Người Tìm Xác

Chương 195: Lời nói dối của hai cha con




Nghe Đinh Nhất nói, tôi mới nhớ ra trên cổ mình còn đeo một vật đại hung, khó trách con vật nhỏ này lại sợ hãi, đây là một loại bản năng tự vệ của nó! Nghĩ đến đây, tôi chủ động cách xa nó một chút, quả nhiên, nó thấy tôi cách xa thì yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi.
Máy bay nhanh chóng bay đến đại bản doanh ở Everest, xe của chúng tôi vẫn còn đậu ở đó, mà tôi cũng không bị thương, nên chúng tôi mới xin đội cứu nạn đưa đến đây.
Sau khi đến đại bản doanh Everest, chúng tôi ở đó nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau lên đường trở về. Vào ban đêm, Đa Cát chuẩn bị cơm tối, tôi nhìn Hoắc Trường Tùng, chờ anh ta giải thích…
Đây là lần đầu tiên tôi không nói hết mọi chuyện với Đinh Nhất và chú Lê, có lẽ do tôi vẫn chưa hiểu năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Hoắc Trường Tùng dễ dàng bỏ rơi em trai mình. Chắc vì anh ta đã cứu tôi, nên trong tiềm thức tôi vẫn hi vọng anh ta là người tốt.
Dọc đường đi, tôi luôn quan sát Hoắc Trường Tùng, thấy anh ta luôn chủ động giúp đỡ mọi người, thật khó có thể tưởng tượng đó lại là người nhẫn tâm hại chết em trai mình.
Sau bữa ăn, Hoắc Trường Tùng đưa cho tôi hai bình dưỡng khí: “Trong ba lô của tôi chỉ còn lại hai cái này, cậu cầm đi!”
Tôi nhận bình dưỡng khí, nhìn anh ta không nói gì. Hoắc Trường Tùng cười với tôi, sau đó nhìn thoáng qua xe: “Nói chuyện với tôi một chút không?” Nói rồi anh ta đi thẳng đến trước xe, mở cửa ngồi vào.
Đinh Nhất nhìn tôi kỳ lạ, thật ra anh ta đã sớm nhận ra tôi có tâm sự, chỉ là tôi không nói nên anh cũng không hỏi. Tôi uống một ngụm trà sữa nóng, sau đó nói với Đinh Nhất: “Tôi đi nói chuyện với anh ta một chút, về rồi nói.”
Sau khi lên xe, Hoắc Trường Tùng đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi cầm lấy nhưng không đốt…
Hoắc Trường Tùng hút một hơi sâu tới nửa điếu thuốc lá, sau đó lạnh nhạt nói với tôi chuyện cũ năm đó…
***
Tôi và Trường Lâm gặp nhau khi học đại học năm thứ tư, lúc đó thân thể nó không tốt, cần thay thận khẩn cấp. Lúc đầu mẹ chúng tôi đã xét nghiệm xong, đáng tiếc trên đường đến bệnh viện lại bị tai nạn, đưa đến bệnh viện đã không còn kịp nữa.
Hai bên thận của bà ấy vì tai nạn xe nên bị tổn thương nghiêm trọng, Trường Lâm căn bản là không cứu được nữa. Không có cách nào, tôi đành thử kiểm tra, may mắn là thận của tôi phù hợp với nó.
Sau khi phẫu thuật, cơ thể Trường Lâm hồi phục rất tốt, nhưng cơ thể tôi lại không bằng lúc trước. Trước đó, hằng năm tôi đều tham gia ba mục thi đấu người sắt, còn tham gia câu lạc bộ leo núi ở trường đại học, thường xuyên cùng bạn học đi leo núi khắp nơi.
Thế nhưng từ sau khi hiến thận cho Trường Lâm, thể trạng tôi giảm sút rõ rệt, cho dù tôi tập luyện thế nào cũng không thể khôi phục về trạng thái lúc trước. Sau khi tốt nghiệp, tôi cùng bạn học mở một câu lạc bộ ngoài trời, hoạt động bình thường. Thật ra tôi có một mong ước, đó là trước tuổi 30 có thể leo lên đỉnh Everest.
Thế nhưng lúc đó, tôi biết giấc mộng đã càng ngày càng xa… Ngược lại với thất bại của tôi, Trường Lâm càng xuôi chèo mát mái, nó học thiết kế phần mềm, sau đó cha tôi bỏ tiền mở cho nó một công ty nhỏ, con đường công danh vô cùng vinh quang.
Bởi vì cơ thể, có nhiều hạng mục tôi không thể dẫn đoàn đi, câu lạc bộ ngày càng kém, thấy không thể tiếp tục nữa, tôi oán trách cha mình, vì sao chỉ cho em trai tiền mà không cho tôi.
Nhưng lúc đó ông cho rằng công việc của tôi chỉ là vui chơi, không được coi là sự nghiệp. Nếu như tôi chịu đổi nghề, ông sẽ bỏ tiền ra đầu tư. Thế nhưng tôi thật sự thích leo núi, đây chính là mong muốn cả đời của tôi, thử hỏi trên đời này có mấy người có thể biến ước mơ của mình trở thành sự nghiệp? Cơ hồ đã ít càng thêm ít, cho nên tôi không muốn sớm từ bỏ…
Năm năm trước, tôi nói với người nhà muốn leo lên Everest, cha tôi cho rằng đó là việc điên rồ, có bao nhiêu người đã chết trên hành trình đó chứ? Huống chi tôi lại chỉ còn một quả thận?
Ngày đó, tôi cãi nhau với cha một trận lớn, sau đó đóng cửa bỏ đi. Về sau Trường Lâm biết chuyện nên tự mình đi tìm tôi, nói phải đi cùng tôi. Nó nói dù lần này chúng tôi leo được đến độ cao bao nhiêu cũng không quan trọng, đi dù sao vẫn hơn không, sau này tôi cũng sẽ không hối hận !
Lúc ấy tôi không ngờ đến lúc then chốt, người giải quyết giúp tôi lại là cậu em trai đã tách ra từ nhỏ… Thế là chúng tôi ở nhà chuẩn bị ba tháng, sau đó xuất phát đi Tây Tạng.
Vốn khởi đầu rất thuận lợi, ngoại trừ thể trạng không được như trước, những thứ khác đều không tệ, đến khi chúng tôi leo lên độ cao 5800 mét thì Trường Lâm gặp chuyện.
Vì là lần đầu tiên leo núi tuyết, không may gặp chứng quáng tuyết, nên hai mắt nó không nhìn thấy gì! Lúc đó tôi chuẩn bị dẫn nó xuống núi, nhưng lại gặp bão tuyết!
Gió lớn cuốn bông tuyết tát vào mặt, chúng tôi nhanh chóng bị mất phương hướng. Đồ ăn trên người tối đa chỉ có thể duy trì trong hai ngày, nếu như hai ngày này không tìm được đường xuống núi, thì chỉ còn con đường chết…
Cuối cùng, tôi thực sự không còn cách nào, thay vì cả hai cùng ở trên núi chịu đói chịu rét, không bằng để một người xuống núi cầu cứu! Thế là tôi để tất cả đồ ăn lại cho Trường Lâm, sau đó tự mình xuống núi tìm cứu viện.
Mặc dù tôi dựa vào kinh nghiệm leo núi nhiều năm, thành công tìm được đường xuống núi, sau đó dẫn đội cứu hộ quay lại tìm Trường Lâm, nhưng đó đã là chuyện của ba ngày sau.
Khi tôi quay lại nơi chia tay Trường Lâm, lại phát hiện không thấy nó đâu, bởi vì khi đó tuyết rơi rất lớn, nên không tìm được bất cứ dấu vết gì. Tôi còn nhớ, khi đó chúng tôi tìm ở ven đường suốt 5 ngày, cũng không thấy gì hết.
Đến tận khi cha đến Lhasa, kéo tôi xuống núi. Ông nói bây giờ Trường Lâm không thể xảy ra chuyện, vì công ty của nó là hình thức đầu tư cổ phần, nếu Trường Lâm có chuyện, toàn bộ tài sản cả đời của cha tôi đầu tư vào đó sẽ đổ sông đổ biển.
Thế là hôm đó, hai cha con chúng tôi cùng bịa ra một chuyện hoang đường, đó chính là nhất trí thông báo, người mất tích là anh trai, còn người sống sót là cậu em…
Bởi vì ngoại hình của tôi và Trường Lâm giống nhau, trừ những người thân thuộc ra, nếu không sẽ không phân biệt được. Hơn nữa cha mẹ tôi trước đó đã ly hôn, nên chúng tôi cũng không qua lại với họ hàng nhiều, nên trên đời này ngoại trừ cha ra, không ai biết tôi không phải Hoắc Trường Lâm.
Mấy năm nay tôi cũng không vui, mặc dù tôi từng đố kỵ với Trường Lâm, nhưng khi thực sự trở thành nó, tôi lại bắt đầu hâm mộ mình của lúc trước, có thể tự do tự tại, không bị ràng buộc điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.