Đánh giá: 8/10
từ 15832
lượt
Công chúa hồ ly Tang Chỉ - à không, bây giờ phải gọi là thổ thần Tang Chỉ mới đúng - ngay lúc này đây, ở cái trấn Bình Lạc khỉ ho cò gáy này, “vinh dự” làm nhiệm vụ của một vị thần thổ địa.
Công việc của nàng, nói dễ nghe là chăm nom quản lý đời sống của người dân, còn nói thẳng ra thì chẳng khác nào công việc của mấy bà thím: bưng trà rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó…
Cứ nghĩ đến thảm cảnh hiện giờ của mình là nàng lại nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa tên phượng hoàng Tuấn Thúc cả nghìn lần. Nguyên nhân của nỗi oán hận ngút trời này phải kể lại cái bẫy vài tháng trước, nhưng nguyên nhân của cái bẫy ấy thì hãy quay lại một ngày cách đây bốn trăm năm. Năm đó, tiểu công chúa Tang Chỉ của chúng ta mới chưa đầy trăm tuổi, tham gia yến hội bàn đào chỉ biết có ăn và ăn, giữa trận đấu long trời lở đất quyết định danh dự của Phượng tộc và Long tộc, đại diện là Tuấn Thúc và Nhai Xải, lại sáng mắt lên coi Tuấn Thúc là “con gà lớn” mà lao vào cắn mãi không buông. Hậu quả là Tuấn Thúc bị phân tâm mà thua trận, khiến Phượng tộc bẽ mặt. Mối thù ấy khiến Phượng hoàng Tuấn Thúc nhớ mãi không quên.
Biết Tang Chỉ ngây thơ vừa lười biếng tu luyện lại vừa mơ ước có tu vi cao, bèn lập mưu lừa nàng làm thổ thần của trấn Bình Nhạc. Nào ngờ lúc nàng đến nhậm chức, bảo bối thì chẳng thấy đâu mà công việc lông gà vỏ tỏi thì ngập đầu. Nhưng đây lại là mở đầu cho một mối tình không biết nên gọi là lương duyên hay nghiệt duyên? Tuấn Thúc trêu đùa Tang Chỉ đến nghiện, từ oán hận biến thành yêu thương, đau đầu không biết phải làm thế nào. Chẳng có lẽ… quyết tâm lập mưu lừa nàng thêm lần nữa, từ thổ thần trấn Bình Nhạc thành… Phượng Quân phu nhân?