Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 8: Cùng ở chung một khu?!




Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Cố Dương đứng ở tại chỗ một lúc lâu, cảm thấy chân mỏi nhừ, lúc bụng cũng có chút trĩu xuống mới luống cuống hồi phục tinh thần lại, xoay người cất bước tiếp tục hướng vào trong siêu thị đi.
Chiếc xe vừa rồi kia ngày hôm nay hắn nhìn thấy hai lần, tuy nói trong tiểu khu này không thiếu ông chủ nhiều tiền và hộ gia đình, nhưng có thể có xe như vậy chỉ sợ cũng không có vài người, chẳng lẽ… thật là hắn? Hắn cũng ở tiểu khu này?
Cố Dương vừa đẩy xe mua sắm vừa chọn mua hàng hóa còn vừa suy nghĩ, suy nghĩ càng về sau chính mình lại càng vui vẻ, tiểu khu này là tiểu khu xa hoa, người có tiền có quyền nhiều đi, khẳng định không chỉ người kia lái siêu xe.
Đúng, không sai, chẳng lẽ người khác còn không được có chiếc xe như vậy a? Bãi đỗ dưới lầu nhà hắn đậu thật nhiều xe quý làm hắn đỏ mắt, mỗi lần thấy hắn đều thập phần tự ti.
Theo lý thuyết hắn mua chiếc xe kia cũng tốn một khoản không ít lắm, thế nhưng cùng những chiếc xe xung quanh bên cạnh so sánh, liền so ra thấy kém cỏi, một chút cũng không có vượt trội.
May mà cũng có một số người trình độ ngang cùng hắn thuê trọ ở đây, nếu không thể thường thường được gặp đồng loại “xe cùng loại”, Cố Dương thật đúng là chịu không nổi chung quanh tất cả đều là giàu có, hắn lại là một điểu ti (aka mấy anh thanh niên không giàu có không gia thế, địa vị a) trà trộn trong hoàn cảnh đó.
Tác phong sống vô tư của Cố Dương rất nhanh thỉ đem chuyện này quăng ra sau đầu, vui sướng lựa chọn hàng hóa siêu thị. Siêu thị lớn này bình thường có hàng hóa khuyến mãi giảm giá, chất lượng đã tốt còn rẻ, cho nên hắn bất tri bất giác liền lựa tràn đầy một xe mua sắm, nếu không phải đi bộ quá mệt mỏi, hắn còn muốn đi dạo thêm một hồi.
Cũng may siêu thị này cách nhà rất gần, thiếu cái gì hôm nào mua tiếp cũng giống vậy.
Cố Dương đứng xếp hàng chờ tính tiền, người phía trước không nhiều lắm, chủ yếu là bởi vì siêu thị này khá lớn, quầy thu ngân tương đối nhiều, hơn nưa hắn vô tình đi dạo hơn một giờ, đều hơn chín giờ rưỡi, siêu thị lập tức sẽ đóng cửa.
“Cố suất ca!” (anh Cố đẹp trai:v) Cố Dương thông thường đều ở quầy thu ngân bên trên đầu tính tiền, thường xuyên qua lại, cùng em gái ngốc nghếch  quầy thu ngân này rất quen, tựa như có cái gì thay đổi giá hoặc là có hàng hóa khuyến mãi mới, em gái này đều sẽ rất nhiệt tình giới thiệu với hắn.
“Hân mỹ nữ!” (em Hân đẹp gái:v) Cố Dương hướng nàng cười cười, đem chút đồ đạc trong xe mua sắm bày lên quầy, em gái gọi Mạnh Hân, nhanh tay, không bao lâu liền đem đồ thanh toán xong, giòn giả nói: “Tổng cộng ba trăm hai mươi sáu, hôm nay có hàng đổi giá, thêm mười đồng tiền có thể được một loại máy ép nước nhỏ, muốn không?”
“Muốn chứ!” Cố Dương rất sảng khoái, “Chọn một cái tốt tốt cho anh a!”
“Yên tâm, không thành vấn đề!” Mạnh Hân lựa một cái tương đối sạch sẻ một chút, màu xanh lá, rất tươi sáng.
Những hàng hóa thay giá này giống nhau điều không phải mới ra hay là hàng trữ lâu trong kho, cái sau chiếm đa số, vấn đề chất lượng không lớn, chính là thoạt nhìn có chút bẩn. Không phải vậy cũng sẽ không có giá đổi thấp để thúc đẩy mua sắm.
“Phát tướng a! Nên giảm cân! Cố suất ca!” Mạnh Hân cười trêu chọc, một bên thao tác cà thẻ cho hắn một bên quan sát Cố Dương, “Nếu không lần sau hai chữ “suất ca” này em đều không gọi ra miệng được.”
Cố Dương cười cười không nói chuyện, muốn xách hai bao mua sắm lớn, nhập mật mã, cất xong card, đem đồ phân biệt thật tốt, một tay xách một túi ra siêu thị trở về nhà.
Lần sau có muốn hay không đổi quầy tính tiền khác? Quá quen cũng không tiện a, lúc bản thân mình thay đổi người ta liếc mắt là có thể nhìn ra… càng miễn bàn hình thể sau đó còn phải thay đổi…
Hai túi trên tay trọng lượng không nhẹ, đi một hồi Cố Dương đã cảm thấy siết tay, vốn định buông túi nghỉ ngơi một chút, bất quá nhìn cũng không còn bao xa, hắn vẫn là cắn răng kiên trì đi tới dưới lầu tòa nhà chỗ ở của mình, đi lên bậc thềm nhấn thang máy, lúc này mới đem túi trên tay ném tới một góc, một bên chờ thang máy một bên vung tay. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, hôm nào có muốn hay không tự mình chuẩn bị một chiếc xe mua sắm nhỏ? Cái loại xe có thể mang hai túi mua sắm… Sau đó đi siêu thị mua nhiều thứ cũng thuận tiện đem về nhà…
Sau lại ngẫm lại một đại nam nhân kéo xe đẩy như vậy có hơi ngốc, Cố Dương liền bỏ qua cái ý nghĩ này.
Quên đi, dù sao cũng không bao xa, siết tay thì siết tay đi, cùng lắm thì lần sau mang thêm cái bao tay là được rồi.
Nhìn thang máy xuống đến tầng 2, Cố Dương cúi người đi xách hai túi đồ, bởi vì bụng to, động tác có chút hơi chậm một chút, không đợi hắn xốc lên tới, thang máy đinh một tiếng đã đến tầng 1, cửa thang máy mở ra, có người đi ra, lướt qua cái mông cong của Cố Dương đi tới.
Cố Dương cau mày lại nhíu mày, lòng nói người này bước đi không nhìn đường a, không phải là hướng trên người hắn cọ cọ cái gì chứ!
Nhưng hai tay hắn đều bận cầm đồ, sợ cửa thang máy đóng lại, cũng liền không có phát tác, mang theo đồ vật vào thang máy, lúc cửa thang máy khép lại, bên tai lại nghe thấy thanh âm quen thuộc, sợ đến hắn trợn to hai mắt.
“…Ừ, tôi về sau liền ở bên này, ngày hôm nay sang nhìn xem, mùi mới trùng tu cũng đã phai bớt không còn nhiều lắm…”
Là hắn?!
Cố Dương đối với giọng nói này rất mẫn cảm, hắn xác định chính mình nhớ không lầm, bất chấp túi siết chặt trên tay, hắn vội vàng nhấn chốt đóng thang máy  nhanh hơn.
“…Đêm nay ai mời khách? Lão tam? Tốt…”
Thanh âm của người kia từ từ tiêu thất, bị triệt để ngăn lại ở ngoài thang máy, Cố Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lôi Nghị kiên quyết tới bên này là xem phòng ở của y, y đã nhiều năm không có ở qua, mấy tháng trước trang hoàng lại từ đầu một lần, xem thời gian không sai biệt lắm, ngày hôm nay nhân lúc rãnh rỗi liền tới xem một chút không khí bên trong sạch sẽ được thế nào. Đi ra ngoài trễ như thế là có bạn bè gọi y cùng tụ hội. Cho nên lúc Cố Dương khom lưng xách túi, Lôi Nghị vừa nghe điện thoại vừa cọ vào cái mông cản đường của Cố Dương đi ra ngoài. (đậu, lưu manh:))))))))
Sau khi đi ra ngoài, Lôi Nghị nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, đúng là rất vểnh…
Kỳ thực Lôi Nghị cũng không có chú ý người kia là ai, dù sao khi y ra cửa thang máy Cố Dương chính là cúi đầu xách túi, mà sự chú ý của y lại đang đặt trên cuộc trò chuyện điện thoại di động, muốn nói chính xác chú ý tới cái gì… đây là mới vừa rồi nhìn lướt qua “phong cảnh” bên dưới liền như tiến vào mắt của y.
Cho nên hai người cứ như vậy lần thứ hai lướt qua nhau.
Đương nhiên, cũng không thể nói lầ lần thứ hai, dù sao ban ngày Lôi Nghị đã gặp Cố Dương nhiều lần, chỉ là y cũng không biết Cố Dương là ai. Mà Cố Dương biết y là ai, nhưng vẫn áp dụng thái độ lảng tránh.
Lôi Nghị ra hành lang nói chuyện điện thoại, Cố Dương lại ở trong thang máy thở ra một hơi thật dài, đợi nửa ngày thang máy cũng chưa tới tầng lầu chỗ mình ở, Cố Dương quay đầu nhìn một chút, mới phát hiện mình vừa rồi quá khẩn trương, căn bản còn chưa có nhấn số tầng. Vì vậy hắn nhấn nút tầng 16, đem túi trên tay trước tiên để xuống, đợi khi đến tầng 16 mới lại xách lên đi ra thang máy.
Vừa đi, Cố Dương một bên nghĩ rằng, vậy mà lại thực sự trùng hợp như vậy, người nọ cũng ở nơi này? Nga, không đúng, là sắp vào ở tiểu khu này, còn cùng hắn ở chung một tòa nhà, hy vọng đừng cùng một tầng là tốt rồi, ban nãy khi hắn chờ thang máy quên xem thang máy là từ tầng mấy xuống.
Một tầng bốn hộ gia đình, ngoại trừ Cố Dương thuê loại một phòng ngủ một phòng khách này, ba phòng còn lại đều khác a, có hai căn hai phòng ngủ một phòng khách và hai phòng làm việc, còn có một căn ba phòng hai phòng làm việc, bình thường mọi người đều là điệu bộ đóng chặt cửa lớn, Cố Dương ở bên ngoài quan sát nữa ngày cũng không tìm ra được nguyên nhân, đem mũi ngửi cũng ngửi không ra mùi gì là mới vừa trùng tu, trong lòng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là… không có đúng lúc như vậy đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.