.
"Hắn hẳn đã cạn kiệt hết linh khí, chẳng qua chỉ đang lừa gạt chúng ta mà thôi." Thanh Bì trầm giọng nói.
“Ngươi biết rõ hắn đang giả vờ, vì sao không đuổi theo? Chẳng lẽ Thanh Bì nhà ngươi lại e sợ một tên Hư Đan Nhân tộc?”. Giọng Kim Tình đầy mùi khiêu khích.
“Một tên Hư Đan Nhân tộc?” Mặt nạ giấy trên gương mặt của Thanh Bì run nhẹ, hắn hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết rõ hắn thật sự là con người hay là một tên yêu quái? Thiên Bắc lâu rồi chưa có náo nhiệt, có người đến náo loạn phong vân cũng là một ý hay. Ta rất thích xem náo nhiệt, càng náo nhiệt càng tốt, hắc hắc hắc”.
Nói chưa dứt câu, bóng người lưng còng kia đã nhảy lên một con thằn lằn màu tím cực lớn, nhanh chóng biến mất trong khu rừng.
“Nếu chuyện náo nhiệt thật sự nhiệt, có khi ngươi chạm vào lại bị bỏng tay đấy...”
Kim Tình vểnh khóe miệng lên, chóp mũi nhỏ nhắn giật nhẹ như đang ngửi một mùi vị nào đó. Một lát sau, vị Yêu Linh thần bí đến từ Ma Huyết Quật này lẩm bẩm: “Quỷ Diện, loại người như ngươi rất thích hợp với động quật tối tăm hắc ám của ta, ngươi đã muốn làm quỷ thì ta sẽ sớm biến ngươi thành một tên lệ quỷ chân chính! Một tên lệ quỷ nô bộc nghe theo lệnh của ta... Ta đã nhớ kỹ hương vị của ngươi rồi, ha ha ha...!
Thanh Bì rời đi, sau đó Ma Huyết Quật Kim Tình cũng biến mất, cả chiến trường hỗn loạn bỗng trở nên tĩnh lặng.
Sa sa sa.
Ở ngoài rìa bãi chiến trường, có một tiếng động nhỏ vang lên. Một con hổ đang cố leo ra khỏi vùng chiến tích kinh khủng này. Bỗng một tia sáng lóe lên, Thương Hưng biến trở lại hình thái con người.
Vị trưởng lão của Thương Hổ Lâm hiện tại trông vô cùng thê thảm, chẳng những bể đầu chảy máu, thương tích khắp người, mà đáng sợ nhất là vết thương hình tròn xuất huyết không ngừng, thấy cả xương trắng bên trong ở ngay một bên vai.
“Bọn khốn kiếp chuột tinh và thằn lằn xảo trá, khục khục khục, tại sao lại không đuổi giết nhóm người Trảm Yêu Minh, hai ngươi rõ ràng là bị tên Quỷ Diện hù dọa bỏ chạy, như vậy thì tính toán có ích gì, có ngon thì đuổi theo đi chứ!”.
Thương Hưng bụm lấy miệng vết thương, khập khiễng tiến vào rừng rậm. Y may mắn thoát chết, nhưng thủ hạ của y lại không có được vận may giống như vậy.
“Quỷ Diện, ngươi giỏi lắm. Hãy chuẩn bị đón nhận sự truy sát của Thương Hổ Lâm, khục khục khục, ta sẽ bẩm báo lên Hổ Vương đại nhân! Dù lên thiên đường hay xuống địa ngục, ngươi cũng không thể nào trốn thoát. Hổ Vương Cốt của ta, Bách Hoa Mật của ta!”
“Hải Đại Kiềm, ngươi chậm một chút, chậm một chút!” Minh Phi rên toáng lên sau một quãng đường rất dài liều mạng bám chặt vào chân càng cua lớn, “thân thể ta sắp vỡ thành từng mảnh rồi.”
“Vỡ con mẹ mày, nể mặt Minh Phong Hạp, ta mới không giẫm chết nhà ngươi!” Hải Đại Kiềm chạy như điên suốt một quãng đường, quát lên giận dữ: “Bố mày sắp bị luộc chín, còn hơi sức đâu mà lo cho mày!”
Thành Ngũ Địa hầu như tổn thất tất cả thủ hạ sau trận ác chiến. Hai tên này lại nhờ may mắn mà giữ được mạng sống. Còn có một bóng người bốc lên mùi khét lẹt đi theo sau lưng Hải Đại Kiềm, đó là Kiều Tùng, hắn cũng không chết. Tuy vậy, hắn bị thương rất nặng, miễn cưỡng lắm mới có thể gọi pháp khí phi hành bay theo bám đuôi Hải Đại Kiềm.
Trong rừng sâu, sau khi Thương Hưng rời khỏi, một nữ nhân bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau một cây đại thụ cách khu vực chiến trường rất xa.
Thương Hổ Lâm Hoa Cơ ỷ mình có thân phận là ái thiếp của Thương Hưng nên không liều mạng chiến đấu bên ngoài. Nhận thấy tình hình không ổn, nàng đã nhanh chóng dùng độn pháp để trốn đi xa, chờ khi đại chiến chấm dứt mới dám hiện hình.
“Quỷ Diện chẳng lẽ thật sự là người của Trảm Yêu Minh? Thực lực của hắn lại có thể đáng sợ như vậy? Nếu như Thương Hổ Lâm và Trảm Yêu Minh Quỷ Diện kết thù, đại nhân sẽ có thêm một cơ hội nữa...”.
Nữ tử suy nghĩ trong âm thầm, xoay tròn tròng mắt, tiến về hướng đối diện với con đường mà Thương Hưng rời đi. Không trở về Thương Hổ Lâm, vị Hoa Cơ này nhanh chóng biến mất không để lại bất cứ tung tích nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.