Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 42:




Trong năm châu trước đây thì Diệp Quân Hầu là chúa tể hiếu chiến nhất, vì vậy lãnh thổ Ma Châu cũng rộng lớn nhất, thổ địa khổng lồ như vậy không thể nào chỉ trong một đêm bị Thần Châu tiếp quản, khi Diệp Quân Hầu chết, thiên ma huyết mất đi sự khống chế, nhiều nơi liền liên tiếp phát sinh phản loạn. Đối với tình huống như vậy Tô Cách sớm đã có chuẩn bị, hành động đầu tiên  liền mệnh cho Huy Nguyệt dẫn đại quân Thần Châu chờ ở biên giới, hôm nay Thanh Diệp thành công cướp lấy Ám Kinh, song phương đồng thời xuất binh, diệt phản loạn cũng bất quá là vấn đề thời gian.
Ma Châu – Thần Châu muốn hợp làm một thể các loại phiền phức  liên tiếp không ngừng, Thanh Diệp dứt khoát  ngụ ở thư phòng cả ngày để xử lý chính sự, Tô Cách cùng Thành Chương cũng là bôn tẩu khắp nơi, dùng thu mua uy hiếp các loại thủ đoạn với ý định giảm bớt hao tổn chinh chiến. Bọn họ đều bận rộn như vậy tự nhiên không rảnh để ý tới tang lễ Ma Chủ, Thành Chương kiên trì đem thi thể Thành Song mang về mộ tổ tiên mai táng, Kỷ Mạch liên can ngoại nhân cũng không có lập trường để nói gì, cuối cùng vẫn là Dạ Minh Quân đem thi thể Diệp Quân Hầu mang ra khỏi Ma cung, ngày hôm sau ba người nhàn rỗi tìm một địa phương bí mật chuẩn bị an táng.
Một đêm trôi qua, nam nhân say rượu cùng tỉnh, dường như là đem tất cả cảnh mình đã thấy sau khi say rượu xem như là một giấc mơ, phải tự nhéo mình ba lần mới có thể chấp nhận được thực tế. Cũng may hắn là xã hội nhân sĩ, so với Kỷ Mạch ban đầu vẫn bình tĩnh không ít, chỉ là không dám tin mà đi xung quanh Phương Chu ba vòng, ngay sau đó liền nhanh chóng bình phục tâm tình hướng bọn họ hỏi thăm tin tức.
Hai bên đều là đồng hương, Kỷ Mạch cũng không có giấu giếm, mới nói phân nửa cũng khiến nam nhân sợ hãi thiếu chút nữa té vào trong hố làm bạn cùng Ma Chủ, một lúc sau mới trịnh trọng cầm tay Kỷ Mạch, mặt đầy chột dạ dặn dò: “Đại huynh đệ, ngươi cũng không thể đem ta bán đi a.”
Đều là tác giả, Kỷ Mạch dĩ nhiên biết hắn vì sao chột dạ, chỉ nhàn nhạt nói: “Xin các hạ yên tâm, chúng ta là người trên một cái thuyền.”
Lấy được câu trả lời này, thần sắc nam nhân an định rất nhiều, phát hiện Dạ Minh Quân nhàm chán đã không chịu ngồi yên mà dùng nhánh cây âm thầm đi chọt chọt Diệp Quân Hầu, mặc dù không rõ bạch y nam nhân kỳ quái này lại là thần thánh phương nào, cuối cùng vẫn là không thể để cho Ma Chủ tiếp tục chịu thảm nữa, liền đem đề tài chuyển về chính sự, “Với tính tình của hắn mà phỏng đoán cũng là cừu nhân đầy đường, hay là không nên lập bia đi, miễn cho bị người khác đào mộ phần.”
Dạ Minh Quân hành động Kỷ Mạch dĩ nhiên nhìn thấy, khóe miệng giật một cái liền đem tiên nhân nghịch ngợm kéo trở lại, thần sắc vẫn nghiêm trang nói: “Hắn ít nhiều cũng xem như là con trai của ngươi, chính ngươi định đoạt.”
Lời này vừa nói ra nam nhân liền cảm giác không đúng, rất nghi ngờ hỏi: ” Chờ một chút, hắn làm sao thành con trai ta rồi?”
“Ngươi không phải Thâm Hắc?”
Nghe vậy Kỷ Mạch cũng  không thể hiểu, không phải Thâm Hắc hắn tại sao phải hướng về phía Diệp Quân Hầu than thở nhiều như vậy? Cái này còn vào sáng sớm liền xuất môn đi đào mộ phần cho Diệp Quân Hầu, không phải tác giả thì hắn có mưu đồ gì a?
Cũng là lúc này, nam nhân mới phát hiện hắn vừa tỉnh lại liền bị hai người này mang theo chạy khắp nơi, ngay cả một cơ hội tự giới thiệu mình cũng không tìm được, suy nghĩ một chút về tình huống thiên nhân mà Kỷ Mạch nói, liền bổ sung thêm, “Ta bút danh là  Ngụy Tấn Nam Bắc Triều, là tác giả《 Quyền Thần 》, dùng tình yêu để phát điện, đổi mới tùy duyên.”
Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới Thường Huy lại đạt thành mục đích, Kỷ Mạch không nhịn được chính là hô hấp ngừng một lát. Thật ra thì Kỷ Mạch cũng không nhớ tác giả《 Quyền Thần 》rốt cuộc là ai, bởi vì cùng bọn họ bất đồng, 《 Quyền Thần 》 là một quyển tiểu thuyết không ký hợp đồng cũng không có lên bảng danh sách là một loại miễn phí văn, tuy cũng có người từ cách hành văn lão luyện của hắn mà suy đoán hẳn là một lão tác giả khoác com lê để tự mình bay nhảy, cuối cùng cũng không có mấy ai sẽ đặc biệt chú ý một quyển tiểu thuyết không lên bảng thư sách.
Kỳ quái, không có tên trên danh sách ở bất kỳ trang web nào, vậy thì cậu là từ nơi nào nhìn thấy quyển sách này?
Rốt cuộc phát hiện cái vấn đề này, Kỷ Mạch yên lặng nhớ lại, cậu nhớ ban đầu hình như là đã nhập vào một liên kết trong nhóm, mà phát hiện người gửi là Thâm Hắc? Ở cái tuổi này, lại cùng Thâm Hắc quen thuộc, còn có loại bút danh theo phong cách này, chẳng lẽ…
Kinh ngạc nhìn người trước mắt này, Kỷ Mạch thử hỏi dò: “Xin hỏi Đường Tống Nguyên Minh Thanh cùng các hạ quan hệ thế nào?”
Quả nhiên vừa nghe thấy bút danh này, thần sắc nam nhân trong nháy mắt thoáng qua mấy phần hoài niệm, bất quá rất nhanh lại khôi phục tiếu ý hảo hữu mà nói: “Không nghĩ tới tấm áo lót này của ta cũng đã vô dụng hai- ba năm lại có người nhớ, bút dành cũng thật dài, còn tên thật của ta là Tống Kiều, ngươi kêu cái này đi.”
Lại thật sự là ngươi a! Sau khi cắt ngang mới mặc com lê viết miễn phí văn đây là cáo thể loại làm việc gì ? Khó trách trong nhiều thiên nhân như vậy chỉ có Tô Cách cùng Thường Huy có thể bình yên vô sự mà hợp tác với nhau ba mươi năm, bởi vì bọn họ chính là cùng một người cha sản xuất ra a!
Tuy là thử dò xét suy đoán mơ hồ của mình, khi lấy được câu trả lời chân thực Kỷ Mạch vẫn  không nhịn được mà đỡ trán, lại suy nghĩ một chút về người cha ruột này không thể nào không nhận ra Tô Cách, nhất định là  cố ý giả bộ, mà bọn họ lại không một ai phát hiện dị thường, xem ra Tống Kiều này cũng không phải  là nhân vật ngu ngốc khờ khạo gì a…
Có chút nhức đầu suy nghĩ một chút nếu như Tô Cách phát hiện Thần của hắn lại đi dưỡng con trai người khác sẽ có hậu quả gì không, Kỷ Mạch nhất thời cũng không biết có nên nói rõ sự thật hay không, cuối cùng lại nhìn vào xuống mồ của Diệp Quân Hầu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: “Tống tiên sinh cùng Thâm Hắc quan hệ thật tốt.”
“Ngươi không biết, Diệp Quân Hầu cùng các nhân vật chính của Thâm Hắc đều  không giống nhau.”
Kỷ Mạch chẳng qua là tùy ý thở dài, dù sao Tống Kiều nhìn thấy Diệp Quân Hầu chết đi ưu thương khi đó cũng không phải là  giả, ai ngờ nghe lời này ánh mắt Tống Kiều lại tối sầm lại.
“Thời điểm ta biết Thâm Hắc hắn vẫn còn ở đô thị tần đạo (*), khi đó văn phong của hắn không giống như vậy, lại thích viết văn học tài liệu (*),  đặc biệt thảm. Bất quá, hắn so với ta  dễ dàng thích ứng hoàn cảnh hơn, cũng biết mình muốn cái gì, sau đó thay đổi băng tần nghiêm túc nghiên cứu đề tài hấp dẫn cùng cốt truyện phổ biến, rốt cục thì lăn lộn đến xuất đầu.”
都市频道 – Đô thị tần đạo là nơi viết tiểu thuyết chung cho cả nam và nữ đọc, không chủ yếu viết về nam nhân hay nữ nhân.
纪实文学 – Văn học tài liệu là một phong cách văn học mới nổi phản ánh nhanh chóng khách quan và đời thực. Nó còn được gọi là ” tiểu thuyết báo cáo “. Nó dựa trên người thật và những thứ có thật và có thể có một tiểu thuyết nhất định, nhưng có những hạn chế nhất định đối với tiểu thuyết.
“Diệp Tam là nhân vật chính  đầu tiên của Thâm Hắc, có thể cũng là nhân vật duy nhất không có bất kỳ số liệu chủ ý nào, chỉ dựa vào sở thích bản thân mà viết ra nhân vật đó. Sau đó có danh khí cũng không thể quên được, khi viết 《 Dạ Sắc Truyền Thuyết 》 lại dùng hắn làm nhân vật chính, muốn cho hắn cùng đi theo mình hưởng thụ một chút mùi vị khổ tẫn cam lai. Khi đó ta khuyên hắn, nam chính coi như hỗn loạn tà ác cũng có nhân tính, vừa vặn là cốt truyện do ta viết lại quá chính trực, mà nhân vật hắn thiết lập lại quá tà, hai chúng ta  cùng nhau sửa lại đại cương mấy lần, mới liền có Diệp Quân Hầu cùng Thường Huy bây giờ.”
Cái gọi là cùng nghề là oan gia, phần lớn các tác giả chưa bao giờ dám cùng đồng nghiệp thảo luận về đại cương chi tiết của họ, Tống Kiều biết Thâm Hắc nguyện ý cùng mình giao tâm, ngoại trừ là tình nghĩa nhiều năm, cũng bởi vì biết mình đã sớm vứt bỏ nghề nhà văn từ  lâu, coi như một năm sau có chút ý khó dằn mà trở về chơi  đùa, chung quy cũng sẽ không bỏ vào nó quá nhiều tinh lực.
Chính mình dùng tâm huyết để viết ra, ai có thể chân chính không thèm để ý tới, xem như là Tống Kiều quyết định rút lui,  nhưng trong giấc mơ say lại không phải  vừa nghe thấy thanh âm nhân vật chính của mình cũng không có biện pháp trốn tránh sao.
“Cuốn sách đầu tiền dụng tâm mà viết, nhân vật chính đầu tiên cũng dốc vào tình cảm, cho dù năm đó cách hành văn trắng đến nỗi không thể nhìn, khu bình luận một ngày cũng đều xoát không ra người nào, cùng người khác nghiêm túc đàm luận còn có thể cảm thấy xấu hổ khi  công khai lịch sử đen, nhưng, trong tâm của tác giả chung quy cũng không phải như vậy.”
Chắc chắn mình đang đưa lưng về phía Kỷ Mạch, Tống Kiều lúc này mới thu nụ cười hòa khí trên mặt lại, thần sắc có chút tịch mịch bốc một nắm đất rải xuống chỗ Ma Chủ nằm, lúc nói chuyện nhưng lại vẫn giữ được ngữ khí bình thản, tựa như hắn là một đại nhân đã sớm không bị dao động bởi bất cứ điều gì như tình yêu hay mơ ước.v.v..
“Tô Cách, Thường Huy, Diệp Quân Hầu, cả ba thiên nhân này đều cùng ngươi có quan hệ sáng tác, khó trách tình huống hỗn loạn như vậy cũng có thể triệu hoán thành công…”
Than nhẹ một tiếng, Kỷ Mạch cũng không có nói cho Tống Kiều mình có thể thông qua Vô Yếm nhìn thấy hết thảy cảnh tượng chung quanh,cậu bây giờ đã biết nên giữ yên lặng lúc nào, chẳng qua là cố làm ra  vẻ thoải mái mà hỏi, “Muốn nói cho Đại Tế Ti là ngươi tới rồi không? Nói không chừng hắn sẽ cao hứng mà tặng ngươi một phòng toàn là chim bồ câu.”
“Bây giờ ta không có biện pháp dùng lại cái bút danh Đường Tống Nguyên Minh Thanh này nữa. Khi đó ta vẫn còn đang đi học, chưa từng vào xã hội cũng không từng cùng người nào giao lưu phức tạp, tâm tư đơn thuần lại chính trực, cả người đều là khí phách thư sinh, độc giả đánh giá ta thế nào—— Một cổ thanh lưu (dòng nước trong) trong nam tần.”
Đối với kỳ vọng gặp lại người thanh lưu  mà nói, nếu như xuất hiện ở trước mắt là một bãi nước đục, vậy còn không bằng nên để cho nó vĩnh viễn giữ ở hình dáng khô khốc. Hắn bây giờ cũng không phải là học sinh quật cường luôn giữ lấy tình yêu cùng chính nghĩa mới có thể sống, nếu như chỉ vậy âm thầm nhìn Tô Cách, trong lòng yên lặng kêu một tiếng con trai, cũng đã là thu hoạch tốt nhất.
“Đường Tống Nguyên Minh Thanh viết không ra 《 Quyền Thần 》, Ngụy Tấn Nam Bắc  Triều cũng viết không ra 《 Chí Thánh Tiên Sư 》, cuối cùng vẫn là không giống nhau.”
Hiểu được đây là ý dặn dò mình đừng nhiều chuyện, Kỷ Mạch nguyên bản cũng không có ý xen vào chuyện người khác, chỉ là suy nghĩ một chút thủ đoạn Tô Cách, vẫn là nhàn nhạt cảnh cáo nói: “Tống tiên sinh, ta khuyên ngươi chớ xem thường Đại Tế Ti, chờ hắn bận bịu qua một trận này, ngươi  phải cẩn thận.”
Hắn còn không biết nhân vật chính của mình sao? Tô Cách tâm tư rất đơn thuần, nào hiểu nhiều cong cong lượn quanh vòng vòng như vậy. Chỉ cần hắn lấy tên Thâm Hắc vậy thì con trai ngay thẳng này khẳng định không phát hiện được.
Cũng không có lưu ý lời Kỷ Mạch, Tống Kiều không muốn bàn lại cái đề tài này, vậy thì cười nói: “Đừng nói ta, ngươi thì sao, bút hiệu là cái gì?”
Người này  không phải đã quên Tô Cách  cùng con cáo già Thường Huy kia cộng sự ba mươi năm?
Hoài nghi nhìn hắn một chút, Kỷ Mạch rốt cuộc không nhắc nhở gì nữa, dù lấy tính cách của Tô Cách lại như thế nào để lừa cha mình đi nữa thì cũng chính là dùng đôi cánh vỗ vỗ hai cái, chung quy cũng sẽ thật sự không khiến “Thần” như thế nào. Nghĩ tới đây, lại cảm thấy đau dạ dày khi so sánh, chỉ lạnh lùng đáp lại, “Ta chỉ viết qua một quyển《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》.”
” Chờ một chút, ngươi —— “
Đợi đến lời ra khỏi miệng, Kỷ Mạch mới nhớ tới mình phạm vào sai lầm bực nào, cậu bây giờ đích xác là một người đứng đắn, nhưng thời điểm lấy bút danh vẫn là thiếu niên tuổi trẻ với tư duy nhảy thoát, bây giờ Dạ Minh Quân cũng ở đây, nếu là nói ra cái tên đó thật sự là…
Nhưng mà, hắn còn đánh giá thấp trình độ đặc biệt của bút danh mình.  Vừa nghe tên sách vẻ mặt Tống Kiều liền không tưởng tượng nổi nói ra bút danh đáng xấu hổ kia, “Tịch Mịch Thiếu Phụ?”
Khi bốn chữ này lọt vào tai, Kỷ Mạch chỉ có thể tuyệt vọng đè lại Vô Yếm, được rồi, cậu cũng không biết năm đó  rốt cuộc đã trúng gió gì mới lấy bút danh như vậy, khi đó Kỷ Mạch còn tự cho là danh tự này cho dù ai thấy cũng có thể nhớ, tuyệt đối là điềm báo trước hỏa hoạn, lịch sử đen, tuyệt đối là lịch sử đen không còn mặt mũi gặp người a!
Ở Tống Kiều xem ra, Kỷ Mạch người này lãnh tính giống như một pho tượng, tám thành cũng là một tác giả nghiêm trang, ai ngờ người mới khá có tiềm lực nam nữ không rõ trong miệng Thâm Hắc chính là Kỷ Mạch, nhất thời khó tránh khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, “Ta cùng Thâm Hắc trước còn đang thảo luận mỗi ngày đều có thêm hai vạn người thì ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu trống rỗng tịch mịch, kết quả lại là một nam nhân? Không nhìn ra a, đại huynh đệ, nội tâm ngươi rất cuồng dã nha…”
Sau khi bút danh bị đưa ra ánh sáng, Kỷ Mạch cũng biết hình tượng mình ở trong lòng Dạ Minh Quân đại khái lại đổi mới, len lén lấy ra ngón tay dùng Vô Yếm liếc mắt nhìn, quả nhiên tiên nhân nguyên bản rục rịch muốn nghiên cứu thi thể Ma Chủ một phen thì tất cả sự chú ý đều chuyển tới trên người mình, thần tình kia chỉ biểu hiện ra hai chữ —— oa a.
“Ta ban đầu còn trẻ vô tri…”
Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch dùng thanh âm yếu ớt định cứu vãn mình là người đứng đắn, hứng thú trong con ngươi của Dạ Minh Quân càng phát ra nồng nặc, liền tiến tới trước mặt cậu hỏi: “Ngươi là Tịch Mịch Thiếu Phụ?”
Ta không phải, ta không có, ta là trăm năm độc thân cẩu!
Bị tiên nhân cùng mình có quan hệ không minh bạch hỏi ra như vậy ngay trước mặt đây thật sự là một khảo nghiệm da mặt, Kỷ Mạch chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bề ngoài trấn định, “Tiên quân, không đề cập tới bút danh chúng ta còn có thể làm bạn.”
Cũng may lấy tính tình  Dạ Minh Quân vô dục vô cầu còn chưa đủ để hiểu hương vị phong phú phía sau bút danh, chẳng qua là khẽ cười dùng ngón tay gõ một cái vào gò má thanh niên,
” ‘Đây chẳng qua là tịch mịch mà thôi, nhanh tìm một lão bà trở về hiện thực a! hảo hảo đi yêu một người có thể giải quyết tất cả vấn đề của ngươi.’ những lời này là ngươi cùng ta nói, nhớ không?”
Danh tự này rất đặc biệt, cho nên hắn vẫn nhớ, bất quá khi đó còn tưởng rằng sẽ là một nữ nhân trưởng thành có kinh nghiệm tình cảm phong phú, không nghĩ tới nhưng là Kỷ Mạch thời niên thiếu, nguyên lai tiểu gia hỏa này còn có một mặt tích cực như vậy sao?
Lúc trước thân phận Tống Kiều phơi bày ra ánh sáng Kỷ Mạch đều không từng thất thố, vừa nghe thấy lời này nhưng thật sự ngây ngốc ra. Dạ Minh Quân đúng là nói với mình qua là có một người bạn trên mạng dẫn dắt mới có ý niệm làm nhiệm vụ yêu đương, nhưng là, ta làm sao biết cái vị Zhihu lão ca lắm mồm này chính là mình chứ? Đây gọi là cái gì, tự mình đào hố cho mình, lại là một cái hố thiên thạch to a?
Đúng rồi, mình  năm đó không có việc gì làm lại đi lên các trang web lục soát bút danh  của mình, nhất định là lỗi của từ khóa … Cho nên, ta một con cẩu độc thân tại sao phải tiện tay chạy đi trả lời vấn đề tình cảm!
Cứu mạng a, ta lúc còn trẻ tại sao phải phóng túng như vậy, ở trên mạng mà trang bực thật sự sẽ bị người sờ giây điện tìm tới công khai tử hình a!
Kỷ Mạch nghĩ lại chuyện cũ mà sợ rốt cuộc không kềm được, lỗ tai vì cảm thấy xấu hồ mà trở nên nóng đỏ, chọc cho Dạ Minh Quân lại tò mò mà thổi thổi, muốn thử một chút xem làm như vậy có thể  để chúng nó lạnh xuống hay không. Kết quả lần này ngược lại đỏ càng thêm lợi hại, để cho tiên nhân vừa sợ thán một phen.
“Cho nên, chúng ta đây là đối diện làm thực nghiệm sao?”
Nhìn bọn họ giống như hơi quá thân mật hỗ động, Tống Kiều có chút không hiểu nghiêng đầu, tại sao ở chỗ này đều là cùng phái, hắn lại có một loại cảm giác mình giống như trở thành bóng đèn càng ngày cáng sáng?
Hắn vừa mở miệng Kỷ Mạch liền cũng từ cảm giác xấu hổ chầm chậm hồi thần, lúc này mới phát hiện Dạ Minh Quân lại  bất tri bất giác dính vào trên người mình, chột dạ nhìn Tống Kiều một chút, vội vàng liền đem hắn đẩy ra, “Tiên quân, đừng đùa, trước đem chánh sự làm xong.”
Đối với đãi ngộ lúc lạnh lúc nóng này Dạ Minh Quân ngược lại đã sớm thành thói quen, suy nghĩ một chút, liền như cậu mong muốn mà nói ra một điểm chính sự, “Ta mới vừa phát hiện, thi thể thiên nhân hình như có chút vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.