Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 671: Coi như ngươi gặp may




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Trên mặt đất, Hải Đại Kiềm hung ác giương kìm vọt tới, Minh Phi cũng mọc ra hai cánh bay lên trời. Theo sau chúng là mấy trăm tu sĩ Quy Nguyên tông cùng Minh Phong hạp. Đến Thanh Bì vững như bàn thạch cũng di chuyển bước chân, phóng tới phía Trảm Yêu Minh.
Chỉ dựa vào mấy Hư Đan Trảm Yêu Minh căn bản không thể nào cản được hơn mười Yêu linh phi hành, đám phi chu kia sẽ nhanh chóng rơi xuống đất cả thôi. Thương Hưng cả người đầy máu cũng nhìn ra được cơ hội, trầm giọng ra lệnh cho bọn thủ hạ còn sống xung phong liều chết tiến lên.
Tính cả Thanh Bì, tổng cộng đã có bốn thế lực với mấy ngàn nhân mã vây quét, toàn bộ Trảm Yêu Minh lúc này có mọc cánh cũng khó thoát.
Xiiiii!
Tiếng phun ra nuốt vào của đầu lưỡi sau tấm mặt nạ giấy xanh của Thanh Bì nhẹ vang lên. Chẳng biết tại sao bước chân của chủ nhân đấu giá hội thành Ngũ Địa này lại đột ngột ngừng lại, bắt đầu nhanh chóng thối lui về phía sau.
Nguyên do khiến Thanh Bì lui bước là bởi có một cỗ sóng nhiệt kinh người xuất hiện. Đám Yêu linh khác có thân thể mạnh mẽ không sợ, thế nhưng Thanh Bì lại cảm nhận được trong làn sóng nhiệt đó một nhiệt độ cực cao.
Dựa vào cảm giác vượt xa người khác, Thanh Bì dự cảm được nguy hiểm sắp đến. Chân lão vừa lùi lại, trước người Từ Ngôn đã xuất hiện quầng lửa rồi.
Phần Sơn được thi triển, tạo thành một biển lửa lập tức bao phủ toàn bộ Yêu linh và Yêu vật trên không trung. Toàn bộ quái ong mà Minh Phi thả ra bị đốt trọi, quái điểu mà Hải Đại Kiềm gọi đến cũng bị nướng sạch đến da tróc thịt bong, không ít thằn lằn Quỷ nhãn gào rống giãy giụa không ngớt trong đại hỏa.
Pháp thuật hỏa diễm thiêu chết đa phần là những Yêu vật yếu nhất, mức độ này vẫn không ảnh hưởng tới Yêu linh được. Thực tế những Yêu linh hóa hình như Hải Đại Kiềm còn ỷ vào có khôi giáp dày nặng, không những không lùi lại mà còn tiến tới, ngoại trừ Thanh Bì thì tất cả đều vọt vào biển lửa cả.
"Coi như ngươi gặp may..."
Một đạo truyền âm lạnh lùng nổ vang bên tai Thanh Bì, gương mặt giấy kia bỗng run lên. Đạo truyền âm này Thanh Bì cũng rất quen thuộc, chính là lời của Quỷ Diện đấy.
"Pháp luyện Phần Sơn!"
Tiếng quát khẽ từ trên Sơn Hà đồ truyền tới, trong mắt trái Từ Ngôn lóe lên năm đạo lưu quang rồi chui thẳng vào giữa biển lửa trước mặt hắn.
Phừng!
Hỏa diễm vốn chỉ bao phủ trăm trượng lập tức bộc phát ra, một biển lửa phạm vi ngàn trượng chân chính xuất hiện. Từ xa nhìn lại, dường như trời đất có một vầng mặt trời khác hừng hực bốc cháy lên.
Vì pháp bảo truyền thừa của Trảm Yêu Minh, cũng vì muốn hiểu rõ mục đích đến Thiên Bắc của Mập Cửu mà Từ Ngôn đã không tiếc vận dụng sức mạnh mà hắn rất khó khống chế được trong mắt trái của mình. Nhất thời đại hỏa hừng hực ngập trời, Phần Sơn bạo tăng, uy lực dâng lên tới mức ngang với cường giả Nguyên Anh thi triển Phần Sơn Phí Hải rồi.
Yêu linh có thể miễn cưỡng ngăn cản pháp thuật Phần Sơn của Hư Đan đỉnh phong, thế nhưng nếu uy lực pháp thuật này bạo tăng lên gấp ba lần thì đừng nói là Yêu linh bình thường, đến cả Yêu linh hóa hình đang mặc trọng giáp cũng không thể ngăn được.
Vô số tiếng kêu rên trong biển lửa truyền ra, tu sĩ Trúc Cơ và đám Yêu vật bình thường bên Yêu tộc trong tích tắc đã hóa thành tro bụi.
Mắt trái Từ Ngôn xuất hiện tơ máu, trán nổi đầy gân xanh.
"Phần Hỏa thương!!!"
Đưa tay điểm ra, lực lượng trong mắt bị cưỡng ép hội tụ tại đầu ngón tay. Một thanh trường thương bằng hỏa diễm cứ vậy được hình thành, gào thét mà đi, bay thẳng đến chỗ Thanh Bì đã thối lui ra khỏi phạm vi biển lửa.
Uy lực của Phần Hỏa thương không thua gì Phần Sơn, thậm chí liệt diễm hội tụ thành một điểm còn gia tăng uy lực đến kinh khủng hơn nữa.
Mặt nạ giấy bị cuồng phong lay động phần phật, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt âm trầm ẩn phía sau. Thanh Bì đang nhanh chóng lui về sau, trường thương hỏa diễm lao ra từ trong biển lửa lại như giòi trong xương đuổi sát lão không tha.
Tạch tạch tạch!
Liên tiếp ba tấm khiên lớn xuất hiện trước người Thanh Bì trong lúc lão đang lùi về phía sau. Sau đó ba tấm khiên đó hầu như đồng thời bị ngọn lửa trường thương hỏa diễm đánh thủng. Bởi bị pháp khí ngăn cản, cho nên uy lực trường thương đã giảm nhiều, trở nên mờ nhạt đi.
Bước chân lão ngừng lại, đạp vào mặt đất rồi nhảy lên không trung tránh được uy lực Phần Hỏa thương còn sót lại.
Phốc!
Trường thương ngưng tụ từ Hỏa diễm trực tiếp đâm vào mặt đất, đốt cháy ra một cái hố sâu rộng chừng một trượng, mà Thanh Bì rơi xuống ngay bên cạnh miệng hố đó.
Trong ánh mắt âm trầm kia đã mang đầy kiêng kị, vị chủ nhân đấu giá hội Thanh Bì này vốn không để Hải Đại Kiềm vào trong mắt, càng không để ý tới đám tu sĩ Nhân tộc kém cỏi kia, may ra Minh chủ Trảm Yêu Minh Phí Minh Viễn còn có vài phần uy hiếp với lão. Ngoài ra, có lẽ Thanh Bì chưa bao giờ nhìn vừa mắt với cường giả Nhân tộc nào cả.
Thế nhưng hôm nay, Thanh Bì cảm nhận được một loại uy hiếp chưa bao giờ có.
Đến từ một nam nhân đeo mặt nạ quỷ kia.
"Quỷ Diện..."
Mặt nạ giấy kia ngẩng lên, thoạt nhìn càng thêm giống ma quỷ. Thanh Bì vốn định tự mình xuất thủ lại lộ vẻ do dự.
Biển lửa lại bắt đầu nổi lên như trước, trong đó đầy những bạch cốt, có hơn mười Yêu linh bị trọng thương, còn hơn phân nửa Yêu linh bị nướng cháy cả.
Hai cánh ve sau lưng Minh Phi đã sớm cháy khét lẹt, Hải Đại Kiềm hiện ra bản thể loài cua, hai càng che chắn trước người chuyển sang màu đỏ gạch như thể đã bị nướng chín. Toàn bộ môn nhân đệ tử Thương Hổ lâm còn sống sót lúc nãy đã bị chết cháy, không những không thu được lợi mà còn toàn quân bị diệt, chỉ còn lại Thương Hưng nơi xa, ánh mắt ngốc chát nhìn chằm chằm vào mảnh biển lửa.
"Đây... Đây là thực lực của Hư Đan nhân tộc?"
Thương Hưng vô cùng suy yếu thì thào một câu không thể giải thích được. Gã gặp qua quá nhiều Hư Đan Nhân tộc, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy một Hư Đan nhân tộc nào có năng lực một lần đánh chết hơn mười Yêu linh!
"Có thể thi triển Phần Sơn Phí Hải mà cường giả Nguyên Anh mới làm được..." bên kia biển lửa, phi chu của Trảm Yêu Minh vội vàng trốn đi ra xa, Phí Minh Viễn không thể tin lẩm bẩm: "Hắn làm sao làm được? Một lần giết chết hơn mười Yêu linh, đó là thực lực mà cường giả Nguyên Anh mới có thể có a!"
Ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời, ánh lên cả bóng người như thần như ma ngồi trên Sơn Hà đồ.
Mặt nạ quỷ âm trầm với nụ cười giả tạo nhếch lên trên khóe miệng đỏ rực như máu, hơn nữa còn có thêm mắt trái trải rộng tơ máu. Bộ dáng Từ Ngôn lúc này quả thật khiến người ta vô cùng sợ hãi, hệt như là yêu ma.
So với cái bóng dáng đủ khiến người ta kinh hãi, thì vô số bạch cốt trong ngọn lửa kia càng làm cho người ta lạnh người hơn nữa.
Tạch tạch, bùm bùm... Không ngừng có từng đám bạch cốt khét lẹt rơi xuống trong biển lửa. Trên mặt đất nhanh chóng bị thi cốt phủ kín, có Nhân tộc, cũng có Yêu tộc, có Hư Đan Trúc Cơ, cũng có Yêu linh Yêu vật.
Một lần thi triển Pháp luyện Phần Sơn, đối thủ bị Từ Ngôn đánh chết đã có tới hơn mấy ngàn!
Chân hắn mãnh liệt đạp mạnh, Sơn Hà đồ đón gió dựng lên. Từ Ngôn quét mắt nhìn Thanh Bì nơi xa và Hải Đại Kiềm hiện ra bản thể con cua trong ngọn lửa, cuối cùng đưa ánh mắt lạnh như băng rơi vào cái hố lớn mà Phần Hỏa thương đánh nổ tung ra. Phần cuối ánh mắt của hắn, dưới đáy của cái hố lớn đó, một góc xéo nơi đáy hố còn có một cái cửa động khác nữa. Cửa động tối như mực, nhìn không tới phần cuối, không biết bên trong ẩn nấp thứ gì.
Thanh Bì khó chơi nhất còn chưa ra tay, ngay trước lúc động thủ Từ Ngôn còn phát giác được có cường địch khác đang ẩn núp trong bóng tối nữa. Kỳ thật đạo Phần Hỏa thương kia không phải chặn đánh Thanh Bì, mà là muốn bức kẻ ẩn thân trong lòng đất ra. Có điều con chuột đó vẫn cứ âm thầm quan sát dưới mặt đắt mà chưa ra tay.
Mắt trái truyền đến một tràng đau nhức kịch liệt, cả người Từ Ngôn chấn động. Sơn Hà đồ nhanh chóng hạ thấp xuống. Hắn che mắt trái, bắt đầu dốc sức liều mạng áp chế lực lượng mắt trái, không tiếc điều động ra lực lượng Kim Đan.
Chỉ cần thúc giục ra Pháp luyện Phần Sơn, sau đó sẽ là mắt trái cắn trả. Nếu như không áp chế nổi, thì coi như Từ Ngôn cũng sẽ điên đảo mất.
Nơi xa, Thanh Bì lúc này đã nhận ra thời cơ, ánh mắt bắt đầu lập loè sáng ngời, đang chuẩn bị điều động hậu thủ tiếp theo. Ánh mắt phía sau lão truyền đến tiếng vang rầm rầm quái dị.
Một khúc xích sắt đập tới phía sau gáy Thanh Bì!
"Vây khốn ta hơn ba mươi năm, cũng nên đến phiên ngươi, Thanh Bì!"
Một tiếng ầm vang nổ lên, sợi xích sắt bị ném ra, Thanh Bì phải khó khăn lắm mới tránh thoát lần đánh lén đột ngột này.
Sau lưng Thanh Bì xuất hiện một đại hán đầu trọc, trong tay cầm một sợi xích. Đầu kia sợi xích vẫn còn quấn trên chân của y. Chính là thợ rèn trong tiệm thợ rèn thành Ngũ Địa, Thiết Tam Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.