Người Vớt Xác

Chương 11:




Chỉ thấy tròng mắt của cô ấy lõm xuống, toàn bộ con người đều như muốn rớt ra ngoài đến nơi, mặt mũi tái nhợt trắng héo, khóe miệng lại như chạm đến tận mang tai, “Trả lại cho tao, trả lại cho tao…”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy một thứ khiếp người đến như vậy, tất cả lông tơ đều dựng đứng cả lên. Tôi giật lùi từng bước một, không cẩn thận vấp phải bậc thang ngã nhào xuống
Lưu Hiểu Lệ lại đưa tay lên, bay người đến chỗ tôi
“Chết tiệt, cút đi!” Tôi hét lên, phản kháng thoe bản năng, hai tay không ngừng đập nước, trái tim như rơi vào hầm băng. Chẳng lẽ lần này tôi thực sự toi đời rồi hay sao?
“Anh Trần Tùng, anh đang làm gì vậy?”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của Cát Uyển Nhi, tôi giật nảy mình một cái, giọng nói của Từ Phượng cũng theo đó lọt vào tai tôi. Sự lạnh buốt liền dần dần biến mất
Tôi nhìn lại mới thấy mình đang ở trong bể bơi, sắc âm u của bầu trời cũng trở lại bình thường. Có ánh nắng nhảy nhót trên cơ thể tôi cũng sưởi ấm được phần nào
“Trần Tùng, em ổn chứ?” Từ Phượng nghiêng người về phía trước, vỗ về quan tâm tôi
Mà đúng lúc này cổ áo của cô ấy vì động tác vừa rồi mà trễ xuống, cảnh xuân sắc lộ ra. Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt, khuôn mặt quỷ kia của Lưu Hiểu Lệ mới dần biến mất, ý thức được kéo về hiện tại. Tôi đáp, “Em ổn”
Lại là kiểu che mắt câu hồn, nếu như đã xuống nước tôi cũng muốn nhìn thử xem liệu xác của Lưu Hiểu Lệ có giống như những gì tôi thấy lúc nãy không.
Tôi chỉ mới chuẩn bị tới gần đã sực nhớ ra lời dặn của cha và ông nội, hai cánh tay tôi liền chưng hửng ở không trung
Nhưng mà hai lần này, tôi không phải có ý định nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình, ma quỷ cũng không phải chủ động đến tìm tôi. Như vậy, nếu mệnh tôi phạm sát, không nhận y bát của tổ tiên là có thể tránh được kiếp nạn hay sao? [huhu đoạn này tối nghĩa quá tui dịch đại luôn, mong là vẫn nắm được chút ý chính T.T]
Cái xác này tôi nhất định phải vớt!
Tính toán xong tôi lại liếc nhìn con cá đỏ lờ mờ trên cánh tay mình, tôi quay lại nói, “Chị Từ, chị tìm giúp em một chiếc thuyền nát, em sẽ vớt được xác”
Mạng ai cũng chỉ có một, không thể đem ra đùa giỡn. Vì an toàn tôi vẫn quyết định dùng phương pháp cũ của ông nội
“Hả?” Từ Phượng có chút ngờ nghệch, mấy người khác cũng nghi ngờ nhìn tôi
“Chị Từ, chị nghe lời anh Trần Tùng đi” Cát Uyển Nhi lập tức mở miệng
Từ Phượng lúc này mới gật đầu rời đi. Cát Uyển Nhi kéo tôi lên bờ, buộc lên cổ tay tôi một sợi dây màu đỏ, nói “Ông em sẽ phù hộ cho anh”
Trên công trường thì kiếm đâu ra chiếc thuyền nát? Mặc dù chẳng cách sông Hồng Hà là bao nhưng giờ này thì ai mà muốn ra sông.
Đã thế Từ Phượng liền “lách luật” luôn, kêu quản đốc đi tìm mấy mảnh ván gỗ bị hỏng, thậm chí còn chẳng dùng đinh, trực tiếp lấy dây buộc lại thành một chiếc bè gỗ. Rồi ném lên hồ bơi bảo tôi, “Tiểu Tùng, như này được không?”
Đệch!
Tôi cạn lời. Bè gỗ chắc cũng tính là thuyền đi, vì thế đành gật đầu
Bọn họ tìm thêm cho tôi một cây sào. Tôi lấy mấy đoạn dây dư ra buộc một vòng quanh đầu sào. Khi tôi chuẩn bị nhảy lên bè lại quay người dặn dò, “Dù là trông thấy thứ gì cũng tuyệt đối không được xuống nước, cũng không cần lo cho tôi”
Trước khi đặt chân lên bè, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi vẫn một lòng lo lắng, liên tục bảo tôi phải cẩn thận
Sắc trời lúc này lại thay đổi, mây đen hùng hổ cuộn lên, cuồng phong gào thét như sắp có mưa to gió lớn. Thế mà mọi người xung quanh lại chẳng mảy may gì, chỉ nhíu mày nhìn tôi
Tôi biết, sự biến hóa này không phải ở thế giới người sống, một mình tôi mới cảm nhận được mà thôi
Tiếp tục chống bè tiến lên, gió lại càng thổi lớn. Tôi chẳng cần động tay bè gỗ đã tự động nhích lên phía trước
Mắt thấy thi thể gần ngay trước mặt, tôi canh khoảng cách rồi vung sào, chuẩn xác bắt được cái đầu của thi thể
Gió ngày một lớn, sấm chớp đùng đoàng, mưa to nói đến là kéo đến ngay
Tôi cũng chẳng quản được nhiều như vậy, tay ra sức giữ chặt cái sào muốn kéo thi thể về phía mình. Bè gỗ cũng không thể đứng yên, vẫn đang trôi về phía trước
“Đệch mợ!” Tôi nổi đóa lên, tạm thời thả lỏng người, cố gắng lái bè theo ý mình. Thế nhưng cây sào lại cắm quá chặt, tôi không thể làm được gì
Bịch một tiếng, bè gỗ đụng phải thi thế, tôi lập tức mất thăng bằng ngã ngồi trên bè, suýt chút nữa là rơi tõm xuống nước
Trong tình thế cấp bách, tôi chộp lấy quần áo của thi thể, mặc cho cây sào từ từ bị nhấn chìm. Tôi bây giờ mới để ý, xung quanh ngoại trừ mấy khuôn mặt quen thuộc đang ngây ngốc ra thì tất cả các tòa nhà đều biến mất, bể bơi cũng chẳng còn thấy đáy. Làn nước trong vắt phản chiếu hình ảnh bầu trời tựa như một cái hố không đáy đen sì sì
“Tới rồi mà không ngồi xuống à?” Chỉ nghe thấy một giọng nói thanh tao
Tôi vẫn còn đang ngơ ngác bốn phía, thi thể trước mặt lại cử động. Là trực tiếp chìm xuống dưới.
“Ê!”
Đang lúc ngổn ngang, cuồng phong lại tạo ra vô số đợt sóng cao mấy mét không chút do dự đánh úp tôi
Tôi chỉ cảm thấy mình đang uống đầy một bụng nước, cơ thể ngụp lặn không theo ý muốn của bản thân. Bên tai thỉnh thoảng truyền đến âm thanh của Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi, giọng điệu một mực lo lắng
Mặc dù Cát Uyển Nhi có hơi nhỏ tuổi nhưng thân hình mảnh mai xinh đẹp. Từ Phượng lại càng khỏi nói. Đương nhiên là nữ thần của bao đấng mày râu. Tôi chẳng dám mơ ước gì quá cao xa. Nhưng hai nữ nhân như thế lại đang vì tôi mà lo lắng, trong lòng tôi lập tức không kìm được mà tự đắc
“Đàn ông đều là móng heo cả. Quả nhiên đều có tư tưởng bẩn thỉu”
Bên tai vang lên một giọng nữ giống như vừa nãy. Nhưng tôi lại không thể mở mắt ra nổi, tôi cứ ngụp lặn như thế, không biết rốt cuộc là nơi nào phát ra âm thanh
Ngay sau đó trước mắt tôi xuất hiện một dòng máu đỏ, lan tràn ra xung quanh.
Người dân ở đây rất lạ, ăn mặc trang phục cổ xưa. Cũng có một số quần áo của Trung Hoa Dân Quốc, số khác lại như người hiện đại. Tôi không nhìn thấy thân hình của mình, trong lúc bối rối lại bắt gặp hoa văn vô cùng quen thuộc, là huyết ngư!
Con cá đỏ vô cùng sống động, bơi lội trong đám đông, nó càng bơi xa ánh sáng lại càng tối
Xung quanh tôi dường như có thứ gì đó rống lên một tiếng, chính là loại có thể làm người ta đổ mồ hôi lạnh đầy lưng. Con cá đỏ không hề dừng lại đột nhiên nổ nát vụn trước mắt tôi
“Em muốn đi đâu?”
Có ai đó cản đường tôi, giọng nói vô cùng ngọt ngào. Tôi lập tức dừng chân, lúc này tôi lại có thể nhìn thấy thân hình mình, hơn nữa phía đối diện còn có Từ Phượng
“Chị Từ?”
“Em muốn đi đâu? Ở lại với chị không tốt hay sao?”
Tôi kinh ngạc. Sao cô ấy lại ở đây? Từ Phượng dựa hẳn vào người tôi, rúc vào vòng tay tôi, dùng ngón trỏ vẽ một vòng tròn trên ngực.
Hành động này trong nháy mắt làm huyết mạch của tôi sưng lên, tôi cứng đờ cả người không sao di chuyển nổi
Tôi vô cùng thích cô ấy, nhưng người ta lại là thiên kim của tập đoàn lớn, tôi chẳng khác gì cây đũa mốc mà đòi chòi mâm son cả
“Anh Trần Tùng, anh không cần em nữa sao? Anh quên lời hứa với ông em rồi.”
Tôi vừa định ôm Từ Phượng thì lại nghe tiếng khóc ai oán sau lưng, quay lại thì thấy Cát Uyển Nhi
Cô ấy cũng bất chấp nhào đến, ôm chặt tôi từ phía sau. Từ Phượng trước mặt hoàn toàn không để ý, nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt như cũ
“Uyển Nhi, anh không có, em hiểu lầm rồi” Tôi vội càng giải thích, đồng thời cũng đẩy Từ Phượng ra. Nhưng chị ấy lại sống chết không buông, khối đầy đặn trước ngực còn không ngừng cọ xát với bờ ngực tôi, kích thích làm cho bụng dưới của tôi nóng rẫy lên. Lại một trận mất hồn đến tận xương.
~~~~Bo nớt: cái bất ngờ bạn Hòe nói hổng có ở chương này đâu nhea. Chờ một vài chương nữa rồi bất ngờ sauuu. Mà có ai đoán ra bất ngờ gì hom?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.