Bạch Đế bị Tứ Diện Thần tế khởi, chỗ hóa thành một đạo quang mang âm u, vô thanh vô tức chém xuống. Trên đường đi, trải qua địa phương rất nhiều Thần Vương đại chiến. Đám thần thông tràn ngập năng lượng hủy diệt kia vừa mới gặp phải đạo quang mang này, trong lúc bất chợt liền vô thanh vô tức nứt ra, vỡ thành hai nửa.
Mà đám thần thông đã vỡ thành hai nửa kia vẫn còn đang không ngừng biến hóa, tựa hồ uy lực của thần thông vẫn chưa tiêu tan.
Những nơi đạo quang mang này đi qua, hết thảy đều trở nên chậm lại, chậm tới mức khiến cho từng đạo từng đạo thần thông biến thành những đồ án tràn ngập tình thơ ý họa, mà đạo quang mang này chính là lướt qua giữa đám đồ án này, trầm tịch vô tức.
Trong tràng cảnh chậm rãi ngoài dự đoán của tất cả mọi người này, khuôn mặt vốn vô cùng bình tĩnh của Đại Tư Mệnh bắt đầu xuất hiện biến hóa. Thần sắc kinh hãi, sợ hãi chậm rãi chậm rãi xuất hiện trên mặt của hắn.
Sinh mệnh thể vô địch lần đầu tiên để cho thế nhân nhìn thấy một mặt sợ hãi của hắn, hơn nữa vẻ sợ hãi kia cũng đang dần dần chậm rãi khắc sâu.
Loại biểu tình biến hóa đó, sự sợ hãi từng điểm từng điểm tăng thêm đó, vậy mà có thể rõ ràng đập vào mắt tất cả mọi người.
Sinh mệnh thể hoàn mỹ nhất, Đại Tư Mệnh, vẫn không cách nào làm được ung dung tuyên cổ bất biến, trong lòng hắn cũng có sợ hãi!
Nhục thân của hắn hoàn mỹ tới mức không tìm được bất luận khuyết điểm gì, nhưng đạo tâm của hắn lại có khuyết điểm, cũng không hoàn mỹ vô khuyết như nhục thân của hắn vậy.
Thân là sinh mệnh thể đầu tiên trong vũ trụ, nhục thân của hắn là do thiên địa chế tạo ra, hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng thiên địa lại không thể cho hắn đạo tâm, đây có lẽ là sự tình châm chọc nhất.
Bất quá, điều này cũng không trách được Đại Tư Mệnh. Cho dù là Chung Nhạc, nhìn thấy đạo quang mang này, tâm thần cũng trở nên đại loạn, không thể không trước thời hạn bại lộ ra át chủ bài của chính mình.
Đương nhiên, Chung Nhạc dù sao cũng là Dịch tiên sinh trước đây trí đoạt thiên hạ, nhất quán âm hiểm, át chủ bài và đòn sát thủ ẩn giấu một cái lại một cái, bại lộ một cái lại một cái. Mỗi một lần bại lộ ra đều là đau đớn muốn chết, một bộ dáng tai vạ tới nơi, ngày mai sẽ bị giết chết, khiến cho người ta cho rằng hắn thật sự đã không còn át chủ bài, kết quả thình lình lại lộ ra thêm một cái nữa.
Quan trọng nhất chính là, những đòn sát thủ trước đây của hắn đều có dự triệu, loáng thoáng lộ ra một chút chân ngựa, cũng không quá khiến cho người khác chú ý. Ví dụ như bảy đạo thân ảnh Thiên Đế này, trước đây hắn đã từng thi triển qua, hơn nữa cũng không chỉ một lần, cũng không khiến cho người ta chú ý.
Nếu bàn về trình độ giảo hoạt, Chung Nhạc còn vượt qua Đại Tư Mệnh không biết bao nhiêu lần. Đây là do kinh lịch bất đồng của hai người tạo thành. Đại Tư Mệnh vừa mới sinh ra chính là sinh linh độc nhất vô nhị, đã chưởng khống trong tay lực lượng cường đại nhất, thống trị thế gian mấy trăm ức năm đằng đẳng không ai có thể lật đổ được hắn, mãi cho tới khi bị Khởi Nguyên giả ám toán.
Mà Chung Nhạc lại là khởi nghiệp dưới tình huống tay không tấc sắt, vô số Thần Ma ngập trời đều là địch nhân mà một đường đi tới, căng căng thẳng thẳng như đi trên băng mỏng, lo lắng chính mình chẳng biết lúc nào sẽ thua rồi. Chính mình chôn vùi không nói, còn có thể khiến cho Phục Hy Thần Tộc chôn vùi theo cùng. Cho nên hắn vẫn luôn giống như một con thỏ, yêu thích đào hang khắp nơi, lưu lại cho chính mình từng cái từng cái sinh lộ. Mỗi khi bị người khác phát hiện ra một cái cái hang mà chính mình đã đào, hắn đều là một bộ dáng bi phẫn gần chết, ngày mai sẽ bị giết chết, hồn nhiên chưa từng nghĩ tới một cái lại một cái hang mà chính mình đã đào kia.
Đạo quang mang kia chém tới trước mặt Đại Tư Mệnh, thần sắc sợ hãi trên mặt Đại Tư Mệnh cũng đạt tới cực điểm.
Thứ duy nhất khiến cho hắn sợ hãi thế gian này, chính là tương lai của chính mình mà hắn đã nhìn thấy. Cái mà hắn một lòng muốn thay đổi, chính là cái tương lai này.
Nhưng hiện tại, tương lai tựa hồ cũng chưa từng thay đổi. Ấn chứng với dấu hiệu bất tường trong lòng hắn, lẽ nào hắn thật sự nhất định phải chết dưới đạo quang mang này sao?
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Từng cỗ từng cỗ chấn động kịch liệt đột nhiên truyền tới. Đạo Giới Chi Môn nghiêng ngã xiêu vẹo, Đạo Giới vậy mà đang trầm xuống. Cũng trong nháy mắt đạo quang mang kia sắp sửa đánh chết Đại Tư Mệnh, toàn bộ Luân Hồi Đằng rốt cuộc xuyên thấu Đạo Giới. Vô số cành lá lá dây leo lạc ấn vào trong Đạo Giới. Tám vị Thiên Đế cùng nhau phát lực, kéo Đạo Giới từ điểm chí cao rơi thẳng xuống dưới.
Xuy!
Đạo quang mang kia xuyên qua bàn tay của Đại Tư Mệnh, cắt vào mi tâm của Đại Tư Mệnh, kéo theo thân thể hắn bay lên, văng thẳng về phía sau.
Trong nhãn đồng của Đại Tư Mệnh lộ ra thần sắc mê mang. Từ bốn phương tám hướng, bất kỳ một góc độ nào nhìn lại, cũng có thể nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn, tựa hồ đang khốn hoặc tại sao tương lai vẫn không có thay đổi.
Ầm ầm!
Đạo Giới xiêu xiêu vẹo vẹo, đè nặng xuống màng vũ trụ của Tử Vi, liên tục đụng lên trên từng khỏa từng khỏa tinh tú, từng đạo từng đạo Tinh hà của Tử Vi. Quần tinh nhao nhao biến thành bột mịn, lại va chạm thẳng với một góc của Hư Không Giới. Trong Hư Không Giới truyền tới thanh âm răng rắc răng rắc nổ vang. Từng đạo từng đạo khe nứt không ngừng lan tràn ra trong Hư Không Giới. Lôi đình ầm ầm bùng phát, đánh cho từng tôn từng tôn Thần linh Ma linh còn đang trong lúc ngủ say biến thành khói xanh, tan thành mây khói.
Ầm ầm!
Từng sợi từng sợi Luân Hồi Đằng xuyên qua hàng rào Đạo Giới, sợi rễ tương liên với nhau. Sau khi khu Luân Hồi thứ bảy xuyên qua Đạo Giới, Lục Giới quán thông, mơ hồ hình thành bộ dáng một cái vòng tròn lớn.
Đạo Giới Chi Môn cũng vì vậy mà mở ra, không còn là cánh cửa phong bế. Mà trong Đạo Giới cũng xuất hiện một tầng thời không khác, đó là Không gian Luân Hồi.
Thân thể từng tôn từng tôn Đạo Thần đột nhiên đại chấn, có thể cảm ứng được chính mình đã quay trở lại trong Luân Hồi.
Đột nhiên, nhãn mâu Hậu Thổ nương nương bất chợt trở nên sáng ngời, thần trí vậy mà thanh tỉnh lại, liếc mắt quan sát khắp nơi, thu hết thảy cảnh tượng vào đáy mắt.
- Đạo Thần này cũng không phải là Đạo Thần chân chính!
Nàng cất bước đi ra bên ngoài cánh cửa, lắc đầu nói:
- Mỗi một loại đại đạo đều có quy luật riêng của bản thân nó, làm sao có thể để cho sinh linh trở thành Thần của đại đạo? Dựa vào lột đi Cấu thân trở thành Đạo Thần, chỉ sẽ rơi vào bẫy rập của Đạo Thần…
Nàng vừa mới đi tới sát biên giới của Đạo Giới Chi Môn, đang muốn rời khỏi Đạo Giới, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Nàng thanh tỉnh trở lại chỉ là thanh tỉnh ngắn ngủi, là trong nháy mắt Chung Nhạc mạnh mẽ kéo Đạo Giới vào Luân Hồi, trong nháy mắt đại đạo Đạo Giới dung hợp với Luân Hồi hình thành một chút hỗn loạn, không rảnh khống chế nàng mà thôi.
Nhưng hiện tại, đại đạo của Đạo Giới rất nhanh đã thích ứng với Không gian Luân Hồi của Đạo Giới, lại bắt đầu khiến cho nàng rơi vào trong Bẫy rập Đạo Thần.
- Tử Trúc, Linh căn của ta…
Hậu Thổ nương nương giơ tay lên, bất lấy Tử Trúc đang từ xa bay tới, khuôn mặt vặn vẹo, đột nhiên dùng sức ném một cái, ném Linh căn Tử Trúc ra khỏi Đạo Giới, biến thành một đạo linh quang lao thẳng về phía Hạ giới.
- Không thể để cho ngươi cũng bị vây khốn ở trong này! Đi thôi!
Hậu Thổ nương nương dốc hết toàn bộ lực lượng, cao giọng quát lên: