Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 20:




Kỷ Mạch chẳng qua là tùy ý tìm cái cớ để rời boong thuyền, ai ngờ đi dạo một vòng ngược lại là bất ngờ có phát hiện mới, vừa rồi trong nhóm thần thị Kỷ Mạch đã nhìn thấy Thanh Diệp.
Chuyến này sự tình liên quan đến tương lai Thần Châu, Kỷ Mạch tuy không biết Tô Cách rốt cuộc muốn dùng loại thủ đoạn nào  thuyết phục Diệp Quân Hầu, nhưng có thể đoán được một khi thành công thống nhất, bố cục thế giới sẽ vì vậy thay đổi, đến lúc đó thiên hạ nhất định sẽ sinh ra một phen hỗn loạn.
Chuyện lớn như vậy nhân viên đi theo tất nhiên phải trải qua lựa chọn kỹ lưỡng, Thanh Diệp bất luận tu vi hay lý lịch cũng xa xa không đủ, Kỷ Mạch cũng chắc chắn mình chưa từng thấy tên hắn ở trong danh sách, như vậy, cũng chỉ có một khả năng là Tô Cách tự mình mang hắn lên thuyền.
Khi Kỷ Mạch dừng chân lại, Dạ Minh Quân cũng phát hiện người quen trong đám người này, nhất  thời cũng không nhớ nổi tên đối phương, chỉ nói: “Tiểu tử được ngươi cứu hình như tinh thần không tốt lắm, không đi nhìn một chút sao?”
“Hắn rất sùng bái Húc Nhật tế ti, hôm nay biết được Thường Huy phản bội, trong lòng không dễ chịu đi.”
Há chỉ là tâm tình không tốt, ngày xưa Thanh Diệp luôn có sức sống vô cùng, cho dù ở Lâm Quang Thành lúc mới vừa được cứu cũng lập tức lên tinh thần mười phần tổ chức nhân viên tiến hành giải quyết hậu hoạn, nhưng hôm nay xa xa vừa nhìn thần sắc là rất hôi bại.
Nhớ tới trước đây, thiếu niên khi nhắc tới Húc Nhật tế ti trong mắt đều tràn đầy tin cậy cùng kính ngưỡng, Kỷ Mạch lặng yên không một tiếng động mà thở dài, còn chưa tra rõ Thanh Diệp rốt cuộc có thân phận như thế nào, bất quá Thường Huy trước khi rời đi không tiếc số tiền lớn để trừ hắn, Tô Cách cũng gạt mình đem hắn mang lên Phương Chu, chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản.
Bất luận thân phận như thế nào, một khi cuốn vào thiên hạ phân tranh, thiếu niên này đại khái cũng không trở về dáng vẻ đơn thuần như ban đầu được.
Trong lòng tuy than thở như vậy, Kỷ Mạch lại không tiến vào khoang thuyền, chẳng qua là lặng lẽ nhìn tầng tầng lưu vân bị Phương Chu phá vỡ,  phiêu tán như khói sương ở phía sau, nhẹ nhàng phô thành  quỹ đạo thuần bạch kéo dài.
Vị Thần trong《 Chí Thánh Tiên Sư 》  thật ra là một phi công tình cờ xuyên qua đến thế giới kia. Hắn lưu lạc ở hoang mạc Tây Vực trong một thời gian dài, lần nữa cất cánh lại bị tu sĩ đi ngang qua  đánh rơi, vụ nổ do tai nạn đó đúng lúc đã cứu quốc gia của Tô Cách khỏi chiến tranh, vì vậy liền bị quốc dân coi là thiên giáng chi thần.
Tô Cách mười sáu tuổi năm ấy gặp nạn tại hoang mạc, tình cờ nhặt được quyển nhật ký mà phi công lưu lại, dựa theo phương pháp phía trên ghi lại  thành công được cứu, từ đây liền đối với thần sinh ra hứng thú nồng đậm, thậm chí từ bỏ kế thừa vương vị, một thân một mình đi các nước trên thế giới tìm dấu chân thần.
Đó là quá khứ thuộc về Tô Cách, ban đầu độc giả cảm thấy thích chính là cổ nhân đối với văn minh hiện đại sùng bái không thôi xem là thần tích. Nhưng nếu đặt mình vào góc độ của Tô Cách, Kỷ Mạch không xác định khi hắn biết được chân tướng thì trong tư tưởng đã chuyển biến như thế nào, càng không biết khi Tô Cách đem phần sùng bái này từ năm mười sáu tuổi bắt đầu kéo dài đến trăm năm lại đặt ở trên người tác giả, như vậy biến thành chấp niệm đáng sợ đến bực nào.
Tác giả của Tô Cách  bút hiệu là Đường Tống Nguyên Minh Thanh, cũng là một tiền bối viết sách ba năm, ấn tượng Kỷ Mạch đối với vị tác giả kia  chính là hắn làm rất có hiệu quả nhưng đáng tiếc là độ HOT  không cao,《 Chí Thánh Tiên Sư 》 đột nhiên kết thúc còn tác giả lại đưa ra thông báo ngắn gọn  —— lớn tuổi rồi không thể cứ  mơ mộng nữa, hiếm thấy được nhận vào làm trong một đơn vị tốt, sau này nên an tâm làm việc. Tạm biệt,  Đại Tế Ti của ta.
Từ đó về sau, trên mạng liền không xuất hiện qua bóng dáng Đường Tống Nguyên Minh Thanh, cho đến một ngày nào đó, hội Thủy Quán Lệ Thanh của nhà văn đã thêm Kỷ Mạch vào nhóm, cái ID đã từng sống động một thời kia cũng bị xem như là thi thể bị đá ra ngoài, chỉ còn một ít lão nhân còn nhớ hắn mới đem đề tài này để thảo luận lúc đêm khuya.
“Chúng ta như vậy cũng được rồi, có thể cả đời dựa vào viết sách kiếm cơm mới được xem là tác giả, tiền cơm không đủ cũng chỉ thể ra đường mà thôi. Thời đại bây giờ ngày càng phát triển, ai dám cam đoan mình có thể nhiệt tình như vậy mấy năm, ai nào biết lúc nào hết thời, nếu như nhiệt tâm đã không còn. Liền ngay cả một người đánh máy giá rẻ thậm chí cũng không có ngũ hiểm nhất kim (*)… Ngũ Đại Huynh hiện tại trở về cũng tốt, hắn dầu gì là tốt nghiệp trường nổi tiếng, ở đơn vị kia lăn lộn mấy năm, sau này cưới vợ cùng tiền dưỡng lão cũng không thành vấn đề liễu.”
Ngũ hiểm nhất kim là một thuật ngữ phổ biến cho các quyền lợi bảo hiểm xã hội được hưởng bởi người lao động ở Trung Quốc đại lục, trong đó “ngũ hiểm” đề cập đến năm loại bảo hiểm bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc, bảo hiểm thất nghiệp và bảo hiểm thai sản.  Loại bảo hiểm xã hội này, “nhất kim” đề cập đến quỹ hỗ trợ nhà ở, là một biện pháp cơ bản được thực hiện bởi chính phủ Trung Quốc để bảo vệ quyền của người lao động. Bảo hiểm thương tật lao động và bảo hiểm thai sản trong “năm bảo hiểm và một vàng” đều được sử dụng bởi chủ lao động, và bốn loại thanh toán chung khác của chủ lao động và người lao động cũng được gọi là “tứ kim” 
Khi lão tác giả Thâm Hắc viết ra một đoạn văn như vậy, mọi người cũng trầm mặc, cuối cùng chính Kỷ Mạch cũng cảm thấy nói đến thực tế cũng không có ý nghĩa gì, liền dùng giọng trước sau như một trả lời, “Không phải Thủy Đàn nữa rồi, gõ chữ gõ chữ, Diệp ma đầu nhà ta hôm nay nên giết vài tên hoàng đế cầu an ủi..”
“Lão Hắc ngươi kiềm chế chút đi, mới viết lên một nửa liền chết mấy triệu người, cổ đại lấy ở đâu ra nhiều người như vậy để cho ngươi giết?”
“Ta giết mấy chục ngàn kẻ thù của nhân vật chính,  độc giả cuối cùng chỉ biết kêu giết thật tốt, ngươi có tin hay không?”
“Tin, người nào không biết nhân vật chính  nhà ngươi một người so với một tòa soạn báo, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể  hưng thịnh.”
“Đại chúng thiếu cái gì thì viết cái đó là có thể hưng thịnh. Ngũ Đại Huynh nếu sớm biết đạo lý này một chút  cũng không đến nổi chạy lấy người. Bất quá tính tình kia của hắn, tám thành thà đi cũng không muốn viết như vậy, hắn đem nhân vật chính xem thành con trai mà dưỡng a…”
Sau đó trong nhóm hàn huyên rất nhiều, lúc ấy Kỷ Mạch mới vừa ký hợp đồng, cũng không dám chen vào nói, chẳng qua là âm thầm nhớ kỹ giáo huấn, càng cố gắng đi nghiên cứu thị trường cùng đại nhiệt văn, cậu tự nhủ rằng thỏa hiệp không có nghĩ là thừa nhận thất bại, nhất định phải trở thành một người viết cố sự cũng có thể ăn cơm no.
Chỉ tiếc, mơ ước mới vừa bước lên bước đầu tiên, thì đã bị buộc chung kết.
Đã lâu rồi mới nhớ lại chuyện quá khứ, Thần Tinh Tế Ti nhìn lưu vân quanh quẩn phía chân trời một chút, bất luận ở thế giới nào cũng  tựa như vĩnh viễn không thể sờ tới, cuối cùng một hơi lạnh gió bắc thổi qua khiến cậu trở lại thực tế, chỉ nghiêng đầu đối với tiên nhân sau lưng  nhàn nhạt nói: “Tiên quân, có thể buông tóc ta xuống mà nhìn phong cảnh ngoại giới  một chút hay không, ngài không phải thích sự vật mới lạ sao?”
Cái vị tiên nhân này, thừa dịp ta trầm tư vẫn len lén mân mê tóc của ta, thật sự cho là ta đã nhập định nên không biết sao? Làm loại chuyện này chơi vui như vậy sao? Tha thứ cho ta không hiểu được thú vui vuốt lông cho sủng vật.
Coi như bị Kỷ Mạch phát hiện Dạ Minh Quân vẫn không hoảng hốt chút nào, chỉ chỉ kiểu tóc đuôi ngựa mà mình đã sửa lại cho Kỷ Mạch và cười nói: “Ta ở Cửu Trọng Thiên cũng đã nhìn tầng mây như vậy, ta giúp ngươi đem tóc buộc lên, nhìn qua có phải rất có tinh thần hay không  a?”
Đây chính là lý do mà ngươi thích chải chuốt cho sủng vật? Làm một tiên nhân ngươi lại không thể nghiên cứu kỹ năng đối với thế giới có ý nghĩa  hay sao?
Từ khi phát hiện sờ tóc không tính là hành động tiếp xúc da thịt gần gủi, Dạ Minh Quân không có việc gì liền thích chơi đùa với tóc cậu, trong lòng Kỷ Mạch  biết mình càng sốt ruột  hắn còn càng thoải mái cho nên cũng lười ngăn lại, chỉ bất đắc dĩ nói: “Đã nhàm chán như vậy vì sao không trở về cùng Đại Tế Ti đánh cờ?”
“Hệ thống phạt ta mỗi ngày phải họa mi cho ngươi liên tục nửa tháng, nhưng ta nghĩ ngươi tám phần không nguyện ý tháo mặt nạ xuống, liền kêu nó đổi thành chải đầu.”
Giơ giơ cái lược trên tay lên, Dạ Minh Quân thản nhiên nói ra sự thật, hắn ngàn năm qua học qua  không ít thứ, thế nhưng chải đầu thật sự là không biết, cũng may hệ thống cũng không yêu cầu hắn đưa ra  bao nhiêu mánh khóe, nếu không Thì Hi Hoàng Khải Minh Châu không gì không thể làm liền  bị làm khó.
Họa mi cho nam nhân là cái quỷ gì? Đối tượng trừng phạt này có lẽ là chính mình a!
Mới nghe thấy lời này, Kỷ Mạch liền cảm giác trong lòng chợt lạnh, chỉ hỏi: “Ta có thể tha thứ ngài không?”
“Tiên quân đã tiến vào giai đoạn cưỡng chế trừng phạt, vô pháp gián đoạn.”
“Vậy ta có thể cho phép tiên quân tiếp xúc tay chân sao?”
Hệ thống cự tuyệt tựa như đầy ắp oán niệm bị người nào đó chơi đùa, đường này không thông, Kỷ Mạch có ý đồ định tránh hình thức trừng phạt lại lần nữa bởi vì Dạ Minh Quân nhất thời húng thú, nhưng mà lấy được câu trả lời lại  làm người ta tuyệt vọng, “Độ hảo cảm của đối tượng công lược  không đủ để tiến vào giai đoạn tiếp theo, xin giữ tương kính như tân.” (tôn trọng nhau như khách)
Nắm tay ôm một chút mà thôi lại còn phải nhiều lần chào hỏi, ngươi là quản đại ma thời khắc đang bắt học sinh yêu sớm hay sao?
Cắn răng nhìn bức họa ương ngạnh cố thủ cương vị, Kỷ Mạch đột nhiên liền lĩnh ngộ được tâm tình Dạ Minh Quân khi muốn vứt bỏ nó.
Thâm Hắc là một tác giả rất thích ở trong diễn đàn nói chuyện trời đất,  nhớ tới người này ngày xưa nói qua thiết lập hắc ám của Diệp Quân Hầu, Kỷ Mạch càng không dám buông lỏng, thầm nói vì ở Ma Châu lúc an toàn phải hết sức cố gắng trợ giúp Dạ Minh Quân hoàn thành nhiệm vụ. Cũng may trừng phạt lần này cũng không có tạm ngừng tiến trình nhiệm vụ, cũng xem như không đặc  biệt tệ hại.
Chẳng qua là, trước mắt độ hảo cảm bọn họ vẫn cắm ở vị trí tám mươi không trên không dưới, Kỷ Mạch suy nghĩ một chút, liền tự chọn một đề tài đối với Dạ Minh Quân nói: “Ta nhớ tiên quân rất tò mò dung mạo dưới mặt nạ của ta…”
Kỳ thực Kỷ Mạch cũng thật sự kinh ngạc  vì Dạ Minh Quân lại để cho hệ thống thay đổi trừng phạt, dẫu sao, nếu như vì giải phong ấn,  cho dù mình không muốn, cũng nhất định sẽ miễn cưỡng mình phối hợp.
“Bởi vì ngươi không muốn lấy nó xuống, hơn nữa, nghiên cứu phương pháp chải đầu cũng có thể giết thời gian.”
Mỉm cười trả lời cái vấn đề này, Dạ Minh Quân thật ra thì cũng không hiểu rõ tại sao trước kia có thể tùy ý để cho Kỷ Mạch phối hợp mình thỏa mãn lòng hiếu kỳ, bây giờ lại đột nhiên không muốn, là bởi vì so với lòng hiếu kỳ tiếp tục bị dày vò thì hậu quả độ hảo cảm của Kỷ Mạch giảm xuống  càng nghiêm trọng hơn sao?
Đây là tiên nhân lần đầu tiên cùng nhân loại sống chung lâu như vậy, hắn đối với nhân loại có rất nhiều chỗ không hiểu, không hiểu liền hỏi là kinh nghiệm Dạ Minh Quân học được từ trong sinh mệnh dài đăng đẵng của mình, lúc này cũng suy nghĩ chốc lát, liền hỏi ra một vấn đề đã quẫy nhiễu mình nhiều năm, “Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như mình có thời gian vô tận, phải đi làm những gì?”
“Ta không biết, đối với loài người mà nói trăm năm đã rất dài, ta ngay cả dáng vẻ của mình mười năm sau cũng không cách nào tưởng tượng được.”
Như vậy phiền não cũng không tồn tại trong sinh mệnh ngắn ngủi của loài người, Kỷ Mạch không cách nào tưởng tượng cuộc sống trường sinh bất lão rốt cuộc là như thế nào, cậu chỉ biết, sinh mệnh có suy nghĩ hướng tới nhất chính là thứ mà mình không có, giống như loài người đối với trường sinh khát vọng cùng với Dạ Minh Quân đối với tình cảm tò mò.
Dạ Minh Quân trên đời này đã trăn trở năm ngàn năm, trừ bỏ mái tóc trắng dài như tuyết thì năm tháng cũng không lưu lại dấu vết nào trên bề ngoài hắn, sau này hẳn cũng là như vậy. Nhìn tiên nhân như vậy, Kỷ Mạch bỗng nhiên có một cái nghi vấn, “Tiên quân  bởi vì ta chú định phải rời khỏi nhân thế trước cho nên ngài mà có chút thương cảm sao?”
Như cậu đoán, nghe lời này phản ứng đầu tiên của Dạ Minh Quân chính là nghi ngờ, tựa hồ hoàn toàn không lo lắng một điểm này. Im lặng cười một tiếng, Kỷ Mạch không có nói nhiều, chẳng qua là khẽ thở dài: “Thời điểm ngài sinh ra ý nghĩ như vậy, có lẽ đang đến gần tình yêu mà mình muốn tìm, mặc dù ta cũng không cho  đây là chuyện tốt.”
Yêu một con người có tuổi thọ so với mình ngắn hơn không phải là chuyện tốt, nếu như người kia còn chưa tin vào ái tình, vậy càng là lựa chọn tệ hại nhất.
Khuôn mặt Kỷ Mạch mặt giấu dưới mặt nạ, Dạ Minh Quân chỉ có thông qua giọng nói mà phán đoán tâm tình của cậu, nhưng mà giọng nói hôm nay đối với hắn mà nói quá mức phức tạp, tựa hồ có chút vui mừng, nhưng lại càng nhàn nhạt tự giễu nhiều hơn cùng một tia thương cảm không thể nghe thấy.
Hắn không hiểu vì sao có thể đồng thời đem nhiều cảm xúc lẫn lộn chung một chỗ như vậy, chỉ có lấy lời nói thật lòng đáp lại: “Từng có tiên nhân nói cho ta, không nên hiểu thương tâm là cảm xúc như thế nào, nếu không ta rất có thể sẽ biến thành Sơn Hà Xã Tắc Đồ như vậy.”
Hắn lúc nói chuyện trong tay đang cầm bức họa an tĩnh. Lặng lẽ so sánh hai người có bất đồng rõ ràng, Kỷ Mạch ít nhiều có chút minh bạch hàm nghĩa lời ấy chỉ khuyên nhủ: “Hắn nói rất đúng, coi như tiên quân cái gì cũng không sợ, thỉnh thoảng cũng nên nghe lời một lần như thế nào?”
Thật ra thì Kỷ Mạch cũng không trông cậy vào đối phương sẽ nghe theo khuyến cáo, dẫu sao vị này nếu như  ngoan ngoãn nghe lời, đây cũng  không phải Dạ Minh Quân. Chẳng qua là, không nghĩ tới Dạ Minh Quân vẫn luôn thoải mái vui tươi khi nghe thấy lời này lại trầm mặc, hồi lâu mới vừa nhẹ giọng than thở: “Ta cũng không phải cái gì cũng không sợ.”
“Nó và ta cùng là thần khí do Hi Hoàng chế tạo, nguyên bản vẫn luôn là bảo vật trân quý do Oa Hậu cất giấu, ngàn năm trước đột nhiên liền bị đưa vào động phủ của ta, nghe nói là không tìm được ý nghĩa tồn tại lựa chọn tự hủy. Bây giờ Sơn Hà Xã Tắc Đồ chẳng qua là một món pháp bảo phổ thông  mà thôi, khí linh của nó đã biến mất trong thế gian, xem như bị vứt bỏ, cũng sẽ không nhảy ra dạy dỗ ta nữa.”
Mặc dù hệ thống ghép vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ vừa có thể  phát ra âm thanh lần nữa, rốt cuộc cũng không tồn tại linh trí như trước đây, đầu ngón tay Dạ Minh Quân vô ý thức vuốt ve bức họa, thanh âm có thêm một tia tịnh mịch mà chính mình đều chưa từng phát giác, “Thật ra thì cũng không chỉ một mình nó, từ sau khi tam hoàng quy ẩn, ta chưa thấy qua thượng cổ thần khí nào khác, nghe nói có rất nhiều đều đã hư hại. Nếu như ta ban đầu không có tùy hứng yêu cầu trở thành tiên nhân, có lẽ cũng là kết cục như vậy đi.”
Dạ Minh Quân không cha không mẹ, Hi Hoàng sáng tạo hắn đã sớm thần ẩn, thượng cổ thần khí từng cùng hắn chung nhau tác chiến  hoặc hư hại hoặc trầm miên khắp các nơi trong tiên cảnh, cho dù các tiên nhân  vẫn cố gắng tu bổ cũng dần dần mất tin tức.
Dạ Minh Quân còn nhớ mình trước lúc hóa hình luôn không an phận, phía sau thường xuyên có một nhóm lớn tiên nhân đi theo, rất sợ hắn đem chính mình chơi đến mất tích, khi đó hắn cảm thấy như vậy rất thú vị, cho nên khi có cơ hội liền muốn du lịch khắp nơi, sau đó mỉm cười chờ các tiên nhân đuổi kịp tới trước mặt, bị thần sắc bất đắc dĩ của bọn họ thỉnh hồi thiên đình.
Nhưng, đó cũng là chuyện rất lâu về trước, ngàn năm trôi qua, tiên nhân ngày xưa  hoặc tiêu tán trong thiên kiếp, hoặc ẩn cư thế ngoại, còn tồn tại  mấy khuôn mặt quen thuộc bây giờ cũng đứng hàng lão quân tiên ông trên thiên cung, sẽ không như trước kia mà đuổi theo hắn chơi đùa như vậy.
Khi tiểu tiên nhân mới tới hết sức lo sợ đi theo phía sau mình, Dạ Minh Quân lúc này mới phát hiện nguyên lai mình đã thành thượng cổ thần khí hiếm có trên đời, người và vật cùng thời đại với hắn đều đã từ từ biến mất ở trong dòng lịch sử, chỉ có hắn tình cờ lưu cho tới bây giờ, coi như  làm thành minh chứng đã từng tồn tại trong đoạn thời gian trước đây, bị các tiên nhân thật cẩn thận mà bảo tồn.
“Ta vẫn đang học thuật pháp thời đại mới, còn có thể cùng các ngươi chơi với nhau, đừng đem ta đặt  trong trận pháp khóa lại có được hay không?”
Khi đó, đối mặt câu hỏi của hắn, tiên đế tân nhiệm chẳng qua là chậm rãi khuyên nhủ: “Quân thượng, hôm nay ngươi đã là chứng minh duy nhất mà Hi Hoàng đã lưu lại, vì lịch sử mà ngài  từng cùng chủ nhân chung nhau trải qua, mong ngài nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”
Nhìn thần sắc tiên đế nặng nề, Dạ Minh Quân đột nhiên liền cảm giác các hoạt động mà hắn đã thích trong quá khứ cũng mất thú vị, không lâu liền tìm tiên sơn kiến tạo động phủ, bắt đầu không chạy loạn nữa như các tiên nhân kỳ vọng, chỉ nghiên cứu các sự vật thế gian mà mình không biết dùng để giết thời gian.
Thế giới biến ảo rất nhanh, mỗi một thời đại mới hắn liền đi học phong tục nhân gian mới nhất, như vậy khi thế giới gặp phải nguy cơ cần thần khí chỉ dẫn thế nhân tìm kiếm thiên đạo, hắn liền có thể nhanh chân dung nhập vào loài người. Chỉ tiếc, nhân gian đã không cần tiên nhân, tự nhiên cũng sẽ không còn người tìm thượng cổ thần khí, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, ngày đó vẫn  không đến.
Sau đó tiên nhân mới phi thăng thấy thần sắc hắn càng ngày càng hạ thấp, rất sợ Hi Hoàng Khải Minh Châu cũng như Sơn Hà Xã Tắc Đồ vậy đi theo con đường tự hủy, liền từ phàm trần mang tới rất nhiều vật kiện mới lạ cùng hắn thưởng thúc. Bây giờ phàm nhân  so với trước đây rất am hiểu biểu đạt mình, đồ vật tạo ra cùng tiên nhân không giống nhau lắm, hắn phát hiện cùng người phàm trao đổi rất thú vị, liền thử hướng bọn họ tìm kiếm câu trả lời.
“Nói giống như thật, xem ta cũng sắp khóc. Tịch mịch làm người ta nổi điên, nhanh nhanh tốt nghiệp tìm một lão bà đi, đại huynh đệ.”
Cuối cùng lấy được câu trả lời như vậy, vì vậy hắn liền nổi lên tâm tư nghiên cứu tình yêu của loài người.
Đem mọi chuyện chậm rãi nói ra, Dạ Minh Quân tựa hồ không phát hiện mình nói qua chuyện cũ là bực nào tịch mịch, chẳng qua là  như thường lệ đối với Kỷ Mạch cười nói: “Có người cùng ta nói như vậy, cho nên ta muốn thử tình cảm của nhân loại một chút, xem nó có thể lâu dài hơn so với thọ mệnh của tiên nhân hay không.”
Dạ Minh Quân biểu tình vẫn như cũ không có gợn sóng, tựa hồ cũng không vì chuyện quá khứ mà có bất kỳ cảm tình gì dao động, hắn nói tới những chuyện này cũng chỉ là bởi vì trước kia chỉ cần vừa nhắc tới chuyện quá khứ của mình thì Kỷ Mạch trong nháy mắt sẽ lên tinh thần, cho nên cho rằng đây là một đề tài tốt.
Nhưng mà lần này Kỷ Mạch trầm mặc rất lâu, hồi lâu mới nói ra một câu, “Xin lỗi.”
“Tại sao phải nói xin lỗi?”
Vẻ mặt tiên nhân rất kinh ngạc, Kỷ Mạch nhưng chỉ yên lặng nhìn Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong tay hắn một cái. Đây là cậu lần đầu tiên biết Dạ Minh Quân chân chính, đó là Hi Hoàng Khải Minh Châu trải qua 5000 năm tuế nguyệt từ trong dòng sông lịch sử đi tới, mang theo bên người thượng cổ văn minh huy hoàng cùng núi sông biến ảo lưu lại phong sương mà thế nhân đã sớm quên mất, dùng đôi mắt sáng ngời ấm áp từ đầu đến cuối nhìn chăm chú 3000 hồng trần.
“Bởi vì để cho ngài thương tâm.”
Mặc dù chính ngài cũng không biết, như vậy không đau nhưng làm người ta khó nhịn cảm xúc đó chính là thương cảm.
Kỷ Mạch có thể hiểu sự cẩn thận của các tiên nhân, đổi thành mình, chớ nói đây là thượng cổ thần khí trải qua ngàn năm, coi như chẳng qua là một chén sứ cổ từ mấy trăm năm trước kêu mình cầm tới sử dụng cũng là run sợ trong lòng một phen, rất sợ trong lúc lơ đảng liền bị va chạm. Có thể tùy ý đối đãi chỉ bởi vì không biết giá trị của đối phương, một khi biết đây là món bảo vật  sẽ không có cái thứ hai nữa, chính là ngay cả đụng chạm đều sợ khiến hắn bị thương.
Chẳng qua là, như vậy bảo vệ, đối với bản thân bảo vật mà nói là một chuyện vô cùng tịch mịch.
Trong trí nhớ Dạ Minh Quân, thương tâm là một loại tình cảm khiến cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ lựa chọn tự hủy, cho nên nhất định là rất đau đớn, hôm nay nghe Kỷ Mạch nói tới mới phát hiện  giống như mình nhận biết có chút sai lầm. Tròng mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên liền nói: “Nhưng ngươi khi bên cạnh ta thường xuyên sẽ lộ ra thần sắc như vậy, cho nên, ngươi mỗi ngày đều vì ta mà thương tình?”
Ngươi rốt cuộc ý thức được tự mình có bao nhiêu phiền toái sao! Còn nữa, chớ dùng phương thức nói chuyện mập mờ như vậy, ta không có!
Nội tâm cự tuyệt thừa nhận những ngày qua thỉnh thoảng sẽ có thương cảm, lời phản bác của Kỷ Mạch đã đến mép, nhớ tới Dạ Minh Quân vừa nãy mặc dù thần sắc bình tĩnh lại bị khí tức tịch mịch  bao quanh, rốt cuộc không thể nói ra miệng.
Nhưng mà, trong tư duy của Dạ Minh Quân yên lặng chính là thừa nhận, vậy thì nghiêm túc đề nghị, “Ngươi đã nói, loài người rất coi trọng đồng giá trao đổi, ta sẽ đem chính mình bồi thường cho ngươi?”
Như vậy cũng có thể nắm lấy cơ hội tiêu thụ chính mình, ngươi không đi bán bảo hiểm thật là đáng tiếc!
Bị suy luận quỷ dị của tiên nhân  đánh bại, Kỷ Mạch vừa định cự tuyệt như thường ngày, ngẩng đầu một cái lại phát hiện tiên nhân lúc nói với mình lời này thần sắc vẫn luôn rất nghiêm túc, hoặc chính là, những lời nói nhìn như đùa giỡn kia, đối với Dạ Minh Quân mà nói có lẽ cũng không phải là đùa giỡn.
“Dạ Minh Quân…”
Ngươi có phải hay không… Rất muốn trở thành viên minh châu được người nào đó quý trọng trong lòng bàn tay một lần nữa?
Lời nói cuối cùng vẫn đang do dự kịp thời dừng lại, Kỷ Mạch cúi đầu nhìn đường vân trong lòng bàn tay mình một chút, đây là bàn tay thuộc về phàm nhân, không có bất kỳ dị năng nào cùng pháp lực, cho dù được thượng cổ thần khí, cậu cũng không có khả năng phát huy ra uy năng của bảo vật chân chính. Hơn nữa, Dạ Minh Quân chân chính mong muốn tình cảm, cậu cũng không cho được. Kỷ Mạch hiện tại căn bản không tin trên đời sẽ có tình yêu vĩnh hằng bất biến.
Không có thừa dịp vắng  mà vào đã là lòng tốt  cậu đối với tiên nhân, lúc này không muốn tiếp tục cái đề tài này, chỉ tùy ý nói: “Không nói cái này nữa, mới vừa rồi Đại Tế Ti vì sao phải gọi ngài lại?”
Dạ Minh Quân đối với cảm tình không nhạy cảm, cũng không có phát hiện thần sắc cậu biến hóa vi diệu, nghe hỏi một chút cũng quên nội dung nói chuyện lúc trước, liền trả lời: “Ngươi nói là ván cờ kia sao? Chúng ta đánh cuộc, người nào thua phải đáp ứng đối phương một chuyện.”
Khó trách các tiên nhân kêu ngươi ngoan ngoãn đợi ở động phủ, ta xem như vậy ngươi cũng có thể đem mình cấp thua a!
Một chuyện hoàn toàn không có hạn chế  có thể không phải là đùa, thật may Tô Cách là đối tượng đánh cuộc, nếu đổi người khác thì  thượng cổ thần khí này chính là mơ mơ hồ hồ đưa mình  vào túi người khác. Đáng sợ hơn là, nếu như cậu không phải nhất thời hứng khởi hỏi một câu, chỉ sợ chuyện xảy ra còn không biết!
Cậu có phải nên nghiêm túc cân nhắc đem hạt châu này cất giấu trước hay không? Dầu gì cũng là chí bảo ở thế giới kia, nếu như ở dị thế bị người lừa đi cũng quá ném mặt lão tổ tông.
Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học đã lâu, một lần nữa cảm nhận được mình đang gánh vác vinh dự nhân loại, Kỷ Mạch thần sắc trầm trọng lên tiếng tựa như chủ nhiệm lớp, “Tiên quân, đánh bạc là hành động rất nguy hiểm.”
Không nghĩ tới là, Dạ Minh Quân trước đây bất luận nói gì cũng rất bướng bỉnh lần này lại ngoan ngoãn gật đầu, “Được, lần sau không đánh cuộc.”
Chuyện gì xảy ra? Hắn làm sao đột nhiên nghe lời như vậy?
Đối với tiên nhân đột nhiên ngoan ngoãn  Kỷ Mạch thật lòng không quen, định lấy suy tư của đối phương đi phân tích, cuối cùng cũng chỉ đưa ra kết luận là có lẽ học theo kịch bản trên phim truyền hình nào đó, lập tức liền nghiêm mặt nói: “Những tác phẩm của loài người chẳng qua là hình thức nghệ thuật khoa trương, người bình thường trong sinh hoạt hàng ngày sẽ không làm như vậy, tiên quân không cần học theo.”
“Ta không  nghĩ nhiều như vậy a.”
Vô tội mà đối với Kỷ Mạch nháy mắt mấy cái, Dạ Minh Quân cũng không biết như thế nào, nhẹ nhàng cười một tiếng nhân tiện nói ra chân thực tâm ý, “Nghe lời ngươi, là bởi vì muốn được ngươi thích, chỉ là như vậy mà thôi.”
Cũng không biết có phải dáng vẻ buồn rầu vừa nãy rất đối lập hay không, Dạ Minh Quân nhoẻn miệng cười lại trong sáng hơn xa so với trước, ngay cả Kỷ Mạch đã từ từ nhìn quen dung mạo tiên nhân   cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ. Dạ Minh Quân đợi đến lúc không thấy Kỷ Mạch đáp lại,  tò mò tiến lên trước quan sát, lông mi thật dài cơ hồ ngay tại phía trên Vô Yếm lướt qua, Kỷ Mạch mới hồi thần về, lập tức lui về sau một bước, trong lòng chỉ có một ý niệm.
Không được, tiên nhân này đã học được thủ đoạn giả bộ ngoan ngoãn đối phó mình, thật là năng lực học tập đáng sợ đến bực nào! Dạ Minh Quân, vô ý thức ghẹo người là phạm quy ngươi có biết hay không!
“Độ hảo cảm của đối tượng công lược lên cao một trăm, chúc mừng tiên quân hoàn thành nhiệm vụ, phong ấn cởi ra 5%.”
Nhưng mà, che giấu nhiều hơn nữa  cũng không gạt được hệ thống nhìn thấu nhân tâm, kèm theo âm thanh nhắc nhở rơi xuống, trong con ngươi Dạ Minh Quân  tràn đầy đắc ý, “Ngươi quả nhiên đối với cái từ thích  này không có chút sức đề kháng nào đi.”
Lấy hiểu biết của Kỷ Mạch đối với Dạ Minh Quân, người này một khi nổi lên hứng thú có thể mỗi ngày tự nhủ một lần, vì để tránh cho loại khảo nghiệm này khiến nội tâm phải chịu đựng chuyện lần nữa phát sinh, lập tức liền dùng giọng uy hiếp cảnh cáo nói: “Tiên quân, ngài thật sự biết đối với người khác mà nói thích có ý vị như thế nào không?”
Chẳng qua là, mấy ngày nay không chỉ một mình Kỷ Mạch thăm dò tính tình Dạ Minh Quân, mà tiên nhân vẫn đang nghiên cứu cử chỉ của cậu cũng có không ít thành quả, ví dụ như, khi Kỷ Mạch bắt đầu cảnh giác, chỉ cần đến gần cậu dùng giọng ôn nhu nói chuyện liền có thể để cho tiểu tử kia mềm xuống.
Khóe miệng duy trì nụ cười ôn nhu, Dạ Minh Quân lấn người tiến lên, nhìn dáng vẻ Kỷ Mạch không thể lui được nữa, ánh mắt tràn đầy vẻ đơn thuần vô tội, chỉ dùng giọng nói nghi hoặc ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Ta không biết a, người sẽ đối với đối tượng mà ngươi thích làm những gì, ngươi dạy ta một chút a?
Người này chẳng qua là trêu chọc mình mà thôi, hắn căn bản không biết động tác này có hàm nghĩa gì, chỉ là vui vẻ thích nhìn dáng vẻ mình thất kinh mà thôi. Tỉnh táo, chỉ xem  hắn như  một viên dạ minh châu lớn… Đây là cái phẩm hạnh gì, trên đời này nào có viên dạ minh châu nào ở bên tai ngươi nói nhỏ lại còn hướng vành tai mà thổi khí!
Cố gắng quay mặt  đi chỗ khác không nhìn tới hắn, Kỷ Mạch trong lòng bây giờ chỉ có một ý niệm ——
Hệ thống, nơi này có một thượng cổ thần khí  mặt đầy vô tội đùa bỡn lưu manh, ngươi có quản hay không a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.