Translator: Nguyetmai
"Con đến đây." Amy tức thì đứng bật dậy, trèo lên ghế, thấy McGonagall đang cầm một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây. Chiếc bánh nướng màu trắng nóng hổi, có kẹp thêm nhân tỏa ra hương thơm hấp dẫn vô cùng, khiến cô nhóc ứa nước bọt, thèm thuồng nhìn chiếc bánh không rời mắt.
McGonagall đặt đĩa xuống trước mặt cô nhóc, sau đó đưa chiếc bánh kẹp Thiểm Tây cho cô nhóc, cười dặn dò: "Cẩn thận kẻo nóng nhé, hơn nữa phải ăn bên này trước, có nước sốt thịt đấy."
"Vâng ạ." Amy gật đầu, đôi tay nhỏ bé cầm lấy bánh, tâm trí đều như xoáy vào chiếc bánh trong tay. Chiếc bánh nướng hình tròn trắng trẻo trông rất đáng yêu, mắt cô nhóc không khỏi sáng rỡ: "Đẹp quá đi."
Bên trong bánh còn kẹp đầy thịt ba chỉ kho, hương thơm lan tỏa, khiến chiếc bụng vốn đã cồn cào của Amy nay lại càng sôi lên sùng sục. Cô bé vội cầm bánh bằng cả hai tay, đưa đến bên miện, cắn một miếng.
Tiếng vỏ bánh giòn rụm bị cắn vỡ tức thì vang lên, lớp bánh xốp hòa cùng với vị thịt ba chỉ kho đậm vị tràn ngập khoang miệng, ánh mắt Amy tức khắc sáng rực.
Chiếc bánh nướng màu trắng này rất xốp, rất dễ ăn, hơn nữa hương vị ngon miệng hấp dẫn, không như bánh quy bơ, ăn một lúc đã thấy đau răng, hương vị cũng kém xa.
Mà ngon nhất vẫn là nhân thịt bên trong bánh, vừa cắn vào, nước sốt thịt liền ứa ra, khiến vỏ bánh vốn ngọt thành nay càng đậm đà, ngon đến không cưỡng nổi.
"Ngon không Amy?" McGonagall đứng bên, hỏi với vẻ chờ mong.
"Ôi chao, ngon quá đi, ngon gấp trăm lần bánh quy bơ ấy ạ, à không, là một nghìn lần, một trăm nghìn lần mới đúng." Amy gật mạnh đầu, lại cắn thêm một miếng bánh lớn, vui vẻ nhai, trên khuôn mặt là nụ cười đầy hạnh phúc.
"Thế là tốt rồi, nếu con muốn ăn nữa thì vẫn còn." Gã gật đầu, gương mặt khó nén tươi cười, nhìn dáng vẻ cô nhóc cầm bánh lên ăn giống hệt như một chú sóc con, lúc cắn vào lớp vỏ bánh giòn còn phát ra tiếng rôm rốp, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, lòng gã chợt dâng lên cảm giác thành công.
Gã cảm thấy, những cố gắng không ngơi nghỉ của bản thân trong sàn huấn luyện thần bếp suốt ba tháng ròng, lại thêm nửa đêm thức dậy ướp thịt, năm giờ sáng dậy kho thịt nướng bánh, tất cả đều là xứng đáng.
Bởi vì gương mặt tràn ngập hạnh phúc của cô nhóc trước mắt này chính là điều mà gã luôn muốn bảo vệ giữ gìn.
Thấy Amy đã ăn hơn nửa chiếc bánh kẹp, McGonagall cũng vào bếp lấy một chiếc bánh mới nướng xong rồi kẹp thịt để ăn. Vừa cắn một miếng, vị giòn ngọt của bánh hòa cùng với nước thịt béo ngậy đã vây lấy vị giác, tuy thịt ba chỉ nhiều mỡ nhưng ăn vào lại không hề cảm thấy ngấy.
Hỗn hợp mùi vị này không ngừng thẩm thấu kích thích đầu lưỡi, cảm giác cắn một miếng bánh đầy thịt thật quá mỹ mãn, dù đã nuốt xuống rồi, khắp miệng vẫn còn lưu lại dư vị khó phai.
"Ngon! Không hổ là làm theo yêu cầu của chính mình, quả nhiên đây mới là bánh kẹp Thiểm Tây chính hiệu!" Mắt McGonagall sáng bừng, lại cắn một miếng lớn, bình thường gã đã quen ăn cơm chiên Dương Châu với những nguyên liệu được cắt nhỏ, nay lại đổi sang một món ăn khác với cách chế biến khác biệt, khiến cho vị giác của gã cũng được thay đổi theo.
"Cha ơi, Amy muốn ăn thêm cái nữa." Ăn hết một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây, Amy lại xòe bàn tay nhỏ bé, háo hức nói với gã.
"Được, cha làm thêm cho con một cái." McGonagall cười gật gật đầu, đặt chiếc bánh đang ăn dở qua một bên, vừa làm bánh mới cho Amy vừa thầm hỏi: "Hệ thống, nguyên liệu làm ra một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây tốn bao nhiêu tiền? Còn nữa, cậu có thể cung cấp cho tôi những chiếc túi giấy dầu nhỏ được không, như vậy khách cầm cũng tiện hơn, lúc vội thì có thể vừa cầm vừa ăn, trên túi cứ in tên nhà hàng, in thêm bóng của Amy lên nữa là ổn. Đúng rồi, tôi có tiền trả, đừng lo."
"Thịt ba chỉ này là lớp thịt thứ năm gần dẻ sườn của những con lợn rừng được nuôi tại vùng cực tối ở trong lãnh địa của quỷ rừng…" Hệ thống bắt đầu không ngừng giảng giải nguồn gốc của nguyên liệu, thậm chí đến cả nguồn gốc của muối cũng muốn kể tường tận cho gã nghe mới thôi.
"Không muốn nghe không muốn nghe, tôi biết mấy nguyên liệu này đều vô cùng hiếm có khó tìm, nói lắm như thế cũng chỉ muốn bán đắt hơn thôi chứ gì, cứ nói ra một con số chính xác đi." McGonagall ngắt lời hệ thống, sắp mở cửa đến nơi rồi, làm gì có nhiều thời gian nghe hệ thống kể lể chứ.
Hệ thống cạn lời, truyền đến một hàng ba chấm, yên lặng hồi lâu rồi nói: "Nguyên liệu làm ra một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây là 80 đồng tiền, nếu ký chủ muốn làm thêm túi đựng bánh thì thêm 10 đồng tiền nữa."
"Túi đựng bánh gì mà tận 10 đồng tiền một chiếc cơ chứ, không được, 5 đồng tiền thôi, bán không?" Gã bĩu môi, nguyên liệu nấu ăn đắt thì thôi đi, nhưng túi đựng bán mà bán tận 10 đồng tiền một chiếc thì không thể chấp nhận được.
"8 đồng tiền thì sao?" Hệ thống hỏi dò.
"4 thôi." McGonagall bình tĩnh trả lời.
"Được, 5 đồng! Giao dịch hoàn tất." Lần này hệ thống trả lời rất quyết đoán, lại bổ sung thêm: "Túi giấy đang làm, năm phút nữa sẽ giao hàng."
"Được." McGonagall nhướng mày, kỹ năng trả giá của gã cũng không tồi. Gã nhẩm tính, chi phí nguyên liệu là 85 đồng tiền, một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây với giá 300 đồng tiền là vừa đủ, bình dân hơn món cơm chiên Dương Châu một chút.
Về phần làm tròn giá món ăn, đương nhiên là vì muốn giúp Amy dễ thu tiền hơn.
Một chiếc bánh kẹp Thiểm Tây sẽ giúp gã lời được 215 đồng tiền, mười sáu chiếc sẽ lời được 3.440 đồng tiền, mà hai khối bột lớn kia có thể làm được ít nhất sáu mươi bốn chiếc bánh, như vậy, chỉ cần một buổi sáng bán được sáu mươi bốn chiếc bánh kẹp Thiểm Tây, gã có thể kiếm được 13.760 đồng tiền, còn kiếm tiền nhanh hơn so với bán món cơm chiên Dương Châu.
Gã đưa chiếc bánh kẹp Thiểm Tây mới làm xong cho Amy đang đợi đến mòn mỏi, rồi lại quay vào bếp điều chỉnh vị trí khay đựng và nhiệt độ của lò nướng. Đã sắp đến bảy giờ rưỡi rồi, sắp đến giờ mở cửa nên gã không lo những chiếc bánh đã nướng kia sẽ bị lãng phí.
Lúc này đây, chỉ cần chờ hệ thống làm túi xong, sau đó xác nhận lại xem túi đã đủ tiêu chuẩn chưa là được.
Mà lúc này, bên ngoài nhà hàng, Luna mặc váy bông màu xám nhạt đang nghi hoặc nhìn vào bên trong nhà hàng, trên vai là chiếc khăn lụa màu trắng có thêu hoa bách hợp bằng chỉ tơ vàng, tóc dài đen thẳng xõa xuống, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp lại thêm nét trí thức.
"Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Chẳng phải nhà Amy ở đây sao?" Luna nhìn quanh, thầm khó hiểu. Đây chính là ngôi nhà cuối cùng ở quảng trường Aden rồi, cô vẫn còn nhớ rất rõ bảng hiệu của lò rèn ở bên cạnh mà.
Nhưng gian nhà gỗ hai tầng cũ nát trong trí nhớ của cô khi đưa Amy về sáu bảy ngày trước, nay đã trở thành một nhà hàng quý phái tráng lệ, với chiếc tường kính trong suốt, những dãy bàn ghế chỉnh tề và đèn treo pha lê lấp lánh. Từ khi nào mà thành Chaos này lại xuất hiện một nhà hàng cao cấp thế này chứ?
"Nhà hàng McGonagall & Amy... Chẳng lẽ?" Luna khẽ đọc, mắt chợt lóe, nhấc chân đi vào nhà hàng.