Người Tìm Xác

Chương 1903: Quay về đường cũ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ấy nhưng lại phát hiện anh ta đang ngăn cản một đám âm hồn nhào về phía tối bằng thanh kiếm báu kia.
Tôi thật không ngờ Vũ An Hầu có thể cầm được kiểm báu của tướng quân thịt khô? Cho dù anh ta có lợi hại thể nào cũng chỉ là một linh hồn, sao có thể cầm được thanh kiểm nặng như vậy?
Chú họ thấy tôi ngờ vực nhìn về phía Đinh Nhất thì chỉ một thanh kiếm khác dưới đất và nói: “Kiếm này có hồn, cái cậu ta cầm là kiểm hồn...” Tôi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy thanh kiếm của tướng quân thịt khô kia vẫn còn nằm chỗ cũ, mà dù thanh kiếm báu Đinh Nhất cầm trên tay giống nó như đúc..
nhưng lại lóe3lên ánh sáng màu xanh đen
Đây là lần đầu tiên tôi biết kiếm còn có linh hồn, chú họ giải thích cho tôi: “Hễ là kiểm báu có linh tinh đều có linh hồn, đặc biệt là những thanh đã giết vô số người..
Thanh kiếm này là bội kiếm của tướng quân bảo vệ mộ lúc còn sống, như vậy nhất định có vô số vong hồn đã chết trên đó.” Nghe xong, tôi nhìn sang Đinh Nhất, phát hiện anh ta cầm kiếm báu trên tay, mặt mày đầy sát khí, mặc dù có vô số âm hồn đánh về phía tôi nhưng cuối cùng đều bị anh ta huơ kiếm chém bay
Nhưng thế này chỉ trị ngon không trị gốc, những âm hồn bị anh ta đánh tan ngưng tụ1lại lần nữa rất nhanh, tiếp tục điên cuồng đánh tới phía tôi..
Đám âm hồn đó bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, thế cho nên trong ý thức của chúng, “rời khỏi đây” đã trở thành nỗi ám ảnh mạnh nhất.
Bởi vậy khi bọn chúng nhìn thấy một người còn sống như tôi, tất nhiên là giống như rệp gặp được máu, không sao đuổi đi được
Tôi biết không thể tiếp tục ở lại đây nữa, vì vậy cố sức nói với chủ họ: “Mau..
Rời khỏi đây trước đã
Hai người nhanh chóng trở lại thân xác của mình rồi hẵng nói!”
Kết quả chú họ lại nghiêm mặt và liếc nhìn vách tường của ngôi mộ: “Trên vách tường của ngôi mộ này có trộn lẫn lượng lớn máu chó đen, tất9cả âm hồn ở đây đều vào được mà không ra được.” “Sao có thể chứ? Vậy chú vào bằng cách nào!?” Tôi khó hiểu hỏi
Chú họ thở dài đáp: “Lúc trước bọn chú bị trận bàn đá trong ngôi mộ này hút vào, bây giờ trận này đã bị hủy, trừ khi ngôi mộ sụp xuống, nếu không đừng hòng có ai trong những âm hồn kia nghĩ đến việc rời khỏi đây!” Lòng tôi tràn đầy kinh ngạc, tôi hao hết trăm cay nghìn đắng nào ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy? Bây giờ tình trạng cơ thể của tôi không ổn lắm, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngỏm củ tỏi, chỉ sợ sau khi cái thân tôi chết, Đinh Nhất và3chủ họ cũng chỉ có thể bị nhốt chết ở chỗ này...
Trong lúc nhất thời, lòng tôi như tro tàn, không biết phải làm gì.
Chú họ thấy vẻ mặt tôi tuyệt vọng, bèn ngẫm nghĩ rồi nói với tôi: “Đội quân xương khô bên trong đại điện đằng trước có còn không?”
Tôi lắc đầu đáp một cách tiếc nuối: “Để lấy được bội kiếm của tướng quân bảo vệ mộ, những binh lính xương khô đó đã bị cháu dùng Kim Cương Xử...” Tôi nói một nửa là chú họ đã biết tôi có ý gì
Chú ấy trừng mắt nhìn tôi cả buổi, có lẽ không ngờ tôi dũng mãnh đến thế!
Đinh Nhất ở đằng trước vẫn tiếp tục chém trái chặt phải không biết mỏi mệt, nhưng những oan hồn nhào3về phía tôi cũng như thể mãi mãi tràn ngập động lực..
Tôi biết còn tiếp tục như vậy không phải là cách, vì thế cụp mắt hỏi chú họ: “Nếu vấn đề là ở trên vách tường của mộ, vậy nếu cháu nghĩ cách đập vỡ một mặt tường ra thì sao? Có phải chú và Đinh Nhất có thể đi ra ngoài không!?”
Lúc này chú họ gật đầu đáp: “Lúc trước chú cũng nghĩ như vậy, nên mới muốn để cháu ra ngoài nghĩ cách điều khiển đám lính xương khô đập vỡ một mặt tường của ngôi mộ
Nhưng bây giờ những binh lính xương khô đó đã bị Kim Cương Xử phá linh thể thì rất khó bị người điều khiển nữa
Bức tường của ngôi mộ này trông có vẻ bình thường, nhưng thật ra đều làm bằng sắt, rất khó để phá hủy nó bằng sức người
Hơn nữa tình trạng của cháu bây giờ rất tệ, một mình cháu đi ra ngoài đã rất miễn cưỡng, sao có thể đập vỡ bức tường sắt của ngôi mộ này được chứ?”
Tôi càng tuyệt vọng, nghĩ thầm chẳng lẽ thật sự không còn cách nào nữa sao?! Ai ngờ khi lòng tôi đang như tro tàn thì đột nhiên nhớ ra, lúc ban đầu, tôi và Đinh Nhất đi vào mộ cổ cũng từng gặp phải một đội lính xương khổ chặn đường, lúc ấy là ma nữ áo trắng ngâm nga một bài dân ca nên bọn chúng mới chừa ra một con đường.
Bây giờ ngẫm lại, số lượng những binh lính xương khổ đó ước chừng hơn mười mấy người, nếu thật sự có thể điều khiển chúng như lời chú họ nói, vậy thì khiến bọn chúng tới dập vỡ bức tường chắn mộ này cũng không phải là không thể! Vì thế tôi vội nói suy nghĩ của mình cho chủ họ, kết quả chú ấy nghe xong lại lộ vẻ khó xử: “Chú biết mười mấy tên lính xương khô kia, nhưng vị trí đó cách nơi này không phải gần, với tình trạng bây giờ của cháu có đi nổi không?” Tôi cũng biết điều chú họ lo lắng không phải không có lý, nếu bây giờ tôi quay về lối đi kia, gần như là đi hết một vòng mộ cổ thêm lần nữa
Tuy nói hầu hết cơ quan bẫy rập trong mộ cổ đã bị vô hiệu hóa rồi, nhưng với thể lực của tôi bây giờ, muốn đi trở về..
quả thật là tôi sợ mình sẽ chết ở nửa đường
Tuy nhiên, với tình huống trước mắt, đây đã là cách duy nhất, nếu muốn phá tan tình trạng khó khăn trước mắt, tôi nhất định phải quay trở lại lối vào mộ kia..
Nghĩ đến đây, tôi giương mắt nói với chú họ: “Được, làm theo cách của chú đi
Bây giờ chú nói cho cháu biết phải làm như thế nào mới có thể điều khiển mười mấy tên lính xương khô đó!?” Chú họ vẽ một bùa chú đơn giản ở giữa không trung bằng đầu ngón tay, sau đó chỉ vào bùa chú này và nói với tôi: “Cháu nhớ kĩ hình vẽ này, lát nữa tuyệt đối không thể vẽ sai.”
Tôi vội hỏi chú: “Vẽ ở chỗ nào? Vẽ bằng thứ gì?”
“Vẽ lên trên áo giáp của binh lính xương khô bằng máu của cháu! Chỉ có như vậy thì những binh lính xương khô đó mới có thể nghe cháu sai khiến...” Chú họ trầm giọng nói
Tôi hơi nghi ngờ: “Chỉ đơn giản như vậy ư?”
Chú họ nghe tôi nói như vậy thì lập tức thở dài: “Đơn giản? Cháu có thể quay trở về rồi hẵng nói đơn giản hay không nhé?!” Tối nghe cũng phải, xem chừng chỉ cần tôi có thể quay trở lại thì đã xem như thành công một nửa rồi! Nghĩ đến đây, tôi bèn thử cử động tay chân, thấy đã hồi phục được một ít thể lực, vì vậy tôi cố xốc dậy tinh thần và bò lên, lảo đảo nhặt thanh kiếm báu dưới đất
Không có kiếm hồn nên thanh kiếm báu nhẹ hơn trước rất nhiều, tối cầm lên cũng không tốn sức lắm, vừa vặn có thể dùng như gậy chống
Lòng tôi nhớ lại bùa chú mà chú họ vừa vẽ, sau đó từng bước tiến về bức tường xoay trong mộ, đi ngược lại đường cũ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.