Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 43: Đông Hải Luyện Khí Sĩ




Dịch giả: quantl
Lạc Thuỷ được Nam Lạc thả xuống, hưng phấn đi về phía trước, đột nhiên dừng lại, ngửa đầu hỏi: “Cữu cữu, phải chăng người cũng biết pháp thuật?”
Nam Lạc khẽ cười nói: “Ừ, biết một chút”
“Thế con học với người, làm đồng tử cho cữu cữu” Khuôn mặt gầy gò của Lạc Thuỷ, có chút trắng giống như bị bệnh, nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh càng lúc càng sáng.
Nam Lạc nhìn thấy sự chờ mong trong mắt nàng, không khỏi bật cười nói: “Cữu cữu nhất định sẽ dạy con, không dạy con thì còn dạy ai nữa” Lạc Thuỷ nghe thế nhíu đôi mắt lại thành hình trăng lưỡi liềm.
“Nhưng mà, cữu cữu rất nghiêm khắc, phải thông qua khảo hạch mới có thể truyền thụ pháp thuật” Nam Lạc nói
Lạc Thuỷ vừa nghe hắn nói nhưng lời này, thần sắc ảm đạm, ảo não nói: “A, Còn phải khảo hạch nữa?” Nam Lạc nghi ngờ hỏi: “Sao, Lạc Thuỷ sợ à?” Nam Lạc vốn là thuận miệng hỏi, hắn biết Lạc Thuỷ thông minh hoạt bát như vậy sẽ không sợ bất cứ cái gì... Nào ngờ Lạc Thuỷ gật đầu khẽ ừ một tiếng. Điều này khiến Nam Lạc nghi hoặc hỏi: “Sao lại sợ, con thông minh như vậy, khẳng định chẳng có gì có thể làm khó con cả”
Lạc Thuỷ dắt tay Nam Lạc chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Lần trước Nguyên Thiên Sư đã đi qua nhà của con, mẹ hỏi ông ta có thể nhận con làm đồ được không, ông ta nhìn thân thể con một cái rồi nói con không thể tu hành, không thể làm đệ tử của ông được”
Nam Lạc sững sờ, dưới cái nhìn của hắn thì thân thể kỳ thực cũng không phải là cái gì đó quá trọng yếu, đó cũng không phải là lý do để hạn chế một người tu luyện, chỉ có điều thể chất kém sẽ phải đả toạ nhiều hơn người khác vì phải làm dịu với thân thể, hơn nữa có rất nhiều biện pháp giúp người ta thoát thai hoán cốt... Chủ yếu là xem người nọ có ngộ tính không. Đây mới là thứ quyết định thành tựu tu hành, quyết định con đường của họ đi được bao xa.
“Vậy hắn còn nói gì nữa không?” Nam Lạc hỏi
Lạc Thuỷ càng thêm ảm đạm nói: “Nguyên Tiên Sư nói thân thể con là loại bần cùng linh khí, kinh mạch rất nhỏ, thu nạp được rất ít thiên địa linh khí”
Nếu là cùng người đấu pháp thì Nam Lạc có vài phần tự tin, nếu không địch lại, chỉ cần không kém quá xa thì an nhiên chạy thoát tuyệt không có vấn đề gì nhưng nếu cứu người thì hắn lại không có được nửa phần chân truyền của Thông Huyền Thiên Sư.
Điều này khiến hắn không khỏi nghĩ tới năm đó Thông Huyền Thiên Sư xem xét hắn sáu năm vẫn nói là không thể truyền đạo cho hắn, dù cuối cùng vẫn cho hắn pháp môn tu luyện...
“Chẳng lẽ luyện đan chi đạo mới là đạo thống chân chính của sư tôn?” Nam Lạc thầm nghĩ, lập tức liền phân một sợi thần niệm vào trong thân thể Lạc Thuỷ, quả nhiên như Nguyên Tiên Sư nói, thân thể bần cùng linh khí, tựa như là một cái cây khô. Nhíu máy lại, hắn không phát hiện có gì bất thường cả, trong lòng cũng không biết nguyên nhân là gì.
Khi Lạc Thuỷ và Nam Lạc đến, họ cũng chỉ đứng xa xa nhìn mà không tới gần. Nguyên Tiên Sư đang chọn đồ, Nam Lạc không nhất thiết phải qua. Nhưng hắn không qua không có nghĩa là Nguyên Tiên Sư không phát hiện được hắn, Nam Lạc lớn đùng như vậy còn mang theo một tiểu cô nướng đứng từ xa nhìn lại, y đứng trên đài cao lại vừa vặn đối mặt với Nam Lạc thì đương nhiên khi Nam Lạc vừa tới y đã phát hiện ra hắn...
Trong mắt Nguyên Tiên Sư thì Nam Lạc là một người tu hành, thân mặc một bộ Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào, bên hông dắt trường kiếm vỏ xanh càng khiến hắn không giống người thường, thế nhưng thần niệm của Nguyên Tiên Sư lại cảm ứng được Nam Lạc là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Chỉ bằng pháp lực của Nam Lạc năm đó với liễm tức ẩn thần pháp đã có thể giấu được Thiên Thủ Tiên hà huống chi là Nam Lạc của năm năm sau.
Thần niệm của Nguyên Tiên Sư chỉ quét qua rồi thôi, tiếp tục nghi thức thu đồ của mình. Nguyên Tiên Sư cũng không quá phô trương, y cưỡi một đám mây trắng đáp xuống tế đàn, tất cả hài tử dưới mười hai tuổi xếp hàng đi đến trước mặt hắn, xem cả một đám rồi lại nhéo nhéo trên người chúng... Rồi cả đám lùi lại.
Nguyên Tiên Sư không nhìn được pháp lực của Nam Lạc nhưng hắn lại dễ dàng nhìn thấu được y. Trong năm năm đạp khắp thiên sơn vạn thuỷ, chiến đấu với vô số người, cũng luận đạo với rất nhiều tu giả ẩn trong núi, nhưng rất ít người là nhân loại. Bất quá Nguyên Tiên Sư lại là nhân loại, hàng thật giá thật. Nam Lạc không rõ y bái sư học nghệ ở đâu, nhưng pháp môn tu luyện của y khác với Nam Lạc.
Trong khi Nam Lạc còn đang quan sát Nguyên Tiên Sư thì y đã xem xét toàn bộ tiểu hài tử... Hoang Nguyên tộc trưởng của Dương Bình thị tộc vội tiếng lên hỏi, có thể chọn được bao nhiêu người. Cũng không thể trách lão vội hỏi điều này bởi đối với một bộ tộc thì đây là việc đại sự, chỉ cần có người nhập môn thì có thể xem như tộc có người vào đường tu hành. Từ nay về sau chính thức có chỗ dựa.
Chỉ nghe Nguyên Tiên Sư lắc đầu nói: “Tư chất không đủ, không thể truyền pháp.”
“Chẳng lẽ nhiều người như vậy không có ai qua được sao?” Hoang Nguyên tộc trưởng vuốt chòm râu hoa râm, vội vàng hỏi. Nguyên tiên sư lắc đầu, y tựa hồ như nhìn ra được tâm tư của Hoang Nguyên Tộc Trưởng, chỉ nghe y nói: “Tộc trưởng chớ phiền não, ta ở đạo quan cách đó ba dặm, có chuyện gì ta cũng biết cả. Nếu có hài tử sinh ra, đến khi ngoài năm tuổi có thể đưa tới chỗ ta đển thử...”
Mở đạo trường, thu đồ đệ là phải diễn pháp, đó là vì để cho đồ đệ tin vào pháp môn mình tu luyện là đúng. Như vậy mới có thể một lòng một dạ tu hành. Đúng lúc này Nguyên Tiên Sư cũng thực hiện một đạo lễ về phía Nam Lạc, mở miệng nói: “Đạo hữu đã tới đây, sao không đến gần một chút”
Y vừa mở miệng nói, lập tức tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, cả Dương Bình Thị Tộc khoảng năm sáu trăm người tập trung cả lại chỗ này, khi thấy Nam Lạc đại bộ phận người nghi hoặc, nhưng cũng có nhiều người từ nghi hoặc huyển thành kinh hô
“Đó là... Nam Lạc oa nhi?” Hoang Nguyên Tộc Trưởng có chút ngờ vực hỏi người bên canh, lúc này Mộc Lão cũng đứng ở bên, chỉ nghe lão nói: “Không sai, là thằng nhóc đó, vừa về được một lúc, ta còn chưa kịp nói... hắn đã tới rồi”
Nam Lạc, cái tên này năm đó đương nhiên là không người nào không biết, không ai không hiểu, tế tư trong tộc có quyền lợi không thua gì Tộc Trưởng, truyền nhân của tế tư không phải là thứ mà ai cũng có thể có được. Không bao lâu có người biết được chuyện của Nam Lạc liền thấp giọng nói cho những người trẻ tuổi kia.
Nhận ra thì nhận ra nhưng không ai nghênh đón cả. Quá mức quái dị, người biến mất hai mươi năm, đột nhiên trở lại, hơn nữa vẫn giống hệt như hai mươi năm trước, không có gì khác nhau, thậm chí càng thêm cường kiện. Đây cũng chính là nguyên nhân mà những người kia dù biết cũng không dám tiến lên.
Chỉ có một người khác biệt, nàng là muội muội của Nam Lạc – Hồng Quả, chỉ thấy nàng kinh hô một tiếng lập tức chạy tới chỗ hắn... Sau khi chạy đến trước mặt hắn dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn thật kỹ tựa như muốn xem cho thật rõ ràng.
Hồng Quả đương nhiên thay đổi rất lớn nhưng Nam Lạc chỉ liếc qua cũng biết đây là muội muội của mình, khí tức tới từ huyết thống cho dù cho thêm thời gian đi chăng nữa cũng chẳng thể yếu đi chút nào.
Nàng bây giờ khoảng chừng ba mươi tuổi, lông mày còn lưu giữ chút hoạt bát năm nào, rất giống với Lạc Thuỷ bây giờ. Nhưng trên mặt chủ yêu là phong sương và kiên nghị. Điểm này lại rất giống Nam Lạc.
“Khóc cái gì mà khóc, lớn như vậy còn khóc nhè, chẳng lẽ có người khi dễ ngươi, nói cho ca, ca đi đánh hắn...” Những lời này năm đó Nam Lạc thường xuyên nói với Hồng Quả, sau khi Nam Lạc nói lời này Hồng Quả sẽ lau nước mắt dẫn hắn đi tìm người khi dễ nàng.
Nước mắt lặng lẽ chảy, năm đó nàng nghe được tin ca ca của mình bị con ưng khổng lồ bắt đi liền khóc đến mức cả cuống họng đều sưng tướng lên, sau đó lại ngồi một ngày một đêm, cơ hồ bệnh tới mức không dậy nổi, nếu không có tế tư cứu chữa chỉ sợ Hồng Quả đã chết đi hơn hai mươi năm về trước rồi.
Nam Lạc dùng tay lau nước mắt trên mặt Hồng Quả, nhưng lau thế nào cũng không bằng tốc độ rơi của nước mắt. Không khỏi cười nói: “Đừng khóc nữa, nhiều người đang nhìn kìa, sau khi trở về lại khóc cũng được” Hồng Quả nghe lời Nam Lạc xong vội cúi đầu, lau nước mắt, chỉ là nụ cười trên khoé miệng không thể nào dấu được.
Một người dắt một người, một người lau nước mắt, một người ngửa đầu nhìn mẹ mình rồi lại quay về nhìn cữu cữu.
Nam Lạc mỉm cười gật đầu với mọi người, bất luận biết hay không biết hắn đều có cảm giác thân thiết. Đi đến bên cạnh tế đàn chào hỏi những người quen năm đó, Nguyên Tiên Sư cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ đứng lẳng lặng nhìn, không bi không hỉ, lộ vẻ tiên gia.
Hoang Nguyên Tộc Trưởng nào dám để ngọn núi dựa tương lai chờ đợi vội tranh thủ dẫn Nam Lạc tới trước mặt Nguyên Tiên Sư. Chỉ thấy Nguyên Tiên Sư nói: “Đạo hữu nhiều năm chưa về cứ hàn huyên trước đã, đừng để ý tới những tục lễ làm gì” tâm tư của Hoang Nguyên Tộc Trưởng nào lừa nổi đôi mắt người tu đạo.
Hoang Nguyên Tộc Trưởng vội tán dương trí tuệ của Nguyên Tiên Sư, cùng khí độ bất phàm của y. Nguyên Tiên Sư mỉm cười, nói với Nam Lạc: “Bần đạo Nguyên Cát, Đông Hải Cô Đảo Luyện Khí Sĩ, không biết đạo hữu tu hành ở ngọn tiên sơn nào?”
Nam Lạc mỉm cười nói: “Ta ở nơi sơn dã, một mình tu hành nhiều năm, không ở nơi nào cố định. Từ hôm nay trở đi, Dương Bình Thị Tộc là nơi tu hành của ta” Hắn cũng không nói căn cơ của mình, chỉ tuỳ ý đáp, tối trọng yếu chính là nơi này là nơi mình ở lại.
Mọi người nghe được lời của Nam Lạc không khỏi thầm nghĩ nguyên lai hắn đã biết tu hành, thảo nào hình dạng không thay đổi.
Sắc mặt Nguyên Cát bình tĩnh, không rõ là tin hay không, chỉ nghe y nói: “Bần đạo hôm nay khai quan thu đồ, có lòng diễn pháp. Không biết đạo hữu có muốn hợp diễn với ta không, giúp minh xác nghi hoặc trong lòng mọi người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.