Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 21:




Liên quan tới Ma Châu, thế giới này có chung một nhận thức —— muốn biết ngươi đã đến Ma Châu hay chưa? Không cần cột mốc, không cần hỏi đường, chỉ cần nhìn vào người đi đường, mọi thứ liền rõ ràng.
Thần Châu cùng Ma Châu tuy là kết quả của việc chia tách Phỉ Quốc, nhưng trải qua ba mươi năm phát triển, phong cách đôi bên rất khác nhau. Một điểm này, từ mũi tên đầu tiên được trận pháp phòng ngự của Phương Chu chặn lại, mọi người liền hiểu rõ.
Không sai, cho dù bọn họ là sứ đoàn ngoại lai, hay là Tô Cách ngồi thao túng Cứu Thế Phương Chu, tự lúc bắt đầu tiến vào lãnh thổ Ma Châu vẫn không ngừng có người tự phát công kích,  hỏi đến lý do, đại khái chính là Phương Chu chặn ánh sáng bọn họ, hoặc bọn họ chính là không chịu được có bất kì thứ gì bay trên đầu mình. Không sai, “Coi nhẹ sinh tử, không phục thì làm, có thể dựa vào động thủ giải quyết vấn đề tuyệt không dung miệng.” Đây chính là bầu không khí hình thành tại Ma Châu từ trên xuống dưới.
Diệp Quân Hầu tôn sùng cường giả vi tôn, từ khi thành lập Ma Châu tới nay liền phế bỏ tất cả lễ phép quy củ, chỉ cần đủ cường liền có thể được trọng dụng, thậm chí cho phép bình dân bách tính khiêu chiến chính mình.”Không phục? Đánh thắng ta, Ma Châu liền thuộc về ngươi.” Hắn ở luận võ tràng tại Ám Kinh lưu lại một câu nói này, đến nay vẫn đước bá tánh Ma Châu truyền tụng khắp nơi.
Lấy tầm mắt Vô Yếm phóng đại quét qua bá tánh Ma Châu ở phía dưới đối với Phương Chu to lớn  không sợ hãi chút nào thậm chí còn lấy ra cung tên nhao nhao muốn chiến, lại suy nghĩ nhân dân Thần Châu không có tế ti chỉ dẫn liền không dám nghênh chiến, Kỷ Mạch thật sự  không dám tin tưởng hai phe này tại ba mươi năm trước đều cùng xuất từ một quốc gia.
Bất quá, cũng có thể là bởi vì dân chúng bình thường ở Ma Châu nếu không có võ lực sớm đã trở thành nô lệ đi.
Lại nhìn nhóm nô lệ quần áo lam lũ làm các việc nặng trên đường phố một cái, Kỷ Mạch bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cậu không cho rằng người Thần Châu bây giờ có thể có cuộc sống bình an dưới sự thống trị của Diệp Quân Hầu, cũng không biết Tô Cách đã chuẩn bị như thế nào để song phương thống nhất.
Ngay tại lúc Kỷ Mạch suy tính như thế nào ứng đối Ma Châu, Thanh Diệp phụ trách tuần tra đột nhiên phát báo động, “Thần Tinh Tế Ti, phía trước có yêu thú xuất hiện.”
Ma Châu biên giới có yêu thú cũng không kỳ quái, vậy mà lúc này ở phía chân trời lại xuất hiện một  loài chim to lớn  rõ ràng là hướng về phía bọn họ bay tới. Con chim này toàn thân lam vũ, thân dài ngàn dặm, tuy trên lưng và bụng của con chim này sinh ra vây cá trong suốt, chỉ nhẹ nhàng đập cánh liền cuốn lên ngàn tầng biển mây, trong chớp mắt liền bay tới trước Phương Chu,  hình thể và tốc độ như vậy, chính là một trong thập đại yêu thú  Bích Hải Côn Bằng.
Bất quá, so với yêu thú, Kỷ Mạch lại cảnh giác đối với nam tử trung niên đứng trên lưng Bích Hải Côn Bằng. Người tới một thân ăn mặc kiểu thư sinh, tóc được búi gọn gàng, y phục màu nguyệt bạch mặc trên người càng thêm thành thục ổn trọng hơn, chính là trang phục Thường Huy thích mặc nhất khi hành tẩu.
Từ sau khi phản bội đã qua không ít thời gian, Thường Huy rốt cuộc xuất hiện lần nữa, lần này không đi để ý tới Kỷ Mạch, mắt chỉ nhìn xuống Tô Cách vẫn ngồi vững trên mủi thuyền, khóe miệng xẹt qua một nụ cười ý vị thâm trường, “Đại Tế Ti, biệt lai vô dạng.”
Lấy tu vi của Tô Cách tất nhiên đã sớm phát hiện hắn đến, liếc mắt nhìn Côn Bằng to lớn kia một cái lại liền nhàn nhã thưởng thức trà mình mới pha, chỉ bình thản nói: “Nguyên lai ngươi đi đến Hỗn Độn Yêu Châu.”
Lời này vừa ra mọi người đều kinh ngạc, sắc mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt trắng như tuyết, theo bản năng liền nắm lấy bàn tay Dạ Minh Quân bên cạnh. Yêu Châu cùng Thần Châu xưa nay nước giếng không phạm nước sông, trước khi Thường Huy phản bội lại vừa vặn xảy ra sự kiện Ma Châu xâm phạm, vì vậy tất cả mọi người đều  cho là hắn đi Ma Châu là chuyện đương nhiên, ngay cả Tô Cách cũng thấy Bích Hải Côn Bằng mới xác định suy đoán này.
Yêu Châu tại cánh đồng tuyết ở phương bắc, chỉ có yêu thú và chủng tộc phi nhân loại cư trú, xưa nay cũng chưa bao giờ cùng loài người giao thiệp, ai cũng không hiểu Thường Huy là như thế nào liên lạc với vị Yêu Vương thần bí khó lường kia, lại như thế nào thuyết phục Yêu Châu xuất thủ tham dự thế giới phân tranh.
Chỉ có Kỷ Mạch biết, đây cũng không phải là chuyện bất ngờ, cậu đã sớm thấy kỳ lạ, Thường Huy là như thế nào biết được chân tướng thiên nhân tồn tại,  nguyên lai là hắn…
Sắc mặt cậu trong chớp nhoáng này hôi bại lên trừ Dạ Minh Quân không có bất kỳ người nào chú ý, Thường Huy cũng chỉ là trào phúng đối với Tô Cách cười nói: “Đại Tế Ti, ta phụ tá ngươi ba mươi năm, không ai có thể hiểu rõ suy nghĩ của ngươi hơn ta. Chỉ tiếc, Ma Châu là tình thế bắt buộc.”
Đúng vậy, bọn họ hợp tác ba mươi năm, Thường Huy một mực rất giỏi lợi dụng Tô Cách, cũng lấy tín ngưỡng của dân chúng  đem hắn vững vàng cột vào trận doanh của mình, đoán ra ý định của Tô Cách, đối với hắn mà nói không tính là chuyện khó. Tô Cách tự mình dường như đã sớm đoán được một điểm này, lúc này cũng không bất ngờ, chỉ nhàn nhạt nói: “Yêu Vương dùng cái gì đánh động ngươi?”
Nhưng mà một giây kế tiếp thần sắc hắn lạnh nhạt liền không cách nào duy trì tiếp, bởi vì Thường Huy nói chính là, “Thứ mà ngươi để ý nhất —— Thần.”
Thần là  chấp niệm duy nhất của Tô Cách, từ lúc bắt đầu cứu Kỷ Mạch, hắn liền không cùng đề cập tin tức có liên quan đến thần với bất kỳ người nào, chỉ có Thường Huy là người gặp gỡ sớm nhất cho nên biết một ít. Mà bây giờ, nhìn ly trà trong nháy mắt rơi xuống đất bể nát, trong mắt Thường Huy lóe lên vẻ đắc ý, “Yêu Vương kêu ta mang cho ngươi một câu nói, chỉ cần ngươi nguyện ý thần phục, hắn sẽ đem thuật pháp triệu hoán thần hai tay dâng lên.”
Thường Huy không hổ là Húc Nhật tế ti một tay kiến tạo Thần Điện, một khi xuất hiện chính là một kích trí mạng. Tô Cách vô dục vô cầu, bất luận quyền thế dụ hoặc hay là vũ lực uy hiếp cũng không có bất kỳ tác dụng nào đối với hắn, nhưng, chỉ có thần là nhược điểm duy nhất của hắn. Hắn biết tính tình Thường Huy, nếu không phải là có chứng cớ xác thực, người này sẽ không  tùy tiện nghe theo người ngoài ra lệnh như vậy.
Quả nhiên, thần của hắn cũng tồn tại, giống như  Kỷ Mạch vậy, có thể sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn. Thần đến cái thế giới này không có bất kỳ lực lượng gì, thần cũng sẽ tín nhiệm hắn, bởi vì tín ngưỡng hắn rất kiên định, cho tới bây giờ cũng không từng giao động. Đến khi đó, thần của hắn chỉ có thể dựa vào hắn sống sót, vĩnh viễn không cách nào  rời đi.
Chỉ cần một câu nói, liền có thể được phương pháp triệu hoán thần, đạt thành tâm nguyện những năm này  …
Tô Cách không nói gì, rũ mắt nhìn nước trà chảy đi khi ly trà vỡ vụn, bồ câu trên boong thuyền  theo bầu không khí yên lặng bất an mà đập cánh, âm thanh lông chim ma sát tạo thành tiếng động làm bầu không khí cũng theo đó khẩn trương lên. Cuối cùng, hắn nhìn về phía Kỷ Mạch đang  nắm chặt tay Dạ Minh Quân, ánh mắt hời hợt xưa nay nhìn qua Vô Yếm trên mặt đối phương, chỉ hỏi một câu, “Hắn sẽ thích cái thế giới này không?”
Cái từ hắn này không có rõ ràng chỉ ai, thế nhưng Kỷ Mạch vừa nghe liền biết ý của Tô Cách. Hồi ức  như thủy triều chạy qua làm cậu nghẹt thở, vốn đã cho là quên được đau đớn lại lần nữa bị nhớ lại, thích? Làm sao có thể thích, thế giới như vậy…
Cậu tự nhủ bây giờ tuyệt không thể bị sợ hãi làm suy sụp, nếu như Tô Cách gia nhập Yêu Châu tất cả mọi chuyện liền xong rồi. Hít sâu một hơi, Kỷ Mạch cố gắng giữ trấn định, kiên định trả lời: “Ta nghĩ, sẽ không.”
Thật ra thì trong nháy mắt nhìn thấy Vô Yếm, Tô Cách trong lòng liền có câu trả lời, hôm nay nghe Kỷ Mạch trả lời nhưng vẫn có chút tịch mịch mà rũ mắt xuống. Tinh thần sa sút một giây, lúc ngẩng đầu lên hắn liền có lại tín ngưỡng kiên định, vĩnh viễn là  Đại Tế Ti đi trong ánh mặt trời, chỉ nhẹ giọng trả lời: “Thần nói, quang minh vĩnh viễn  không khuất phục.”
“Ngươi không đáp ứng?”
Vạn vạn không nghĩ tới  sẽ có được câu trả lời như vậy,  thần sắc bình tĩnh trên mặt Thường Huy bị kinh ngạc thay thế, phảng phất cũng chưa từng quen biết qua người này.
“Ta muốn gặp thần, nhưng nếu như  tín ngưỡng của ta làm hắn bị hắc ám khống chế, vậy ta thà tiếp tục tìm kiếm vĩnh vô chi cảnh (không bao giờ kết thúc).”
Lần này Tô Cách đáp lại không có phân nửa do dự, hắn liền ngồi trên Phương Chu, bên người không có trang sức quý giá màu mè, lại không có tín đồ đi theo, giống như đó chính là kết cục vội vã câu chuyện thuộc về hắn, một thân một mình trên con thuyên thần thoại, dạo chơi trên bầu trời mênh mông chờ đợi một ngày thần minh hạ xuống.
Cho dù, trừ hắn, không có một người nào tin tưởng thần sẽ đến.
” Cuồng tín đồ Ngu xuẩn!”
Thường Huy rốt cuộc chưa từng chân chính hiểu qua Tô Cách, cũng không biết hắn trên đường tìm thần đã làm qua bao nhiêu chuyện điên cuồng, lúc này đối mặt vị Đại Tế Ti có chút xa lạ này, chỉ có thể tức giận mà đánh giá như vậy.
Đại Tế Ti là cuồng tín đồ, lời này tựa hồ không có tật xấu gì.
Quay đầu đối mặt với chim bồ câu trắng đậu trước mặt mình, Tô Cách cười một tiếng, hắn từ trong sách của thần biết được chim bồ câu là sinh vật tượng trưng cho tình yêu cùng hòa bình, từ đó về sau liền một mực nuôi chúng nó, bởi vì bất luận là yêu hay là hòa bình hắn đều rất thích. Nếu như đây cũng là tính tình mà thần giao phó cho hắn, hắn cũng không cho rắng là chuyện gì xấu.
“Ta không thích cùng người động thủ, ngươi đi đi.”
Tô Cách là chúa tể Thần Châu  tự nhiên có đầy đủ thực lực uy hiếp bất kỳ người nào. Mắt thấy kế hoạch khuyên hàng của mình thất bại, Thường Huy âm thầm cắn răng, không cùng hắn dây dưa, chỉ lạnh lùng nói: ” Được, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận!”
Thường Huy làm việc rất quả quyết, nếu thất bại liền rời đi cũng không quay đầu lại. Nhìn Bích Hải Côn Bằng hướng tới Ám Kinh, Kỷ Mạch biết  chuyến đi Ma Châu lần này định trước khó khăn trùng trùng.
Nguy cơ tạm thời rời đi, ký ức cậu đau khổ đè nén chậm rãi dâng trào, tuy là dùng sức nắm chặt tay mình, nội tâm cũng lạnh một mảnh như băng.
Là người kia, ba năm, hắn rốt cục đã muốn động thủ.
Người nọ muốn chính là tụ họp thiên nhân, đem tất cả người sáng tạo ra bọn họ mà hủy diệt, chỉ cần lại có một tác giả bị triệu hoán tới, những điều ngày xưa cậu che giấu sẽ bị phơi bày. Khi người nọ biết được thần cũng không phải bởi vì xuyên qua thời không tình cờ mất đi lực lượng, mà vốn dĩ đã không có tu vi, sự tình này nhất định sẽ diễn biến thành hình dáng tệ hại nhất …
Ý chí của cậu nếu như có thể cường đại hơn nữa một ít là tốt rồi, ban đầu chẳng qua là bị phế đi gân mạch, tại sao liền đau đến mức đem chân tướng thú nhận? Nếu thật sự nhịn được, lấy thế chất của cậu, chỉ cần chịu thêm một chút hình phạt nữa cũng liền sống không nổi.
Nếu là như vậy, có lẽ lại là kết cục tốt nhất
“Ngươi làm sao vậy? Tại sao sắc mặt khó coi như vậy?”
Thanh âm tiên nhân tựa như tia sáng trong bóng đêm phá vỡ hồi ức cơ hồ đang ăn mòn Kỷ Mạch, có chút mờ mịt ngẩng đầu, cậu dùng thanh âm yếu ớt kêu một tiếng, “Dạ Minh Quân…”
Dạ Minh Quân chưa từng thấy qua  Kỷ Mạch như vậy, giống như hoàn toàn bị tuyệt vọng bao phủ, nửa phần không tìm được sức sống như những ngày qua, lúc nghe thấy được Kỷ Mạch gọi tên trong nháy mắt liền nắm tay cậu, “Đừng sợ, ta ở đây.”
Đúng vậy, còn chưa tới tuyệt cảnh,  thế giới bọn họ còn có tiên nhân tồn tại, coi như thiên nhân phát động tập kích cũng chưa chắc địch nổi tiên nhân chân chính. Nhưng, nếu như chẳng qua là mất tích mấy người bình thường, các tiên nhân  sẽ không để ý tới đi…
Yên lặng nhìn Dạ Minh Quân, lý trí Kỷ Mạch dần dần thức tỉnh, cậu cũng không phải thiếu niên trước đây bị bắt một lần sẽ không biết chạy trốn như thế nào, khi ký ức mang tới sợ hãi bất an bị xua đuổi đi, cậu rõ ràng biết chỉ có tỉnh táo mới có thể giải quyết vấn đề.
“Trên người có chút không khỏa, có thể ta phải hoạt động một chút mới được, dùng phương pháp gì đều tốt, hãy cho ta tỉnh táo lại.”
Từ trên người Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân không tra xét được bất kỳ thương thế nào, thế nhưng biểu tình Kỷ Mạch khi nói lời này chính là phát ra từ nội tâm mệt mỏi, Dạ Minh Quân không biết đây rốt cuộc là bị thương như  thế nào, chỉ có thể đem người ôm lấy, lo lắng nói: “Ta đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi.”
Cũng không cần ôm kiểu công chúa a, cậu chẳng qua là cần một ít kích thích để quên đi cảm giác đè nén quá khứ mang tới  mà thôi, cũng không phải là phế đến mức không đi được.
Nghe tiếng hút khí của tập thể nhóm thần thị phát ra, Kỷ Mạch ngược lại thật sự tĩnh táo lại, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng một cái nhãn hiệu đoạn tụ đã bị dán trán mình. Bất đắc dĩ nhìn tiên nhân khẩn trương quá độ một chút, chỉ nhẹ giọng thở dài nói: “Như vậy sẽ bị hệ thống trừng phạt.”
Nghe giọng điệu này tựa hồ đã hết đau? Ôm một chút còn có thể ngăn lại cơn đau sao?
Dạ Minh Quân có chút nghi ngờ cúi đầu, hôm nay Kỷ Mạch ngoài ý muốn không đối với hắn làm ra phản ứng phòng bị, song khi hắn nhìn thấy tiểu gia hỏa nghe lời như vậy, nội tâm nhưng lại không cao hứng. Tâm tình Dạ Minh Quân rất lâu không có kém như vậy, nhướng mày một cái liền nói: “Có phải con chim nhỏ kia hù dọa ngươi hay không? Ta đi nướng nó.”
Đi đi, ta không ngại ngươi thuận tiện đem Thường Huy cũng  giết luôn, đại biểu nhân dân Thần Châu cảm kích ngươi.
Nội tâm suy nghĩ ác liệt như, Kỷ Mạch ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của tiên nhân, lời nói  đùa rốt cuộc không nói ra, chỉ nhẹ nhẹ nói một tiếng, “Dạ Minh Quân, cám ơn.”
Cám ơn ngươi để cho ta biết tiên nhân tồn tại, Ít nhất  không cần phải sống trong hối hận khi làm hại những người thân yêu của mình trong thế giới này.
Cũng cám ơn ngươi, lúc này vừa vặn ở bên cạnh ta.
Nếu như chỉ có một người, ta nhất định không có biện pháp nhanh như vậy lại đứng lên lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.