Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 28: Ca ca khoa trương




Tuấn Thúc áo đỏ hơi ngẩng lên, bị một thanh kiếm kề trên cổ nhưng không sợ hãi chút nào. Tuấn Thúc áo trắng ánh mắt như ngọn đuốc, khuôn mặt cũng tỏ vẻ bình tĩnh. Tang Chỉ nhìn hai khuôn mặt đẹp trai giống hệt nhau, lúc thì nhìn người này, lúc thì nhìn kẻ kia, trong chốc lát chỉ cảm thấy quá phiền phức.
Đang lúc hồi hộp, gay cấn, trong mắt Tuấn Thúc áo đỏ đột nhiên loé lên quỷ kế, nhếch môi thở dài : “ Haizz ! Ta còn tưởng đệ không đến nữa chứ !’’ Nói xong, quả thật hắn rút lui rất đúng lúc, thả tiểu hồ ly ra.
Tuấn Thúc áo trắng thấy vậy cũng thu kiếm về, giọng nói trầm thấp: “Huynh vẫn ngỗ nghịch, chẳng thay đổi chút nào.’’
Qua giọng nói Tang Chỉ nhận ra người áo trắng mới là Tuấn Thúc thật, và thấy Thất Thủy ở phía Tuấn Thúc áo trắng đang duỗi tay, lúc này mới yên tâm đưa rồng con ngốc nghếch đứng sang bên cạnh phượng hoàng cao ngạo, nhíu mày nói : “ Rốt cuộc là chuyện gì vậy ?’’
Tuấn Thúc giả bị bóc mẽ, không vội vàng, nụ cười vẫn rất rạng rỡ : “ Haizz! Tiểu hồ ly ngươi không biết phượng hoàng cao ngạo nhà ngươi còn có một ca ca song sinh sao? He he, đến miệng cũng hôn rồi mà vẫn chưa biết nguồn gốc của Tuấn Thúc ?’’
Một câu nói tuỳ tiện, mờ ám khiến tai Tang Chỉ lại đỏ ứng, ngược lại, Tuấn Thúc vẫn bình tĩnh, ánh mắt khẽ lướt qua Tang Chỉ một cái, giống như hoàn toàn quên mất chuyện họ hôn nhau hôm đó, lạnh lùng nói : “ Tuấn Ngạn, đệ gọi huynh đến không phải để chơi, quay về Thanh Ngô cư rồi nói !’’
Thất Thủy thấy Tuấn Ngạn cũng nhe răng há miệng một hồi, mới nói với vẻ mặt sầu thương : “ Đại công tử, mời đi bên này !’’
Tuấn Ngạn nhìn thấy thằng nhóc Thất Thủy, mắt sáng lên, khom người véo véo hai má mũm mĩm của Thất Thủy, cười nói : “ Ôi trời! Đây chẳng phải là Thất Thủy sao? Đã lâu bản thiếu gia không gặp ngươi rồi, thật là nhớ đấy ! Ôi trời ! Vẫn có cảm giác sướng tay như thế này hử? Ha ha !’’
Nam nhân áo đỏ vừa nói, tay vừa véo véo mặt Thất Thủy, kéo ra các kiểu hình thù quái dị khác nhau, đau đến mức Thất Thủy đỏ mắt rên rỉ. Tang Chỉ và rồng con ngốc nghếch ở bên cạnh tròn xoe mắt, kinh hãi nhìn.
Tang Chỉ: Phượng hoàng cao ngạo quả thật không phải là người, tiểu tiên đồng của mình bị người khác ức hiếp thế này mà hắn cũng không mở miệng.
Ly Vẫn: Thất Thủy quá đáng thương, bị véo như vậy chắc là…rất đau.
Tang Chỉ và Ly Vẫn: Im lặng
Bên này, Tuấn Ngạn véo đến tê cả tay mới hết hứng thú thả Thất Thủy ra. Thất Thủy xoa xoa đôi má đỏ hồng đã biến dạng của mình, khóc lóc không ngừng : “Con…con ghét nhất đại thiếu gia người! Hu hu, mặt… mặt của con… không phải là bột để nhào.”
Tiểu hồ ly ở bên cạnh chống cằm, đảo đảo mắt, thầm nghĩ : “Ca ca song sinh? Thật sự là huynh đệ sinh đôi? Phượng hoàng cao ngạo lại có người ca ca hoạt bát, hiếu động thế này sao?” Tính cách chẳng phải là khác biệt sao?
Nghĩ đến đây, Tang Chỉ hơi nhìn sang Tuấn Thúc, thấy đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình. Tiểu hồ ly vừa ngước mắt, Tuấn Thúc như bị ánh mắt của nàng thiêu đốt đến bỏ chạy, hắng giọng với vẻ không tự nhiên : “Có chuyện gì thì quay về Thanh Ngô cư rồi nói.”
----Ca ca bất lương----
Bỏ qua những chuyện cũ của ca ca bất lương, lần này Tuấn Ngạn đến trấn Bình Lạc thật sự là có chuyện nghiêm túc.
Hoá ra, thời gian trước, khi Tang Chỉ nhặt được Ly Vẫn, Tuấn Thúc đã cảm thấy có gì không đúng, liền âm thầm nhờ ca ca bất lương điều tra một lượt, lại phát hiện ra thời gian này có vài ma vật lén lút, lang thang gần núi Thuý Bình. Hai huynh đệ thư từ bàn bạc, cuối cùng quyết định thử Ly Vẫn một chút.
Bên trong, Tuấn Thúc cố ý thăm dò Ly Vẫn xem có phải đang giả vờ ngốc nghếch để cố ý tiếp cận Tang Chỉ không, bên ngoài, Tuấn Ngạn đến Long tộc ở Thiên cung thăm dò tin tức, cuối cùng điều tra ra, hoá ra thời gian trước, Thiên Hồ Đế quân của Thanh Khâu quốc mời Long thần Tử Trạch và người con thứ bảy của ông ta là Ly Vẫn đến Thanh Khâu quốc gặp mặt.
Long thần đi trước, Ly Vẫn đến sau. Có thể lúc đi qua núi Thúy Bình phát hiện thấy động tĩnh của Ma tộc, hai bên đánh nhau một trận rồi bị trọng thương, sau đó Ly Vẫn được Tang Chỉ nhặt về.
Tang Chỉ nghe xong, vừa hối hận vì thật sự đã trách nhầm Tuấn Thúc, vừa vô cùng ngạc nhiên : “Cha ta? “Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, nhìn Ly Vẫn một cái, nói : “Chúng ta và Long tộc rất ít khi qua lại, sao cha ta lại gọi ngươi và cha ngươi đến Thanh Khâu quốc chứ?”
Rồng con ngốc nghếch cũng trưng vẻ mặt ngạc nhiên, chỉ lắc đầu không nói.
Tang Chỉ thở dì, vỗ vỗ đầu rồng con ngốc nghếch thể hiện ý an ủi, nói : “Đáng tiếc, A Ly bây giờ chẳng nhớ gì cả nên không thể nói cho chúng ta biết chân tướng.”
Nghe thấy vậy, Tuấn Ngạn phất tay áo, cười gian : “Không đúng! Không đúng! Thực ra chỉ cần suy luận thêm một chút là có thể biết được ngọn ngành.”
Tuấn Thúc ngồi ngay ngắn không nói, lạnh lùng liếc lão ca một cái, nói : “Vậy huynh nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tuấn Ngạn cố làm ra vẻ thần bí, lắc đầu : “đầu tiên, các người hãy xem, Ly vẫn ở đây cũng đã hơn nửa tháng rồi, sao không thấy Long thần và Thiên Hồ Đế quân đến tìm người? Nếu hắn vô cớ mất tích, chẳng lẽ mọi người không lo lắng sao?”
Ly Vẫn nhíu mày, nửa hiểu nửa không. Tuấn Ngạn tiếp tục : “Các người ở trấn Bình Lạc bị ngăn chặn tin tức, chắc là không biết, sau khi Tang Chỉ làm Thổ thần, công chúa Hoạ Thường lại cãi nhau một trận lớn với Thiên Hồ Đế quân, thề là nếu không có cách để con gái sớm quay về thì sẽ bỏ chồng, chính vào lúc đó, Thiên Hồ Đế quân mời Long thần đại nhân và thất công tử vốn ít qua lại đến phủ gặp mặt, việc đó chứng tỏ điều gì ?’’
Nghe đến đây, sắc mặt Tuấn Thúc tái đi, môi cũng mím chặt. Tiểu hồ ly nghe vẫn chưa hiểu, vươn cổ về phía Tuấn Ngạn : “Chứng tỏ cái gì ?’’
Tuấn Ngạn mặt mày tươi tỉnh, đắc ý, áo lửa đỏ lại dương dương đắc ý, bắt đầu nhảy múa : “Nghe nói lần này Long thần đến Thanh Khâu quốc vô cùng long trọng, ngoại trừ cung nữ ba nghìn, tuỳ hành ba nghìn, còn đem ba mươi hòm tứ hải thần minh châu, ba mươi họm dạ quang lăng la, mười cỗ phượng thiên thái xa, mười củ như ý linh chi…”
Tang Chỉ nghe thấy vậy thì thở hổn hển, quay sang Ly Vẫn, nói : “A Ly! Lẽ nào cha ngươi cũng bị đuổi khỏi nhà, dọn hành lý đến nhà ta sống sao ?’’
Thất Thủy gãi đầu, khuôn mặt sưng lên, nói : “Không đúng! Thông thường, loại lễ vật sang trọng như thế này chẳng phải là để cầu thân sao ?’’
“Đúng!” Tuấn Ngạn đập tay, một lời thức tỉnh người trong mộng. “Vẫn là nhóc con Thất Thủy thôg minh. Tang Chỉ, cha muội gian trá, xảo quyệt, biết muội làm Thổ thần không trốn được chức trách, nên muốn lấy danh nghĩa của việc kết hôn để muội sớm trở về Thiên cung. Hừ hừ! Lần này Long thần chẳng mang theo ai, chỉ mang con trai thứ bảy đến, vị hôn phu của muội… he he, đương nhiên không cần nói cũng rõ rồi.”
Nghe thấy hai chữ “hôn phu”, mặt của tiểu hồ ly đỏ ửng, nàng cúi đầu, rát lâu sau cũng không nói được một tiếng. Cha, đây thật sự là… Vậy nói thế này, mình với A ly lại là … Tang Chỉ căng thẳng đến mức bàn tay nhỏ bấm loạn lên, đến tai cũng đỏ ửng rồi, chỉ là không biết ngốc nghếch như A ly có hiểu được ý nghĩa trong lời của Tuấn Ngạn hay không?
Phượng hoàng cao ngạo cố tỏ vẻ bình tĩnh, bật cười, nói : “Toàn nói linh tinh! Tang Chỉ chớ nghe huynh ấy nói bừa. Nếu thật sự là do huynh ấy nói, từ Long Cốc đến Thanh Khâu quốc vốn không đi qua núi Thúy Bình , tại sao Ly Vẫn lại xuất hiện ở đó, rồi phát hiện ra Ma tộc mà đánh nhau với bọn chúng ?’’
Thất Thủy gật đầu nói giúp : “Đúng đấy, núi Thúy Bình và Thanh Khâu quốc ngược hướng nhau.’’
Nói xong, ca ca bất lương còn chưa kịp đáp lời thì Bích Nữ thích buôn chuyện đã không chịu được cảnh lẻ loi, cuối cùng từ trong tường hiện thân, thở dài nói như hát : “Cái gọi là người trong cuộc thì mê muội, tiểu phượng hoàng ngươi là người thông minh nhất thế, hồ đồ nhất thời! Núi Thúy Bình và Thanh Khâu quốc ngược hướng nhau, việc Ly Vẫn mất tích lâu ngày, cả Thiên Hồ Đế quân và Long thần đều không dám nói rộng ra ngoài để đi tìm kiếm chẳng phải là rất trùng hợp sao ?’’
Tang Chỉ lẫm bẫm : “Tỷ tỷ nói vậy là ý gì ?’’
Tuấn Ngạn nở nụ cười quyến rũ : “Công chúa Tang Chỉ, liên hệ hai chuyện này lại thì có thể chứng tỏ… Ly Vẫn đào hôn.” Nói xong, ánh mắt Tuấn Ngạn liền sáng như đuốc, ghìm trên người tiểu hồ ly , cố ý muốn thấy nàng bối rối.
Tang Chỉ: -_-
Đúng vậy, sao cái gì mình cũng không nghĩ ra vậy chứ? Rõ ràng bảo A Ly đến Thanh Khâu quốc, hắn lại đi đến núi Thúy Bình ở hướng ngược lại, khả năng lớn nhất là chạy trốn… Mà chính vì điều này cho nên Long thần đại nhân và cha mình sau khi phát hiện con trai mất tích cũng không dám làm lớn chuyện, đành lặng lẽ tìm kiếm để tránh mất mặt.
Còn bản thân mình lại đa tình thế này, còn… trùng hợp như vậy, nhặt được vị hôn phu của mình về nhà? Tiểu hồ ly phồng má, bĩu môi muốn phát hoả. Cùng lúc đó, Ly Vẫn vân chưa hiểu rõ tình hình ra sao , bỗng gãi đầu nói : “Tang Chỉ, cái gì gọi là đào hôn ?’’
Tiểu hồ ly nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cười híp mắt nhìn sang A ly…
Bây giờ bản công chúa sẽ dạy ngươi cái gì gọi là đào - hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.