Người Vớt Xác

Chương 12:




Chẳng lẽ trời cao thực sự nghe được tiếng lòng của tôi rồi sao? Nhưng hình như ổng chiếu cố hơi quá tay rồi, hai mỹ nhân này ai cũng tốt, tôi không muốn làm tổn thương ai cả
“Áu!”
Đang lúc tôi mê mang hưởng thụ thì lồng ngực đã sớm không còn đau đớn lại một lần nữa co thắt, tôi không nhịn được rên lên một tiếng
Tôi chậm rãi cúi đầu, một bàn tay Từ Phượng thế mà lại cắm ngập vào ngực tôi, máu theo cánh tay cô ấy rơi tí tách xuống phía dưới
“Chị Từ, chị…”
“Chị yêu em” Cô ấy nói mới vẻ bình sinh, mặt không chút biến sắc, lại tựa như đang vô cùng hưởng thụ bộ dạng chật vật của tôi.
“Ư!”
Cơn đau xé nát thân thể tôi, lưng áo tôi ướt đẫm mồ hôi, Cát Uyển Nhi mỉm cười, “Haha, cuối cùng em cũng thấy được trái tim anh, đồ phản bội lời hứa”
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên đau đớn này suốt cuộc đời mình. Dường như có thứ gì đó trong cơ thể tôi bị lấy đi mất, vị ngọt trong cổ họng nháy mắt thay thế bằng dòng máu đỏ tươi. Tôi bây giờ một chút sức lực cử động cũng không có
Mà hai người phía trước lại đột nhiên biến mất, chỉ còn một bộ xương nắm vuốt trái tim tôi từ phía sau, quai hàm xương xẩu mở ra đóng vào, “Mày đã cảm nhận được cảm giác bị  người khác lấy mất đồ của mình chưa?”
Cả người tôi bắt đầu run rẩy, khuỵu chân bổ nhào định chạy đi, cô ta vẫn còn đuổi theo không bỏ, “Trả lại cho tao đi, chúng ta trao đổi được không?
Trả cái m* gì? Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả
Thanh âm của cô ta cứ luẩn quẩn mãi ở bên tai tôi, tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh của cha và ông nội. Họ còn đang cho rằng tôi quay lại trường học. Ai bảo tôi khoe khoang làm gì, lần này xem ra thật sự ngỏm củ tỏi đến nơi rồi
Tôi hối hận không kịp, mí mắt nặng trĩu xuống, tay trái tôi bỗng nhiên bị kéo, trong đầu vang vọng giọng nói của lão Cát, “Trần Tùng, nếu cậu nuốt lời, lão hóa thành lệ quỷ cũng không buông tha cậu”
Tức khắc một chậu nước lạnh giội từ đầu tôi xuống chân, tôi bàng hoàng mở mắt, thấy mình đã nổi lên trên mặt nước. Tôi vội vàng sờ quanh ngực, không có vết thương nào cả. Thi thể Lưu Hiểu Lệ đang ở trước mặt tôi, còn bộ xương trắng đang đuổi theo tôi ở từ dưới đáy nước.
Đệch, tôi kéo thi thể của Lưu Hiểu Lệ bò lên bè gỗ, bộ xương trắng vẫn theo sát phía sau, chỉ là không thể ngoi lên mặt nước được
Hiện tại không có sào, tôi một bên lấy tay rẽ nước chèo vào bờ, một bên chăm chú nhìn bộ xương. Tôi đột nhiên phát hiện ra nó bị một đầu dây màu đỏ trói chặt lại, không có cách nào thoát ra, cứ như thế bị kéo xuống dưới đáy
Tôi chỉ nghĩ rằng là ông trời mở mắt ra trông thấy, được tổ tông phù hộ, cũng không hề dừng lại mà tiếp tục chèo, không lâu sau đã vào được bờ. Tôi kêu lên, “Giúp tôi với”
Nghe vậy, Từ Phượng cùng mấy công nhân khác chạy đến phụ một tay kéo thi thể Lưu Hiểu Lệ ra khỏi bè.
Người chết không được nhìn thẳng vào mặt trời, theo yêu cầu của tôi, họ úp mặt thi thể xuống dưới. Tôi thì ngồi ở một bên thở dốc, Cát Uyển Nhi vội vàng chạy tới đưa cho tôi một chiếc khăn bông đã được chuẩn bị từ sớm. Khi tôi vươn tay tới lấy mới phát hiện sợi dây màu đổ trên tay trái đã biến mất từ lúc nào
“Uyển Nhi, chuyện này…”
“Em cũng không biết. Cái này là ông tặng cho em. Có lẽ ông thực sự đã che chở cho anh”
Tôi còn chưa nói xong cô ấy đã giải thích
Lúc này Từ Phượng cũng nhanh chóng đi tới, giúp tôi lau những giọt nước đọng trên trán, nói, “Thật tốt khi thấy em không có mệnh hệ gì, nhưng thi thể này tính sao đây?”
Tôi đi qua, nhẹ nhàng xoay đầu Lưu Hiểu Lệ lại, để lộ một màn làm tôi không khỏi buồn nôn
Tò mò hại chết con mèo thật cấm có sai, tôi vẫn luôn muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của Lưu Hiểu Lệ, nhưng cái này có chỗ nào giống một khuôn mặt chứ. Ngoài mủ mới máu chỉ toàn thấy thịt nhão, y hệt như đã ngâm trong nước một khoảng thời gian rất lâu, hoàn toàn không thấy ngũ quan, thậm chí còn có dấu hiệu bị cá gặm, vết răng in rõ trên xương cốt.
“Thiêu đi, hơn nữa phải dùng gỗ cây vải mà thiêu” Tôi phải nôn khan nửa ngày mới bình thường lại được
Người ở đây ai cũng bị dọa cho xanh mặt, không dám bước tới mà phóng ánh mắt oán trách về phía Từ Phượng
Hồi công trường mới xảy ra chuyện, họi đòi không làm nữa, là Từ Phượng đứng ra đảm bảo nhất định sẽ xử lí tốt. Hơn nữa là làm đến một nửa rồi, cô ấy không có cách nào thay người được
Bây giờ thì tốt quá rồi, không những không lấy được tiền mà còn nguy đến tính mạng.
Từ Phượng cũng chẳng vui sướng gì cho cam, ai nghĩ tới sự tình sẽ diễn ra như vậy chứ
Bất kể thuyết phục thế nào, quản đốc và công nhân từng người một muốn bỏ của chạy lấy người. Nói rằng ông việc ở đây không thể tiếp tục được nữa.
“Đủ rồi! Mấy người nói đi là đi luôn hả? Ai mà không sợ chứ, chẳng ai là người vô thần hết. Ma quỷ là cái thứ gì? Lưu Sài với người nhà không phải đã sớm lấy tiền đi rồi hả?” Thấy Từ Phượng bất lực, tôi đứng bật dậy hét lớn
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám nói câu nào
Tôi tiếp tục nói, “Tôi hôm nay nói cho mọi người biết. Các anh nghĩ lĩnh lương xong phủi mông bỏ đi là xong hả? Từ Phượng không có thiếu tiền, nhưng xảy ra chuyện chị ấy mới chính là người đứng mũi chịu sào trước.”
Tôi mắng xong liền mang Từ Phượng và Cát Uyển Nhi quay người rời đi
Lòng Từ Phượng còn tràn ngập sự không đành, lại không thể tin tôi dám nói những lời đó, hoài nghi hỏi tôi, “Trần Tùng, em không sợ mấy người đó hả?”
“Chị Từ, chính bản thân chị phải hiểu, ngay từ đầu đã xảy ra những chuyện gì chị đều đã biết rồi. Nếu chị cũng cho rằng em ăn nói bừa bãi, em mặc kệ” Tôi cả giận nói
Tôi đang làm cái quái gì chứ? Tôi chính là đang giúp cô ấy, là người phụ nữ này.
Tình huống lúc vớt xác làm tôi hoang mang vô cùng, còn có thi thể của Lưu Hiểu Lệ sau vài giờ liền phát sinh thay đổi. Trong lòng tôi bực bội không thôi
Từ Trọng xuất hiện, nói với tôi chuyện của Lưu Sài chẳng hiểu sao đã giải quyết xong, rồi hoa văn huyết ngư trên cánh tay tôi. Tôi thế mà lại ngốc nghếch tin rằng sự tình thực sự đơn giản như vậy
Huyết ngư không phải là một khối ngọc sao? Từ Phượng nói thi thể trong quan tài đã biến mất, xương trắng trôi nổi trên sông Hồng Hà, v.v.. Tất cả câu đố đều chưa được giải đáp mà lại dám đi vớt xác, nếu không có sợi dây đỏ Cát Uyển Nhi đưa cho e rằng bây giờ tôi đã yên giấc trong quan tài rồi
“Trần Tùng, chị không phải là có ý này, sao em lại nóng nảy như thế?” Từ Phượng vội vàng giải thích, “Chị chắc chắn là tin tưởng em, em cho chị chút thời gian để chuẩn bị nhé”
Trước khi ra khỏi công trường, cô ấy lại quay trở vào trong, Cát Uyển Nhi lúc này mới nắm lấy tay tôi, “Anh Trần Tùng, anh thực sự mặc kệ sao?”
Tôi thở dài bất lực, “ Nha đầu, anh từ nhỏ đã lăn lộn không ít, nhưng lần đầu đi vớt xác anh vẫn biết rõ bản lĩnh của mình rốt cuộc tới đâu”
Tôi không phải là không muốn quản, chỉ là tôi có quản cũng làm được gì chứ? Vất vả lắm mới cứu được cha, tôi cũng không thể để hai ông lão nhà mình nghe được tin dữ, Trần gia chúng tôi đã đứt mạch từ đây
Lúc này Từ Phượng mang theo quản đốc đi ra, nói với tôi, “Trần Tùng, mấy người họ đều tin tưởng em, bọn chị sẽ làm, em cứ đứng giám sát thôi, Bây giờ lập tức đi tìm cây vải”
Tôi không trả lời họ, chỉ cau mày nhìn hai người rời đi.
Lần này thì toang thật rồi.
Thừa dịp tôi liền vội vàng gọi về nhà. Biết được ngọn nguồn sự việc, ông tôi bi thảm mắng
“Ranh con nhà mi, lần trước khen mi hai câu mi liền không sợ trời cao đất dày. Ông đã nói thế nào hả? Cháu không được phép tiếp quản gia nghiệp của tổ tiên, đứa cháu mất dạy, mi muốn Trần gia tuyệt hậu hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.