Translator: Nguyetmai
"Tích! Lô túi đựng bánh đầu tiên đã hoàn thành, hàng đã được giao đến, mỗi lần ký chủ sử dụng thì hệ thống sẽ tự động trừ phí." Giọng nói của hệ thống vang lên.
McGonagall thấy bên cạnh lò nướng xuất hiện một chiếc hộp sắt dài rộng chừng mười lăm centimet, cao hai mươi centimet, bên trong là một chồng túi giấy màu nâu được xếp ngay ngắn. Gã cầm thử một chiếc, lớp giấy dầu hơi bóng, chính giữa túi còn viết to mấy chữ "Bánh kẹp Thiểm Tây".
Ở mặt sau, bên trái là mấy chữ nhà hàng McGonagall & Amy rõ to màu vàng, phía dưới là bóng của một nhóc loli được vẽ bằng những đường nét đơn giản màu đen.
Tuy chỉ là một hình vẽ tượng trưng, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra hình ảnh một nhóc loli chân ngắn, mặc một chiếc váy nhỏ, trông rất hoạt bát, hơn nữa, đôi tai nhọn đáng yêu kia khiến người ta chỉ cần nhìn sơ đã biết đây là bóng của Amy.
"Hệ thống, đôi tai nhỏ này trông khá sinh động đấy." Gã hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Amy đang vui vẻ ngồi bên bàn ăn ngấu nghiến món bánh kẹp Thiểm Tây.
Gã muốn chứng minh cho Amy thấy rằng, điều mà đôi tai nhọn này mang đến cho cô nhóc không phải giễu cợt chê cười, mà là sự hâm mộ và yêu thích đến vô cùng.
Cứ bắt đầu bằng chiếc bóng đáng yêu trên túi giấy này, dùng sự yêu thích ẩm thực của thế giới này để triệt tiêu đi những thành kiến bất thường còn sót lại, thắp lên một tia hy vọng le lói cho những người mang nửa dòng máu tộc tiên vô tội trên cõi đời này.
Gã tin chắc, sẽ có một ngày, chiếc bóng nho nhỏ của cô nhóc nửa người nửa tiên này sẽ được khắc sâu trong tâm khảm của bao người.
"Ủa?" McGonagall chợt cảm nhận được một luồng khí khô nóng dần xuất hiện trong cơ thể, khác biệt hoàn toàn với dòng nước ấm áp xoa dịu mệt nhọc khi ăn cơm chiên Dương Châu, mà là cảm giác nóng ran như ăn phải ớt chỉ thiên vậy, máu huyết trong cơ thể như sôi trào không ngừng.
"Hệ thống, đừng nói cậu muốn trả thù tôi nên bỏ thuốc vào thức ăn đấy nhé!" Cảm giác khô nóng bất chợt kia khiến gã không khỏi nghi ngờ, thậm chí còn thầm liên tưởng đến những hình ảnh "cấm trẻ em".
"Xin ký chủ đừng bôi nhọ bản hệ thống, nguyên liệu nấu ăn của hệ thống đưa ra đều là hàng chất lượng cao, không độc hại, càng không cho cái gì bậy bạ vào nguyên liệu nấu ăn hết!" Hệ thống nghiêm túc đáp.
"Vậy bây giờ tôi đang bị làm sao thế này? Sao vừa ăn bánh kẹp Thiểm Tây xong lại cảm thấy máu huyết sôi trào thế này chứ!" Gã vẫn không dám tin hoàn toàn vào những lời của hệ thống. Tuy cảm giác khô nóng này cũng không quá khó chịu, thậm chí sau khi quen dần với tốc độ máu chảy nhanh bất thường, cả người còn trở nên thoải mái nữa là đằng khác. Dẫu vậy, tình trạng này vẫn khiến gã không khỏi lo lắng bất an.
"Do ban nãy ký chủ ngắt lời giới thiệu nguyên liệu của hệ thống nên mới không biết đặc điểm của chúng đấy thôi, bản hệ thống hoàn toàn vô can." Hệ thống đáp.
McGonagall nhướng mi, không ngờ hệ thống còn có dám chối bỏ trách nhiệm như thế, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Thịt lợn này cũng có trong món cơm chiên Dương Châu, như vậy vấn đề không nằm ở đây, thế chẳng lẽ là bột mì có vấn đề? Hệ thống sẽ không trồng lúa mì ở nơi kỳ quái nào đấy chứ?"
"Lúa mì này được trồng tại một hòn đảo hoang vu được vây quanh bởi một lớp "sương mù cuồng bạo" dày đặc, nằm sâu bên trong quần đảo Vong Linh thuộc lãnh địa của tộc quỷ. Tại nơi này, bản hệ thống đã chuyên mở một khu vực trồng trọt, ban ngày xua đi lớp sương mù bao phủ, để từng cây lúa được hấp thụ đủ ánh nắng mặt trời trong suốt mười hai giờ, đến đêm, lại cho chúng hấp thụ tính chất cuồng bạo trong sương mù, tạo cho người ăn cảm giác kích thích khi máu huyết lưu thông trong cơ thể. Nhân loại ăn vào sẽ chỉ có tác dụng hoạt huyết thông thường, các chủng tộc càng cuồng bạo hiếu chiến thì sẽ đạt được hiệu quả lớn hơn nhưng không gây hại." Hệ thống đáp.
"Vậy là tốt rồi." Gã gật đầu, nhưng nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy xấu hổ khi phải bán món bánh kẹp Thiểm Tây này. Lỡ như có cô gái nào ăn xong rồi lại tưởng gã bỏ thuốc bậy bạ gì vào bánh thì sao đây?
"Cha ơi, Amy cảm thấy… nóng quá…" Giọng nói của Amy từ bên ngoài truyền tới.
McGonagall vội ra ngoài, nhưng do khi nãy hệ thống đã cam đoan thức ăn sẽ chỉ có lợi chứ không gây hại cho cơ thể, nên gã cũng không quá lo lắng. Thấy cô nhóc đã ăn xong hai chiếc bánh kẹp, gương mặt ửng đỏ, gã nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Amy thử phóng ra một quả cầu lửa xem sao."
Trước đây, khi ăn cơm chiên Dương Châu rồi cảm thấy khó chịu, Amy cũng dùng thuật Hỏa Cầu để xoa dịu cơ thể, chỉ là không biết sự cuồng bạo bên trong bột mì sẽ ảnh hưởng thế nào đến cô nhóc.
"Vâng ạ." Amy ngoan ngoãn nghe lời, chậm rãi giơ hai tay, một ngọn lửa màu xanh tím cao chừng một mét tức khắc xuất hiện với vẻ bập bùng mãnh liệt, trông rất bất ổn.
McGonagall vội lùi về sau hai bước, quan sát ngọn lửa có chút mất khống chế trong tay Amy. Ngọn lửa lần này lớn hơn trước, màu cũng đậm hơn rất nhiều, mà sau khi cô nhóc biến ra quả cầu lửa này, khuôn mặt cũng dần bình thường trở lại.
Dưới mức độ lan tỏa của quả cầu lửa, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng cao, còn đáng sợ hơn ngọn lửa lần trước do cô nhóc biến ra.
"Thu về." Amy thấy ngọn lửa hơi mất khống chế, nghiêm nghị lẩm nhẩm, tay chậm rãi nắm lại. Cứ thế, ngọn lửa điên cuồng dần co lại như bị một bàn tay vô hình tóm chặt, cuối cùng trở thành một quả cầu lửa nhỏ xanh tím trên tay cô nhóc.
"Có lẽ cô nhóc đúng là thiên tài thật rồi." McGonagall kiêu ngạo nhìn Amy đang thưởng thức ngọn lửa trong tay rồi siết chặt ngón tay dập tắt. Có vẻ như sự cuồng bạo trong lúa mì đã nâng cao sức mạnh quả cầu lửa của cô nhóc, nhưng có phải sự thật hay không thì vẫn cần cơ hội để kiểm chứng thêm.
Thấy Amy phóng thích quả cầu lửa trong cơ thể xong không có thêm phản ứng khác lạ nào, gã mới giúp cô nhóc tết tóc hai bên. Hiện giờ cô nhóc vẫn khá thích kiểu tóc này, có lẽ phải thêm một khoảng thời gian nữa mới chịu đổi kiểu khác.
Khi McGonagall cất lược vào sau quầy đã là bảy giờ rưỡi, thấy đã đến giờ mở cửa buôn bán, gã vội đi về phía cửa.
Vừa kéo cửa ra, đúng lúc nhìn thấy một cô gái đang đứng bên ngoài, gã không khỏi ngây người giây lát. Cô gái kia chừng hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặc váy dài bằng vải bông màu xám nhạt, trên vai là khăn lụa trắng thêu hoa bách hợp màu vàng. Mái tóc dài đen nhánh của cô gái được chải chuốc gọn gàng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen láy trong veo, trông rất tri thức.
Cô gái vốn đang định gõ cửa, nào ngờ cửa lại tự bật mở từ phía trong, khiến cánh tay đang giơ lên nửa chừng hơi khựng lại. Thấy McGonagall, cô gái hơi ngượng ngùng thu tay về, nhưng vẫn thản nhiên hỏi thăm: "Xin chào, đây có phải là nhà của Amy không?"
Thấy McGonagall ra mở cửa, trong lòng Luna cũng hơi bất ngờ, "Người đàn ông trông sạch sẽ thoải mái này là ai? Sao lại ở đây, chiếm nhà của Amy để mở nhà hàng… Chẳng lẽ!" Trong lòng cô chợt xuất hiện một vài dự cảm không hay.
Tuy thành Chaos có thần điện Greys quản lý trật tự, nhưng đôi khi vẫn vài chuyện mờ ám lặng lẽ xảy ra, dù là thần điện Greys cũng khó mà đề phòng.
"Cô Luna, sao cô lại đến đây?" Gã còn chưa nói gì, giọng Amy đã vội truyền đến. Cô nhóc luồn qua cánh tay gã, chạy ra ngoài, đôi mắt chứa chan mừng rỡ khi nhìn thấy Luna, kéo tạp dề gã rồi đung đưa qua lại đầy vẻ tự hào: "Đây là cha của con, cha nấu ăn ngon lắm đấy ạ."