Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 42: Lạc Thuỷ




Dịch giả: quantl
“A, đúng là cữu cữu của ta rồi...” Tiểu cô nương sau khi nghe lời của Nam Lạc đột nhiên lớn tiếng nói, vừa rồi an tĩnh như vậy thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên linh hoạt như thế.
Nam Lạc mới vừa cảm thán nàng không giống người thường, vừa tiếp nhận được sự tỉnh táo, thông minh của nàng thì lúc này nàng lại biến thành hoạt bát lanh lẹ.
“Cữu cữu, vì sao người còn sống vậy”
Nam Lạc:...
“Cữu cữu, chẳng lẽ người đã biến thành quỷ rồi ư?”
Nam Lạc:...
“Cữu cữu, vì sao người còn trẻ như thế?’
Nam Lạc: “Cữu cữu ta trường sinh bất lão...”
“Thật ư”
Nam Lạc: “Ừ, đúng vậy, bằng không thì sao lại trẻ như thế được”
“Hi hi, cữu cữu thật biết gạt người”
Nam Lạc:...
Lúc này chính là tháng ba, dương quang ấm áp bao phủ vạn vật. Xa xa vài bông hoa không biết tên vươn mình dưới ánh sáng mặt trời. Mùi thơm ngát bị gió thổi đến chóp mũi mọi người, chảy vào trong lòng của họ...
“Con tên là gì?” Nam Lạc ngồi trên một nhánh cây khô, tiểu cô nương được hắn ôm vào trong ngực, ngồi trên một chân
“Người đoán xem” Tiểu cô nương nói xong chuyển hướng không nhìn vào Nam Lạc nữa, cái cằm ngếch lên cao.
Nam Lạc mỉm cười, tỏ vẻ trầm tư chậm rãi nói: “Con nhẹ như vậy, gầy như vậy, mẹ con khẳng đinh đặt tên cho con là “hầu tử””
Tiểu cô nương tức giận nhìn Nam Lạc rồi lại quay đầu đi nơi khác nói: “Không phải”
“Tiểu diệp...”
Tiểu cô nương:...
“Tiểu Hoa?”
Tiểu cô nương:...
Những người mà Nam Lạc đã thấy khi mới tiến vào cửa trại lúc này đã tụ họp lại bên người một lão đầu.
.........
.........
“Mộc lão gia tử, ông nói là hai mươi năm trước hắn bị bắt đi, lúc này hẳn phải lớn bằng ba thằng Tiểu Thạch Đầu rồi chứ, chỉ là ông nhìn bộ dạng hiện tại của hắn kìa, làm sao có thể là người sống hai mươi mấy năm đây...” Một nữ nhân khoảng trên ba mươi tuổi nói
Những người ngồi quanh cũng đồng tình.
“Không nhầm được, không thể nhầm được, năm đó hắn từng được coi là người thừa kế tế tư, đứng ở trên tế đàn, ta nhớ rất rõ. Không nhầm được” Mộc lão gia tử bị người vây quanh, dựa vào trên ghế, chậm rãi nói
“Nghe Mộc lão nói như vậy, ta cũng nhớ ra một ít, khi đó ta chỉ mới bảy tám tuổi, không rõ lắm” Một phụ nhân trẻ tuổi trầm tư nói.
“Này mau tranh thủ đi tìm Hồng Quả đi, có phải ca ca của nàng đã trở lại không, hẳn là nàng phải rõ nhất chứ”
“Đã cho người đi gọi”
“À, nha đầu Lạc Thuỷ kia đi đâu rồi”
“Ta mới thấy nàng đi theo người kia rồi” Một tiểu cô nương chỉ về phía Nam Lạc rời đi lớn tiếng nói.
“A chúng ta phải nhanh đi kêu nó trở về, vạn nhất người đó không phải là hắn thì sẽ nguy hiểm lắm”
Mộc lão ngồi trên ghế nghe xong thì can lại nói: “Không cần, không cần, hắn chắc chắn là Nam Lạc oa nhi, Lạc Thuỷ phải gọi hắn là cữu cữu... Nếu như năm đó không phải hắn bị con chim ưng khổng lồ bắt đi thì hiện giờ hắn chính là tế tư của chúng ta, Dương Bình Thị Tộc cũng không rơi vào cảnh hơn mười năm đều không có tế tư chính thức.
“Ngũ tế tư, phong tế tư, viêm tế tư không phải rất tốt sao? Vì sao Mộc lão nói Dương Bình thị tộc ta không có tế tư chính thức đây?” Một người nghi ngờ hỏi.
“Bọn họ... Bọn họ có thể coi là tế tư được à, có cái thị tộc nào có nhiều tế tư như vậy sao, chẳng qua năm đó là do không có người nên mới được tuyển, huống chi họ cũng không có truyền thừa chân chính của tế tư...” Mộc lão có chút khinh thường nói
“Nói như vậy, hai mươi năm trước lúc hắn bị bắt đi cũng còn rất trẻ cũng không thể nào có được truyền thừa của tế tư” Có người hỏi.
“Các ngươi không biết thôi, năm đó tế tư trưởng lão từng nói với ta Nam Lạc oa nhi này tuy không nói gì nhưng trong lòng còn tinh tường hơn bất cứ ai, học cái liền hiểu, thông minh lắm” Mộc lão tựa trên ghế, phơi nắng, tựa hồ đối với việc của Nam Lạc và tế tư năm đó rất là đắc ý.
Đột nhiên có một nam tử chạy tới lớn tiếng nói: “Tất cả tiểu hài dưới mười hai tuổi đều phải tập hợp ở tế đàn... Nguyên tiên sư muốn tuyển đồ đệ”
Mọi người vừa nghe thấy lập tức tản đi, cả đám lôi lôi kéo kéo hài tử của mình đi tới tế đàn của bộ tộc. Mà ngay cả Mộc Lão vừa cao hứng nói chuyện xưa của tế tư cũng vội vã đi theo. Trong lòng lão thì Nam Lạc trở về tối đa cũng chỉ là tế tư không cách nào sánh với việc tiên sư thu đồ được.
Nguyên tiên sư nửa năm trước tới đây, y đi dạo một vòng sau đó tìm tộc trưởng của tộc, nói rằng nơi này phong vân hội tụ, tàng phong tụ thuỷ, dưới đất có linh mạch sinh sôi, nói muốn xây dựng một đạo quan trên ngọn núi cách tộc ba dặm, mở đàn tràng... Cũng tiện tay thi thố vài pháp. Tộc trưởng lập tức vội vàng đáp ứng.
Tộc trưởng Dương Bình thị nào dám không đáp ứng, một người có pháp thuật thần thông xây đạo quan gần tộc mình, đó là chuyện chỉ có thể ngộ không thể cầu. Lập tức triệu tập người trong tộc, hao tổn gần bốn năm tháng mới xây xong. Mở đạo trường đương nhiên muốn thu đồ đệ, Dương Bình thị tộc ai cũng ngóng trông một ngày như vậy...
Mỗi thị tộc có một tế tư mà từ khi tế tư tiền nhiệm của Dương Bình thị tộc mất đi thì không có một tế tư chính thức nào. Tuy bây giờ nhìn thì có ba người nhưng truyền thừa của thế hệ trước đã đứt đoạn. Chỉ là bọn họ đều giấu ở trong lòng không nói ra mà thôi.
Phụ cận bộ tộc có tiên sư mở đàn tràng, không nghi ngờ gì là một loại mơ ước mỹ diệu nhân tâm. Hài tử trong tộc có thể được nhận làm môn hạ, bái sư học nghệ, kết xuống nhân quả, từ nay về sau có việc gì thì sẽ có được người để dựa vào.
Trước kia còn tốt nhưng gần nhất không biết từ lúc nào có hai thị tộc đã tới cách Dương Bình Thị Tộc chỉ có mười dặm, điều này khiến toàn thị tộc lo lắng. Bởi vì sau khi Tộc trưởng thử tiếp xúc vài lần đã có kết luận, bọn họ vô cùng hiếu chiến.
Còn có lời đồn trong tộc đó có vu sư, điều này khiến cho tộc trưởng càng thêm hoảng hốt.
Thị tộc đột nhiên tập trung ở tế đàn, động tĩnh lớn như thế hiển nhiên không thể gạt được Nam Lạc. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, liền đem tình cảnh này ra hỏi chất nữ Lạc Thuỷ của mình.
Chỉ thấy nàng nghiêng đầu nhỏ, hơi suy nghĩ một chút liền vui vẻ nói: “Con biết rồi, nhất định là Nguyên Thiên Sư khai sơn thu đồ”
Lạc thuỷ mới nói xong thì Nam Lạc liền cảm thấy Nguyên Tiên Sư cưỡi mây xuất hiện trên tế đàn của bộ tộc. Không khỏi nhéo mũi của Lạc Thuỷ nói: “Con thật thông minh, chúng ta cũng đi qua đi. Chẳng may mẹ con không tìm thấy thì lại bỏ lỡ cơ duyên của con”
Nào ngờ Lạc Thuỷ chép chép miệng nói: “Nàng sẽ không lo cho con đâu” Nam Lạc giật mình sờ lên mái tóc khô vàng của nàng nói: “Chúng ta đi thôi, con thông minh như vậy nhất định sẽ được tuyển làm đồng tử”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.