Người Tìm Xác

Chương 1904: Giúp đỡ suốt quãng đường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

May thay lúc này đây tôi đã có chuẩn bị tâm lý, bởi vậy mới không ngã lăn ra một cách chật vật giống như lần trước.
Khi ngang qua bên cạnh Đinh Nhất, tôi đến kiểm tra thử tình trạng của anh ta, hô hấp rất đều, không khác gì lúc ngủ bình thường..
Tôi cũng từng nghĩ tới việc đưa thân xác của Đinh Nhất vào trong mật thất, nhưng thứ hai lần và phát hiện với thể lực của tôi bây giờ, vốn không thể di chuyển được anh ta một phần nào.
Tôi biết không thể tiếp tục lãng phí thể lực nữa, vì vậy chống thanh kiếm báu đi từng bước về phía bức tường xác
Thân xác của chủ họ vẫn còn yên tĩnh treo trên bức tường xác
Để tiết3kiệm sức lực nên tôi cũng chỉ nhìn lướt qua chú ấy, bởi vì tôi cảm thấy chỉ cần chủ họ còn một hơi thở, chắc chắn sẽ không chết ngay lập tức
Thật ra khi đi ngang qua bức tường xác, tôi đã cảm thấy màu đỏ trước mắt hơi tăng thêm, xem ra tôi vẫn đánh giá cao bản thân..
Có thể tôi sẽ không thuận lợi quay trở lại lối vào ngôi mộ như vậy
Trước đây lúc đi vào không cảm thấy con đường dài lắm, nhưng giờ quay trở ra thật sự là đi mỗi một bước đều cảm thấy khó khăn
Nếu không phải trong lòng vẫn luôn gắng gượng giữ hơi, thật sự là một bước tôi cũng không đi thêm nổi.
May thay, khi tôi chống thanh kiếm báu1nghiêng ngả lảo đảo đi vào đại điện chồng chất xương trắng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ nơi xa truyền đến: “Tiến Bảo, tôi ở phía trước chờ anh, anh chỉ cần xuyên qua đài Tịnh Hẳn là có thể nhìn thấy tôi!” Là giọng của Bạch Linh Nhi, trong lòng tôi lập tức vui vẻ, chân lảo đảo vội bước lên phía trước vài bước..
Kết quả suýt nữa té lăn ra đất
May mắn là vào lúc mấu chốt có người đỡ tôi, thế cho nên tôi không ngã thẳng xuống đất
Bởi vì tôi biết nếu mình ngã xuống thật, có thể sẽ không còn sức bò dậy được nữa
Lúc ấy đầu óc tôi phản xạ hơi chậm, cảm thấy có người đỡ mình nên thuận miệng nói9tiếng cảm ơn
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra ở chỗ quỷ quái này mà có ai đỡ tôi đây chứ? Vì thế tôi vội vàng giương mắt nhìn lên và thấy một dải lụa trắng quấn chặt lấy cổ tay của tôi
Lúc ấy tôi còn thầm nghĩ bụng, sao lại là món đồ như vậy đỡ tôi chứ? Mà khi tôi nhìn lên men theo lụa trắng thì thấy ma nữ áo trắng lúc trước đang bay lơ lửng ở giữa không trung, mà lúc này trong tay cô ta đang kéo một đầu khác của dải lụa trắng
Tôi không khỏi thầm than trong lòng, lại được chị gái này cứu một lần nữa! Nếu Trương Tiến Bảo tôi có thể sống sót ra ngoài, nhất định tôi phải nghĩ cách đưa3cô ta rời khỏi đây, giúp cô ta chuyển thể đầu thai
Hơn mười mét đường đi sau đó đều do cô ta kéo tôi đi bằng lụa trắng
Thật ra tôi nhận thấy cô ta cũng rất cố sức
Ma nữ áo trắng này chỉ là một linh thể, đối với cô ta mà nói, muốn kéo tôi đi lên trước nhất định không phải một việc dễ dàng gì.
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của ma nữ áo trắng, tôi đã tập tễnh đi tới trước đài Tịnh Hồn và thấy ở đối diện lối vào, Bạch Linh Nhi đang nôn nóng chờ ở đó..
Sau khi thấy tôi, Bạch Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, mà khi cô ta phát hiện dáng vẻ thê thảm của tôi, sắc mặt cũng không khỏi chùng3xuống
Tôi nhệch miệng ra và cười một cách khó khăn: “Cuối cùng đã thấy người thân rồi, tôi thật sự không còn sức lực đi lên trước nữa...” Bạch Linh Nhi nghe vậy thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói với tôi: “Tiến Bảo, tôi không đi qua được đài Tịnh Hồn này
Anh hãy kiên trì thêm vài bước, tôi ở đây đón anh!” Tôi nghe bảo còn phải đi lên trước một khoảng cách nữa thì người vô thức hơi lảo đảo
Nhưng tôi biết những lời Bạch Linh Nhi nói đểu là thật
Cô ta không qua được, tôi phải tự mình đi qua thôi
Thật ra đài Tịnh Hồn này chỉ cách có mấy mét thôi, nhưng đối với tôi bây giờ, quả thật là một ngọn núi lớn vắt ngang giữa tôi và Bạch Linh Nhi
Lý do tôi có thể đi đến đây mà vẫn chưa ngã xuống, tất cả đều là nhờ vào ma nữ áo trắng nâng đỡ
Nhưng đài Tịnh Hồn có hoàn cảnh đặc biệt, lần trước khi tôi đi qua, mặc dù không lìa hồn khỏi xác như Đinh Nhất, nhưng cũng tuyệt đối không phải không hề có bất cứ phản ứng gì..
Hiện giờ tôi lại đi thêm một lần, sau khi đi qua liệu có thể biến thành hòa thượng Tuệ Không luôn không nhỉ?
Tôi thật sự nể chính mình, đều lúc này mà còn có bụng dạ để suy nghĩ miên man
Bạch Linh Nhi vẫn đang không ngừng cổ vũ tối ở phía đối diện
Mặc dù ma nữ áo trắng không thể tiếp tục đỡ tôi lên đài Tịnh Hồn, nhưng vẫn bay xung quanh tôi, như thể sợ tôi có thể ngã bất cứ lúc nào.
Còn may là cuối cùng tôi đã bước lên được đài Tịnh Hồn, xem ra tôi còn kiên cường hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mình..
Nhưng ai ngờ tôi mới vừa đi đến chính giữa đài Tịnh Hồn thì một vài đoạn ký ức xa lạ ùn ùn kéo đến và ập về phía tôi
Lúc trước, tốc độ tối đi qua đài Tịnh Hồn rất nhanh, cho nên có rất nhiều đoạn ký ức vẫn chưa kịp chui vào đầu tôi thì tôi đã đi qua rồi
Nhưng bây giờ tôi bước một bước mà lắc lư ba lần
Với tốc độ 0,1 bước mỗi giây, rất ít khả năng tránh được những đoạn ký ức này
Hơn nữa mỗi khi tôi tiếp nhận một phần ký ức, bước chân lại trở nên càng nặng nề hơn..
Điều khiến tôi cảm thấy bực là, những đoạn ký ức đó cũng không liền mạch, không đầu không đuôi, giống như những thứ rác vụn vặt lưu trữ trong máy tính, chỉ có thể tăng thêm gánh nặng cho tôi.
Bởi vậy tuy nói đài Tịnh Hồn này chỉ ngắn ngủi có mấy mét, nhưng thời gian tôi đi qua quả thật là giống như mất mấy đời..
Khi tay Bạch Linh Nhi đỡ được tôi, tôi cảm thấy mình như một chiến binh leo lên đỉnh Everest
Mặc dù không ai cổ vũ cho tôi, nhưng trái tim tôi vẫn rất phấn khích
Tay Bạch Linh Nhi mát lạnh nhưng không thấu xương, khá phù hợp với thể chất rắn yêu của cô ta, càng khiến cho đầu óc hơi hỗn độn của tôi trong nháy mắt tỉnh táo hơn vài phần
Thật ra tôi nên nghĩ đến việc cô ta sẽ chờ tôi ở đây từ sớm, vì vậy tôi thều thào hỏi: “Là cô bảo cô ta mang Kim Cương Xử cho tôi phải không?” Bạch Linh Nhi gật đầu đáp: “Ừ, bằng không thì làm thế nào đây? Tôi lại không đi qua được đài Tịnh Hồn!”
Tôi thầm nghĩ bụng: “Chú họ không đi qua được, Đinh Nhật không đi qua được, bây giờ ngay cả Bạch Linh Nhi cũng không đi qua được đài Tịnh Hồn này..
Nhưng tại sao tôi có thể đi được chứ? Chẳng lẽ bởi vì kiếp trước tôi là một cao tăng đắc đạo à?!”
Tuy rằng lòng có nghi ngờ, nhưng tôi biết giờ không phải lúc để rối rắm, vì thế vội nói với Bạch Linh Nhi: “Mau mau đưa tôi đến cạnh những binh lính xương khô ở lối vào mộ đi
Đinh Nhất và chủ họ còn chờ tôi trở về cứu bọn họ day!”
Bạch Linh Nhi cũng chẳng nói chẳng rằng mà nâng tôi chạy một mạch về lại lối vào mộ lúc ban đầu một cách rất nhanh chóng
Sau đó tôi dựa vào tường lấy lại hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.