Người Tìm Xác

Chương 1890: Thông đạo kỳ quái




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Nhất thấy tôi không sao bèn thở phào và nói: “Thân thủ cậu bây giờ tốt nhỉ? Tôi còn không tránh được cơ quan mà cậu lại không sao!”
Tôi lập tức nhớ lại chuyện trước đó bị người đẩy một cái sau lưng, nếu không phải như thế thì chắc bây giờ tôi đã biến thành con nhím rồi! Nghĩ đến đây tôi nhẹ giọng nói với Đinh Nhất: “Vừa rồi có người đẩy tôi một cái, mặc dù không biết đối phương là địch hay bạn nhưng cũng coi như đã cứu tôi một mạng.” Đinh Nhất nghe xong vội dùng đèn pin chiếu xung quanh nhưng không phát hiện được gì cả: “Cậu cẩn thận đấy, ở vị trí này của tôi chẳng thấy gì hết!” Tôi thật sự lo lắng cho vết thương của Đinh Nhất, nên từ từ bò sang đó, cơ quan3của trận tên này chắc không có phản ứng đối với những vật từ ba mươi centimet xuống mặt đất, cho nên tôi mới không bị mũi tên sắt bắn trúng
Vất vả bò đến bên cạnh Đinh Nhất, tôi vội vàng kiểm tra chỗ trúng tên trên vai phải anh ta, đúng như Đinh Nhất đã nói, nó chỉ đầm vào khoảng hai phân, nhưng đầu mũi tên đã gỉ cả nghìn năm mà giờ chúng tôi lại không có vật dụng cầm máu cũng như thuốc hạ sốt, tôi sợ vết thương của Đinh Nhất sẽ bị nhiễm trùng.
Đúng là lần này chúng tôi đến đây mà không chuẩn bị đầy đủ, chúng tôi không hề tính toán đến những nguy hiểm sẽ gặp mà đã tùy tiện chui vào trong mộ
Hiện giờ chỉ hy vọng có thể gặp được chú họ, với sự hiểu biết của1tôi về chủ, trên người chủ chắc chắn sẽ có thuốc chuyên trị ngoại thương.
Vất vả giúp Đinh Nhất cầm máu xong, tôi vội dùng đèn pin quan sát xung quanh
Tôi phát hiện ở đây hóa ra lại là một lối đi hẹp dài, nhưng so với lối đi trước đó, ở đây ngoài vách tường gạch ra thì chẳng có gì khác nữa
“Nơi này có vẻ quá sạch sẽ!” Đinh Nhật khẽ nói với tôi
Đúng là trong lối đi này không có tranh vẽ kể chuyện nào, cũng không khắc hoa văn trang trí, thậm chí đèn áp tường dùng để chiếu sáng cũng không có..
Có thể nói chỗ này là một con đường không thể đơn giản hơn.
Nhưng cũng chính con đường đơn giản này, tôi và Đinh Nhất đi chưa tới hai mét đã dính phải cơ quan, không biết quãng đường còn lại sẽ9có nguy hiểm gì chờ chúng tôi
Hiện giờ Đinh Nhất lại bị thương, tuy rằng vết thương không nặng nhưng nó chỉ được cầm máu đơn giản mà không có bất kỳ thuốc chữa nào, điều này làm cho tôi hơi không yên tâm.
Băng bó kĩ vết thương của Đinh Nhất xong, hai chúng tôi dựa vào vách tường chậm rãi đứng lên, có vết xe đổ vừa rồi nên chúng tôi không dám đi linh tinh nữa
Nhớ lại lúc nãy tôi đã giẫm phải một viên gạch có thể chuyển động nên mới bất ngờ bay ra nhiều mũi tên sắt như vậy.
Sau đó Đinh Nhất nhặt một mũi tên sắt trên mặt đất lên rồi ném về một mảnh gạch cách chúng tôi hơn một mét..
Lực ném của Đinh Nhất rất mạnh, mặc dù không có sức nặng như của một người nhưng cũng đủ để3phát động cơ quan trên mặt đất
Tất nhiên chỗ đó phải có cơ quan mới được.
Cứ như vậy, Đinh Nhất dùng từng mũi tên ném về phía trước
Lần này tôi đã có kinh nghiệm, không cần người khác đấy mà chỉ cần có động tĩnh là vội vàng trước tiên nằm xuống
Bởi vì lực tay của tên vừa nãy quá lớn nên khi tôi ngã sấp xuống đất còn bị chảy máu mồm..
Dọc theo con đường này, Đinh Nhất ở phía trước còn tôi ở phía sau, đèn pin của hai chúng tôi vẫn luôn chiếu về phía trước nhưng không biết tại sao tôi luôn cảm giác phía sau hơi là lạ, có lẽ do di chứng của chuyện “bị đẩy ngã” chăng? Nhưng khi tôi tập trung toàn bộ sự chú ý về phía trước, đột nhiên tôi lại cảm giác có người thổi vào tai3mình! Tôi lập tức nổi giận, thầm nghĩ vẫn chưa chấm dứt hả? Trông tôi dễ bắt nạt lắm à? Vừa nghĩ đến đây, tôi bất ngờ quay đầu lại, tôi nhìn thấy đúng là có một cái bóng trắng ở phía sau lưng tối! Mặc dù tốc độ của thứ đó quá nhanh, nhưng tôi vẫn nhìn thấy tết ngoài rìa vùng sáng có một góc áo màu trắng trong nháy mắt trốn vào bóng tối.
Nhìn kiểu dáng bộ quần áo đó chắc chắn không phải là thời hiện đại, tôi thật sự không ngờ được trong tòa mộ cổ này đúng là có ma! Đinh Nhất thấy tôi đột nhiên quay đầu về phía sau, bèn vội vàng quay lại chỗ tôi và hỏi: “Có chuyện gì thế?” Mặt tôi hơi sầm sì đáp lại: “Trong mộ có ma...” Không ngờ Đinh Nhất nghe xong lại nói kiểu chẳng quan trọng: “Mộ là chỗ ở của người chết, xuất hiện ma quỷ thì có gì lạ?” “Có ma đúng là không có gì lạ, nhưng nếu con ma này cứ liên tục thổi vào tai của tôi thì sao?” Tôi vừa nói vừa tiếp tục dùng đèn pin tìm xung quanh
Đinh Nhất suy nghĩ rồi nêu ý kiến: “Vậy cậu lấy rằng thú trước ngực ra mà dùng, dù sao nó cũng là vật trừ tà.”
Tôi biết làm như vậy đúng là có tác dụng trừ tà, nhưng tôi lại không muốn làm như thế..
Mặc dù đến bây giờ tôi vẫn không rõ cái thứ lén lút đi theo chúng tôi là gì, nhưng đúng là đối phương đã ra tay cứu tôi, nếu như thật sự là âm hồn ở chỗ này, thì chắc có lẽ là họ có việc muốn nhờ? Vậy trước khi mọi chuyện được làm rõ, tốt nhất không nên tuỳ tiện hành động.
Đinh Nhất thấy tôi không lấy răng thú ra bèn bất đắc dĩ lắc đầu và nói: “Vậy tự cậu cẩn thận một chút, nhỡ đâu có ma nữ nghìn năm để mắt đến cậu, nhất định bắt về làm rể thì toi!”.
“Thôi đi! Nếu ngắm nghía cẩn thận thì anh đẹp trai hơn tới nhiều đấy, nếu thật có ma nữ gây sự thì phải thích anh hơn tôi chứ?” Tôi cười gian.
Đinh Nhất trừng mắt nhìn tôi rồi bảo: “Vậy bây giờ chúng ta đi về thôi, tôi đoán chắc lúc này chủ họ cậu đã động phòng với ma nữ rồi!”
Tôi cười mắng: “Biến đi!” Nói chuyện tào lao với Đinh Nhất vài cầu làm tôi giảm bớt sự khẩn trương trong lòng
Con đường phía trước không dễ đi, gần như phải thận trọng từng bước, chỉ sợ đi nhầm là lại trung phục kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.