Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 43:




Ma Chủ tung hoành thiên hạ mấy chục năm, ngày trước mọi người chỉ cần nghe tên cũng cảm thấy kinh sợ, chung quy vào sáng sớm hôm nay cũng chỉ là chôn thân tại một mảnh rừng cây vô danh bên ngoại thành, khi Dạ Minh Quân dọn dẹp mặt đất, Kỷ Mạch cũng rót một bình rượu, Tống Kiều đốt một ít giấy tiền vàng bạc, nhân sinh của Diệp Quân Hầu cũng liền kết thúc.
Sau khi trở về, Kỷ Mạch chỉ thông báo cho  Thanh Diệp  nơi  mai táng. Vị tân sinh thiên ma này ngay cả tính hưởng thụ cũng bỏ, cả ngày như tượng băng mà  ngồi trong thư phòng, tựa như chỉ có máy móc làm việc ra thì cái gì cũng sẽ không quan tâm, nghe tin tức này cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, cho dù là ai cũng không nhìn ra trong lòng hắn có cảm tưởng gì.
Kỷ Mạch nguyên bản cũng không trông cậy vào hắn như thế nào, chỉ là nghĩ  nơi phụ thân chôn cất dù sao cũng phải thông báo con trai một tiếng, nếu tin tức đã đưa đến, liền đem Tống Kiều dẫn vào Phương Chu nghỉ ngơi, lúc này mới cùng Dạ Minh Quân nói tới phát hiện mới của hắn.
Kỷ Mạch cùng Tống Kiều đến cùng cũng không quen biết, nếu muốn cùng chung thảo luận vấn đề quan trọng quả thực mạo hiểm, vì vậy ở mộ địa chỉ tùy ý dời đề tài qua cũng không nói chuyện. Cũng may Tống Kiều thân là một công chức ở thành phố hạng nhất cũng là một người kinh nghiệm lão luyện, đối với việc có chừng mực trong đàm luận thậm chí còn nắm chắc hơn so với Kỷ Mạch, những điều này thật ra lại khiến cậu yên lặng thở dài trước khi chia tay, người này quả nhiên quen thuộc quan trường hậu hắc học (mặt dày, tâm đen) (*), không hổ là tác giả có thể sáng tạo ra Thường Huy.
厚黑学: 《 Hậu Hắc Học 》 Là một quyển sách được viết bởi Lý Tôn Ngô là người Trung Hoa Dân Quốc. Trong cuốn sách, ông giải thích rằng da mặt phải dày mà vô hình, tâm nên đen mà vô sắc, như vậy mới có thể trở thành một “anh hùng hào kiệt”. Ông lấy các nhân vật như Lưu Bang, Hạng Võ, Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền, Tư Mã Ý để làm chủ tuyến ví dụ thực tế, nghiên cứu thảo luận mức nặng nhẹ của luận chứng cùng phải trái thiện ác ảnh hưởng thành bại được mất như thế nào.
《 Hậu Hắc Học 》 cũng đã được xuất bản tại  Việt Nam. Các bạn muốn tìm hiểu thêm thì có thể lên GG tìm nha.
Còn đây là link review: https://tieudao.blog/2017/03/08/hau-hac-hoc-ly-ton-ngo-quyen-sach-ky-thu-ve-nhung-su-that-den/
Một lần nữa nhận thức được nghề tác giả này thực sự là nghành chuyên nghiệp gì cũng đều có, Kỷ Mạch không vội hỏi Dạ Minh Quân tình huống cặn kẽ, chẳng qua là đưa ra vấn đề mấu chốt nhất trước mắt, “Tiên quân, nhiệm vụ trước mắt của ngài đã tiến hành tới trình độ nào?”
Nói cho cùng, tu vi mới là cơ sở giải quyết vấn đề, bất luận đối thủ là ai, chỉ cần Dạ Minh Quân  mở ra phong ấn, cho dù không địch lại bọn họ ít nhất còn có thể đi cầu viện binh, chung quy so với tự mình khinh xuất thì dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tiến độ công lược tiến triển vào giai đoạn  quen biết, độ hảo cảm 320 điểm. Bởi vì tiến vào giai đoạn thứ hai, trước mặt tu vi của tiên quân giải phong ấn 10%. Điều kiện tiến vào giai đoạn tiếp theo—— Khiến cho đối tượng công lược đối với ngài mang theo luyến ái chi tình,  đạt thành điều kiện tu vi giải phong 50%. Nhiệm vụ phụ trợ công lược đầu tiên: Tiên quân, mời dùng hành động để khiến đối tượng công lược tin tưởng ngài là người tốt.”
Ngươi thật sự là hệ thống luyến ái sao? Nào có người mở đầu liền nghĩ biện pháp tự cấp thẻ người tốt cho mình a!
Vừa nghe thấy tiếng nhiệm vụ vẫn có phong cách như trước Kỷ Mạch liền cảm thấy đau dạ dày, dựa vào cái hệ thống này hoàn thành công lược, còn không bằng tự mình làm một chén xuân dược cường Dạ Minh Quân. Cũng may điều kiện giải phong chỉ là quan hệ yêu thương, ngược lại cũng không cưỡng cầu dựa theo nhiệm vụ mà làm, mặc dù, khả năng Dạ Minh Quân dựa vào chính mình để có thể tiếp cận mục tiêu công lược so với việc hệ thống trở thành người còn tuyệt vọng hơn.
Khoan đã, mình tại sao phải vì Dạ Minh Quân không theo đuổi được mình mà phải lo lắng? Thông thường, người bị công lược phải lo lắng về vấn đề này sao? Cái này hình như có chỗ nào không đúng có phải hay không a?
Đột nhiên hoảng sợ chính nội tâm mình cơ hồ đã bị bẻ cong một nửa rồi,  sắc mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt tối sầm lại, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong lòng không cười đem thẻ người tốt phát ra ngoài, “Ta dĩ nhiên biết tiên quân là người lương thiện.”
Nhưng mà, hôm nay hệ thống vẫn duy trì tiêu chuẩn phán định nghiêm khắc của nó, “Không phải là lời nói xuất phát từ đáy lòng, độ chân thành không đủ để hoàn thành nhiệm vụ.”
Đủ rồi, thẻ người tốt xuất phát từ nội tâm mới càng làm cho người ta tuyệt vọng a! Dạ Minh Quân vốn không thế nào đáng tin, ngươi cần phải dẫn hắn đi một đường quanh co như vậy sao?
Lúc này Kỷ Mạch rốt cuộc hiểu tâm tình của Dạ Minh Quân mỗi ngày ném hệ thống là như thế nào, trên thực tế  Kỷ Mặt đã diện vô biểu tình mà nói với tiên nhân biểu đạt ý nguyện của mình, “Ta muốn xé nó.”
Lần này, Dạ Minh Quân lựa chọn hào phóng hiến tế hệ thống của mình, thậm chí sợ Kỷ Mạch không mở được Sơn Hà Xã Tắc Đồ còn chủ động mở ra bức họa đưa vào trong tay cậu, “Cứ việc xé.”
Ngươi chắc chắn Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng ngươi là đồng hữu mà không phải  cừu nhân? Ta nhìn ngươi xé rất nhuần nhuyễn a…
Hoài nghi nhìn tiên nhân khi nhắc tới việc xé hệ thống còn tích cực hơn so với mình, Kỷ Mạch chung quy cũng không  tùy tiện như vậy, đang muốn đem bức họa cuộn tròn lại đẩy trở về, nhưng vừa cúi đầu liền không nhịn được mà nhíu mày, “Làm sao lại có thêm một bức họa?”
Trước đó mượn Sơn Hà Xã Tắc Đồ để giữ thiên nhân lực lượng, Kỷ Mạch phát hiện hơn phân nửa cuộn tranh này đều là trống không, chỉ có hình vẽ cũng là phù văn vận hành của hệ thống. Theo Dạ Minh Quân giải thích, Sơn Hà Xã Tắc Đồ sau khi tự hủy thì sơn hà phong cảnh bên ngoài cũng theo đó tiêu tán, hiện giờ đã sớm mất đi khả năng sáng thế.
Nhưng mà, lúc này lại mở ra, phần trống không kìa lại có thêm một hắc y nam tử bị huyết vụ bao phủ, tuy chỉ là một cái bóng lưng, nhưng nhìn qua là cùng Diệp Quân Hầu hết sức tương tự.
Cái này thì phải nói đến phát hiện mới của Dạ Minh Quân rồi, vốn dĩ hắn đối với lai lịch của thiên nhân rất  tò mò, Diệp Quân Hầu sau khi chết lại là cẩn thận lưu ý ma khí trên người đối phương, cái này xem một chút, liền tìm ra chỗ không thích hợp.
Dựa theo quy luật thiên đạo bình thường, bất luận Thần – Ma –Tiên- Yêu, sau khi chết tu vi liền trở về với thiên địa hóa thành tự nhiên chi lực, để hậu nhân hấp thu sử dụng lần nữa. Nhưng mà, lực lượng trên người Diệp Quân Hầu lại không tiến nhập vào thiên địa tuần hoàn, nó cuối cùng là đơn độc tiến vào một cái quy tắc hệ thống khác, mới từ bên trong cơ thể chủ thoát ra liền muốn thành hình lần nữa, nếu không phải Dạ Minh Quân cưỡng ép chặn lại đem nó thu vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chỉ sợ không cần một tháng nơi đây sẽ có thiên nhân mới giáng sinh.
“Theo cách này, một khi thiên nhân chết đi, lực lượng mà bọn họ tu luyện sẽ một lần nữa tạo thành một thiên nhân khác, hơn nữa so với họ lúc ban đầu cường đại hơn, thế giới càng chiến loạn, thiên nhân sinh ra càng cường lực hơn. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân thực sự vì sao Phỉ Quốc lúc đầu còn có thể đối phó thiên nhân, sau khi cố gắng truy diệt thiên nhân mới bị Diệp Quân Hầu một lần hành động lật đổ.”
Nghiêm túc nói ra suy đoán của mình, thần sắc Dạ Minh Quân nghiêm túc hiếm thấy.
“Ta bây giờ còn không thể phá giải nguyên lý bên trong, bất quá có thể khẳng định là, thiên nhân xuất hiện tuyệt đối là một vị đại năng cố ý tạo nên.”
Thật ra thì Dạ Minh Quân còn có một suy đoán không cách nào xác định cho nên vẫn không  nói ra, ngày đó hệ thống phong ấn khởi động quá mức đột ngột, lấy tu vi của hắn lại không kịp làm ra ứng đối. Thật giống như là có người phát hiện hắn đang nghiên cứu dị trạng thế giới này,cố tình kích phát phong ấn để ngăn cản hắn tiếp tục can thiệp. Nhưng mà, nếu là như vậy, vì sao không thừa dịp hắn tu vi bị phong ấn mà phát động công kích?
Nghi hoặc của Dạ Minh Quân, ngược lại Kỷ Mạch không phát hiện, trên thực tế mới vừa nghe tin tức này, cậu liền cầm thật chắc Sơn Hà Xã Tắc Đồ trên tay.
Kỷ Mạch đã sớm cảm thấy kỳ quái, Thỉ Độc là thuật pháp kêu gọi người có quan hệ huyết thống đi tới bên cạnh mình, nếu Nhậm Thanh Nhai có thể triệu hoán được mình còn có thể xem như điều không ngờ đến mà lý giải, Tống Kiều cũng đi tới cái thế giới này cũng rất quỷ dị, dù sao, bọn họ tuy là tác giả, chung quy cũng không phải là thân phụ mẫu của nhân vật chính.
Kết quả, tất cả mọi chuyện đơn giản chỉ là thiên nhân không tồn tại trong thế giới, bọn họ chẳng qua là có một người nào đó căn cứ vào tiểu thuyết  để cụ thể hiện hóa ra, mang theo những ký ức hư cấu tự cho là mình từng ở một thế giới khác mà sống qua. Thiên nhân căn bản không có thân nhân, cuối cùng triệu hoán ra tự nhiên chỉ có thể là tác giả của bọn họ.
Đúng vậy, cũng chưa từng xảy ra, những lôi vân kia chính là thiên kiếp khi thiên nhân sinh ra, giống như mình đã từng viết, tất cả chỉ là ký ức bịa đặt. Mà mình lại bởi vì cái giả tạo như vậy mà mất đi con mắt, quả nhiên cực kỳ buồn cười.
“Bất luận là thần thánh phương nào, đùa giỡn sinh mạng như vậy, thật là quá đáng.”
Hít sâu một hơi bình phục tâm tình mình, ngữ khí của Kỷ Mạch tuy bình thản, nhưng trong lòng lại sinh ra hận ý mãnh liệt như vậy.
Tự tiện đem nhân vật chính của bọn họ biến thành người sống, để cho những người này vốn dĩ nên ở trong chuyện mà hưởng thụ nhân sinh nhưng lại chém giết lẫn nhau, bọn họ dốc hết tâm huyết sáng tạo ra nhân vật chính, xem như vẫn có thiếu sót, cho dù không thể khiến mọi người dều yêu thích,  cũng không pnên bị chà đạp như vậy! Làm ra chuyện như vậy, đừng tưởng rằng tác giả sẽ chịu để yên!
Đây là Dạ Minh Quân lần đầu từ trên người Kỷ Mạch cảm nhận được khí tức tức giận mãnh liệt như vậy, cho dù nhắc tới Yêu Vương, trong lòng thanh niên chung quy vẫn là cảm xúc vừa thương lại vừa hận. Đây là cảm xúc mà Dạ Minh Quân không cách nào hiểu, cho nên hắn chẳng qua là nhẹ nhàng cầm  tay Kỷ Mạch, sau đó bình tĩnh hỏi, “Tiếp theo, phải làm sao?”
“Tìm ra ngọn nguồn, sau đó, diệt trừ hắn.”
Không có bất kỳ do dự liền nói ra nguyện vọng của mình, hơi lạnh đầu ngón tay tiên nhân để cho Kỷ Mạch từ từ thanh tỉnh lại, cúi đầu nhìn hai người tay trong tay, cậu cuối cùng không nhịn được than nhẹ,
“Thế nhưng, Dạ Minh Quân, cho dù biết rõ ngài giải trừ phong ấn mới là phương án nhất nhanh, ta cũng không muốn ép buộc mình đối với ngài sinh ra ý ái mộ, tùy hứng như vậy thật sự có thể không?”
Kỷ Mạch dĩ nhiên biết không trả giá thật lớn là không được, cũng minh bạch làm người không thể quá tham lam, cậu thậm chí dám thừa nhận mình đã có chút động tâm, cũng không phải  rất bài xích cùng Dạ Minh Quân chung một chỗ. Nhưng, chính bởi vì đối phương là Dạ Minh Quân, mới càng hy vọng giữa bọn họ có thể có mối quan hệ tốt hơn một chút.
Cậu không phải  tiểu hài tử, cũng hiễu rõ ái tình trong đồng thoại đều là hư cấu, cũng biết trong thế gian không tồn tại cảm tình nào là muôn thuở, nhưng, cho dù biết, vẫn không muốn nhượng bộ với  hiện thực, thật là xứng đáng cả đời độc thân.
“Thay vì ủy khuất, tự mình  thích ứng thực tế, ta càng thích dáng vẻ kiên trì của ngươi khi cố gắng tự mình giải quyết vấn đề.”
Dùng lời nói êm ái cắt đứt nội tâm giãy giụa của Kỷ Mạch, tiên nhân đưa tay nhéo gò má cậu một cái, “Kỷ Mạch, ngươi phải nhớ kỹ, Thần sở dĩ là Thần, chính bởi vì bọn họ làm được chuyện người nghĩ cũng không dám nghĩ. Một vị thần minh chỉ cần cân nhắc thực tế dùng loại nào phương pháp  nào chiến thắng, ngươi nếu muốn trở thành chủ nhân của Hi Hoàng Khải Minh Châu, đầu tiên là phải quên thỏa hiệp như thế nào.”
“Cho dù ta sẽ làm trái ý nguyện của ngươi, thậm chí có thể vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi?”
Kỷ Mạch biết trên người mình có bao nhiêu khuyết điểm, bản thân là người chủ nghĩa lý tưởng, lại thích truy cầu hoàn mỹ, còn có cảm tình khiết phích, đơn giản là tồn tại bị xã hội bài xích. Trước đây,  tất cả mọi người đều nói cho cậu rằng  như vậy là không được, phải học thỏa hiệp, phải nhận rõ thực tế, mặc dù ép buộc mình dung hòa vào cuộc sống nhưng thực tế lại không có chút nào vui thú, Kỷ Mạch vẫn miễn cưỡng sống cho tới bây giờ.
Nhưng, bây giờ Dạ Minh Quân lại nói cho Kỷ Mạch biết, quên thỏa hiệp…
Rõ ràng là ngôn ngữ đẩy ngã quỹ tích nhân sinh mình đã đi qua, tại sao mình lại  có chút cao hứng chứ? Bây giờ, thậm chí ngay cả chính bản thân cũng không biết rốt cuộc muốn cái gì.
“Trong khoảng thời gian dài dằng dặc, ta học được rất nhiều thứ. Vương Triều phồn thịnh nhất cũng có thể bị suy vong vào thế hệ thứ hai,  lời thề kim ốc tàng kiều (*) cũng vì thời gian mà quên lãng, ngay cả trời trăng sao cũng không thể vĩnh cửu tồn tại, cũng không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên, bây giờ nhất định phải làm ngay lập tức những việc mà ngươi muốn làm.”
金 屋 藏娇  [jīnwū cángjiāo]: “Kim ốc tàng kiều”  là một thành ngữ Trung Quốc dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.
Nhàn nhạt nói ra suy nghĩ chân chính của mình, tiên nhân biết mình còn không cách nào hiểu tâm tình phức tạp của loài người, nhất là Kỷ Mạch ở trong nhân loại lại là chủng loại hết sức mâu thuẫn.
Trước mặt tiểu gia hỏa này dù chỉ một câu nói dói cũng không thể, chỉ cần bị lừa một lần, Kỷ Mạch cảm thấy bị tổn thương cũng sẽ không cho phép hắn đến gần nữa. Cho nên, lúc này tiên nhân chẳng qua là thuận theo ý tưởng chân thật của mình, nhẹ nhàng dùng môi chạm nhẹ vào gò má tráng bóng của thanh niên,
“Đối với ta hiện tại mà nói, xua tan vẻ lo lắng trên khuôn mặt này so với việc phải hiểu ái tình là gì còn trọng yếu hơn nhiều.”
Rõ ràng là động tác thân mật vượt qua ranh giới cuối cùng, lúc xúc cảm mềm mại trên má truyền tới Kỷ Mạch nhưng ngoài ý muốn là tim không có đập rộn lên, chỉ yên tĩnh hít thở khí tức trên người tiên nhân, đột nhiên liền từ bỏ tất cả cảm xúc phức tạp, không phân biệt  giữa thích và yêu, cũng không cân nhắc được mất trong trò chơi tình cảm, bỗng dưng liền có một cái ý niệm  trong đầu—— Dạ Minh Quân đối với mình thật sự rất tốt.
Ít nhất bây giờ, đem lý trí cùng sự tỉnh táo mà phong ấn lại, chỉ muốn vì chuyện này phát ra cao hứng từ nội tâm.
“Chúc mừng tiên quân hoàn thành nhiệm vụ, trước mặt tu vi giải phong 11%.”
Thanh âm hệ thống đánh vỡ yên lặng giữa hai người, phát hiện lần này Kỷ Mạch lại không bởi vì mình đến gần mà khẩn trương, thần sắc Dạ Minh Quân cũng cao hứng lên, liền ôm lấy đối tượng công lược không biết phản ứng như thế nào, chủ động cười nói: “Bây giờ có muốn ta nhiều hơn nữa không?”
“Tiên quân, xin đừng đột nhiên ôm lấy ta.”
Bị hành động này của hắn dọa sợ hết hồn, Kỷ Mạch lúc này mới nhớ tới Dạ Minh Quân không biết như thế nào là mất tự nhiên, hôm nay hôn mặt không phản kháng, ngày mai tiên nhân này nói không chừng liền dám đè mình lại mà hướng lên môi hôn. Thoáng tưởng tượng đến cảnh tượng kia, Kỷ Mạch quả quyết gắng sức giãy giụa, thế nhưng khí lực đôi bên lại chênh lệch quá lớn, ngược lại là bị người này nhân cơ hội ôm chặt hơn một ít, chỉ có thể bất mãn nói, “Buông tay, ngươi không phải nói đều nghe ta sao?”
Nhưng mà, tiên nhân chẳng qua là lười biếng dựa sát vào cổ của Kỷ Mạch mà cọ cọ, một đôi mắt sáng  tràn đầy tiếu ý, “Ta đã nói rồi, tính chất của Hi Hoàng Khải Minh Châu chính là căn cứ vào tâm tình mà mình tiếp xúc  cũng không nghe  được mệnh lệnh của chủ nhân.”
Nào có pháp bảo thất thường như vậy! Đây mới là lý do chân chính ngươi không tìm được chủ nhân a!
Trực tiếp dùng tay chế trụ bàn tay của tiên nhân đang hướng trên lưng mình, Kỷ Mạch hoàn toàn không cách nào hiểu người này rõ ràng không có dục vọng tại sao rất thích ở trên người mình mà sờ loạn khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể đổ cho lòng hiếu kỳ mạnh mẽ của Dạ Minh Quân, liền cắn răng nói: “Nếu như ta thành chủ nhân ngươi, nhất định phải đem ngươi đi đè bình dưa chua.”
” Tốt a, ta chờ ngươi.”
Không để ý chút nào dưới sự khiêu khích này, Dạ Minh Quân cũng không có tiếp tục thăm dò tiếp, ôm lấy Kỷ Mạch ngã xuống giường êm, nhìn bộ dáng khổ não của Thần Tinh Tế Ti, chỉ dùng ánh mắt vô tội kịp thời dừng lại xung động Kỷ Mạch muốn đem mình đá văng.
Hắn gần đây mới phát hiện, mỗi khi cùng Kỷ Mạch tiếp xúc gần với nhau, thân thể sẽ sinh ra một loại cảm giác hưng phấn rất thú vị, đây là lúc hắn làm hạt châu tuyệt sẽ không có cảm giác này, hắn giống như có chút hiểu ra tại sao loài người thích ôm  nhau cùng một chỗ.
Bất quá, bây giờ vẫn không thể nói cho Kỷ Mạch, cử để cho tiểu gia hỏa này buông lỏng cảnh giác và nghĩ hắn chẳng qua là đang chơi đi.
“Tiên quân, đừng làm rộn, cẩn thận hệ thống lại trừng phạt ngươi.”
Kỷ Mạch ngược lại là không phát hiện biến hóa vi diệu của hắn, chỉ xem như vị tiên nhân này nghịch ngợm, không biết làm sao khuyên can, thấy hắn không sờ loạn cũng chỉ mặc cho Dạ Minh Quân ôm mình, tạm thời cứ nghĩ là bị một con mèo lớn ôm đi.
Âm thầm liếc mắt thấy tiên nhân hình dáng lười biếng được như nguyện chỉ ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi không động đậy nữa, Kỷ Mạch cũng có mấy phần buồn ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn không tự chủ được mà nghĩ,
Dạ Minh Quân tùy tính như vậy, nếu chân chính  yêu một người, cũng không biết sẽ là hình dáng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.