Người Tìm Xác

Chương 194: Gặp nạn lần hai




Muốn làm được như vậy, phải tưởng tượng giống như mình đang bơi, tứ chi làm động tác bơi ngược dòng, để thân thể ở trên mặt tuyết. Nói thì dễ, nhưng làm được lại rất khó! Tôi hầu như bị tuyết đẩy đi cả đoạn đường…
May mắn là không bị tuyết đè, còn không may là tôi lại bị đẩy đến bên vách núi có tầng băng bị đứt gãy, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Đợi đến lúc tôi cảm giác cơ thể đã ổn định, nhìn xuống dưới đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Không ngờ tôi lại ngã đến một nơi nguy hiểm như vậy, chân định dùng chút lực đứng lên, đã nghe thấy tiếng ken két ở chỗ tảng băng sắp tách ra, tôi bị dọa, vội nằm trở lại.
Lúc này tôi nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên, phát hiện là chú Lê: “Tiến Bảo, đừng cử động, vị trí của cháu quá nguy hiểm, không được cử động, nhớ chưa?”
Thế nhưng tôi cảm nhận được, không phải tôi cứ bất động thì sẽ không có chuyện gì xảy ra? Âm thanh ken két đang chậm chạp lan ra, chứng tỏ sắp có một khối tuyết đổ xuống, chưa tới một phút tôi sẽ bị đè bẹp.
Tôi từ từ ngẩng lên nhìn, thấy Đinh Nhất buộc dây leo núi, tôi biết anh ta định xuống đây cứu mình, nhưng nói thật, với khoảng cách của chúng tôi lúc này, đoán chừng anh còn chưa đến gần thì tôi đã rơi xuống rồi.
Tôi thầm nguyền rủa Hoắc Trường Tùng, nếu như tôi chết, cũng sẽ thành quỷ kéo anh ta đi cùng, đúng, cùng Hoắc Trường Lâm kéo anh ta đi!
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy trên vách đá dựng đứng bên trái có một vật đang vù vù lao đến. Trong lúc tôi còn chưa nhìn rõ đó là vật gì, thì cảm thấy lưng mình bị nhấc mạnh lên rồi ôm lấy, sau đó vùi vào đám lông lá xồm xàm.
Mùi thối quen thuộc xộc vào mũi, đây chính là con vật vừa nãy xông ra trong tuyết! Dù không biết con quái vật này bắt tôi ra khỏi tầng băng sắp đứt gãy để làm gì, là muốn cứu hay ăn thịt tôi. Nhưng tóm lại. tôi vừa rời khỏi vách băng kia thì nghe thấy tiếng “cách”, cả khối băng chỗ tôi vừa nằm đã vỡ vụn rơi xuống vách núi …
Tôi không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ giữ mạng sống là quan trọng nhất. Thế là tôi ôm chặt lấy đám lông trắng vừa dài vừa hôi trên người con quái vật kia, mặc cho nó cõng luồn qua vách đá dựng đứng rồi nhảy xuống.
Mọi người bị cảnh này dọa sợ ngây người, đặc biệt là Đa Cát, anh ta quỳ bộp trên mặt đấy, miệng lẩm bẩm gì đó liên tục, sau đó dập đầu về phía chúng tôi.
Con quái vật lông trắng cõng tôi vọt nhảy đến một chỗ sườn đồi ngày càng cao, địa thế nơi đó chắc chắn hơn rất nhiều. Nó đặt tôi xuống, dùng bàn tay to lớn sờ lên đầu tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ diện mạo thực sự của con quái vật.
Gia hỏa này giống như vượn người, dáng dấp cao lớn, một thân lông trắng, mùi thối không ngửi được. Mắt của nó lại cực kỳ sáng, mặc dù không biết nói chuyện, nhưng tôi có thể nhìn ra nó không có ác ý.
Mà ngạc nhiên nhất là, gia hỏa này là một con cái! Nó thấy vị trí của tôi bây giờ đã an toàn thì vịn vách đá rời đi.
Quái vật đi không bao lâu, tôi nhìn thấy một bóng người đang bò từ trên xuống, hóa ra là Hoắc Trường Tùng!
Nhìn thấy người đến là Hoắc Trường Tùng, tôi thót tim, sao Đinh Nhất chưa xuống đây?
Bởi vì tôi ở góc này không nhìn hết được, nên căn bản không biết người xuống sẽ là anh ta! Nếu lại bị đẩy xuống, vậy tôi chết chắc rồi?
Thế nhưng sau khi Hoắc Trường Tùng xuống đến nơi thì không nhiều lời, chỉ buộc chặt dây leo núi vào người tôi. Anh ta thấy tôi hoảng sợ thì cười xấu hổ nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cứu cậu, không phạm phải sai lầm lần thứ hai đâu.”
Khi được kéo lên, nhìn thấy Đinh Nhất, nỗi lo trong lòng tôi mới buông xuống, biết rằng cái mạng nhỏ này đã được giữ lại. Thế nhưng vì sao Hoắc Trường Tùng lại không giết tôi? Trước đó rõ ràng anh ta đã đâm thủng bình dưỡng khí, muốn hại chết tôi mà.
Đinh Nhất thấy mặt tôi tái nhợt, lại lấy bình dưỡng khí trong túi Hoắc Trường Tùng đưa cho tôi. Sau khi thở oxi, tôi đã thấy tốt hơn, không hốt hoảng, mà đầu cũng không choáng nữa.
Không biết có phải do Hoắc Trường Tùng đã cứu mình hay không, nhưng khi tôi nhìn lại, phát hiện anh ta cũng không quá đáng ghét.
Trận tuyết lở này không lớn, ngoài tôi xui xẻo bị kéo xuống dưới thì những người khác ngay cả vết thương nhẹ cũng không có. Sau khi thấy tôi ổn định, họ hỏi ngay quái vật vừa cứu tôi là gì?
Tôi lắc đầu: “Không biết, tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó…”
Cuối cùng vẫn là Đa Cát biết thứ đó là gì!
Đa Cát nói thứ kia gọi là “Dạ Đế”, chính là người tuyết Himalaya trong truyền thuyết. Đó là một loài được miêu tả rất hung mãnh, nhưng đôi khi sẽ cứu những lữ khách lạc đường, việc này liên quan đến tâm trạng của nó nữa. Nhưng có thể khẳng định, người từng gặp nó ngày càng ít, hôm nay có thể nhìn thấy, coi như sắp trúng giải độc đắc rồi!
Vì xảy ra trận tuyết lở thứ hai, nên máy bay trực thăng lại lên núi đón chúng tôi. Lần này rốt cuộc tôi cũng có tư cánh cưỡi “Xe chuyên dụng siêu tốc” về. Sau khi lên máy bay, tôi phát hiện có một con Labrador ở trên này, bởi vì sau khi nhận được tin, lại không biết có ai mất tích không, nên họ vẫn đưa một con chó cứu hộ đi theo.
Đoàn chúng tôi ngồi trên máy bay không nói gì, tôi cũng không có cơ hội kể lại chuyện Hoắc Trường Lâm chính là Hoắc Trường Tùng cho họ nghe, cho nên cứ như vậy, tôi và Hoắc Trường Tùng đều khá xấu hổ.
Tôi còn phát hiện một chuyện, con Labrador kia cứ đăm đăm nhìn mình, chẳng lẽ mị lực của tôi lớn đến thế, ngay cả chó cũng bị hấp dẫn? Trong lúc tôi vẫn đang ảo tưởng về sức mạnh của bản thân, đột nhiên con Labrador nhe răng làm tư thế muốn xông lên cắn, may mà bị chủ nhân của nó giữ lại.
Nhất thời bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ, nhân viên cứu nạn cũng ngượng ngùng nói với tôi: “Xin lỗi. Bình thường nó không như vậy, rất ngoan ngoãn, hôm nay không biết tại sao…”
Tôi vội vàng khoát tay nói: “Không có gì, không có gì, hôm nay có lẽ do quá mệt mỏi, cho nên mới như thế, tôi biết Labrador rất hiền, chưa từng có ý cắn người.”
Lúc này Đinh Nhất đẩy tôi nói: “Có thể thứ trên người cậu dọa nó!”
Tôi khó hiểu nói: “Đồ vật? Trên người tôi có thứ gì?”
Đinh Nhất im lặng nhìn tôi một lúc, sau đó chỉ cổ tôi nói: “Trên cổ cậu đeo cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.