Người Tìm Xác

Chương 1889: Tai họa bất ngờ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi gật đầu tiếp lời: “Chắc là đá tự nhiên, nhưng từ trước đến giờ tôi chỉ nghe nói đến nó mà không biết cách phá giải...”
Đinh Nhất ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nếu là đá tự nhiên phổ thông thì cũng không khó mở, chỉ cần tìm một khối ván gỗ luồn vào khe cửa rồi đẩy viên đá tự nhiên đó ra, sau đó lại dùng thứ gì đó cố định viên đá này để nó không đổ xuống, vậy có thể mở chiếc cửa đá này ra rồi.”
Tôi thấy biện pháp này của Đinh Nhất nhìn như đơn giản, nhưng nhất định phải thoả mãn vài điều kiện
Đầu tiên phải có cái khe trên cánh cửa đá này mới3được, nhưng vừa rồi lúc tôi đẩy đã phát hiện nó không hề nhúc nhích thì lấy đâu ra khe hở? Hơn nữa chúng tôi cũng không có tấm ván gỗ để đẩy hòn đá cùng công cụ dùng để cố định nó! Đinh Nhất thấy tôi liên tục lắc đầu bèn vỗ vai tôi hỏi: “Làm sao? Không tin tôi có thể mở cánh cửa này à?” Tôi thành thật hỏi lại: “Đúng là không tin lắm, dù sao bây giờ chúng ta không có công cụ thuận tay nào đúng không?”
Đinh Nhất nghe xong cười không nói gì, sau đó anh ta xoay người đi tới lục lọi đống vật phẩm bồi táng kia, tôi trông thấy mà đau1lòng! Nếu những nhà khảo cổ nhìn thấy hành động thô bạo này của Đinh Nhất chắc phải tức hộc máu.
Đinh Nhất lục lọi một lúc lâu và cuối cùng đưa mắt nhìn về phía một tấm bình phong
Tôi chỉ cần nhìn là có thể đoán được kết cục của tấm bình phong này, một ngày nào đó khi nơi này bị các nhà khảo cổ khai quật, chắc chắn sẽ có người đau lòng mà mắng to gã “trộm mộ” Đinh Nhất.
Quả nhiên, Đinh Nhất dùng sức đạp hai, ba lần là tấm bình phong đó gãy thành ba mảnh, sau đó anh ta cầm lên một mảnh thuận tay nhất
Còn sợi dây vàng dùng để trang trí trên tấm9bình phong cũng bị Đinh Nhất tháo ra để cố định hòn đá tự nhiên bị tấm ván gỗ đấy ra...
Tôi nhìn Đinh Nhất đắc ý quay về thì chỉ tay vào tấm bình phong bị phá hỏng và hỏi: “Anh biết thứ này mang ra ngoài bán được bao nhiêu tiền không?” Đinh Nhất nghe tôi hỏi thế bèn giương mắt hỏi lại: “Cậu dám mang nó ra ngoài bán không?” “Không dám...” Tôi lắc đầu ngay mà không cần nghĩ
Đinh Nhất nhún vai bảo: “Vậy là được rồi, thứ này có giá trị thế nào cũng có liên quan gì đến cậu và tôi đâu?” Tuy là như thế nhưng tôi vẫn cảm thấy làm hỏng vật quý như3vậy quá đáng tiếc, nhưng không biết phải phản bác Đinh Nhất thế nào, thế là đành đau lòng nhức óc quay đầu nhìn những vật bồi táng đó một lượt, sau đó đuổi theo giúp đỡ Đinh Nhất
Thật ra tôi cũng không hề có tư tưởng nhặt được của báu là phải giao cho quốc gia, chẳng qua cảm thấy những vật này đã được bảo tồn gần hai nghìn năm mà giờ bị huỷ như vậy đúng là đáng tiếc..
Sau khi Đinh Nhất có công cụ thuận tay thì rất nhanh chóng mở ra được một cái khe đủ một người chui vào
Nhưng trong này không những tối đen mà còn vô cùng lạnh lẽo, nó làm cho người3ta sinh ra một cảm giác e ngại, không muốn dễ dàng tiến vào.
Hôm nay nếu như không phải chú họ bị nhốt ở chỗ này, thật sự có cho bao nhiêu tiền tôi cũng không chui xuống ngôi mộ thời Hán này đâu, dù sao bây giờ cũng có nhiều cách để kiếm tiền, cần gì phải làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế này, trên mặt đất, dưới mặt đất chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Trong lúc tôi đang chần chừ, Đinh Nhất đã bật đèn pin rồi tiến vào trước, tôi thấy thể thì không do dự nữa mà cũng theo sau chui vào cửa đá
Nói thật lòng, dù bên trong và bên ngoài đểu là cùng một ngôi mộ cổ, nhưng âm khí bên trong lại dày đặc
Hơn nữa khi chúng tôi đi vào, cửa đá lập tức tự động đóng lại nên trong này không có tí ánh sáng nào.
Phải dùng đèn pin chiếu sáng lần nữa làm tôi không quen lắm, bởi vì phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn, cho nên không thể dự đoán bên ngoài phạm vi tia sáng có nguy hiểm gì tồn tại không
Khi tôi và Đinh Nhất tiến vào trong mới phát hiện, bên cạnh cửa đặt một tấm ván gỗ và một chiếc giống mũi khoan thép, xem ra hai thứ này là công cụ lúc trước chủ họ đã dùng để tiến vào..
Tôi biết lão già tinh quái này đầu thế biến thành con muỗi bay vào trong này! Đinh Nhật liếc nhìn hai công cụ đó rồi bảo: “Vẫn là chú họ cậu chuẩn bị đầy đủ...”
Tôi cũng hơi đắc ý tiếp lời: “Đúng đó! Chắc chắn là ông chú cáo già này có chuẩn bị rồi mới đến, chú họ của tôi là người “Đi một bước tính mười bước, làm sao có thể không lo trước mọi chuyện chứ? Tôi nói cho anh biết, đừng thấy chúng ta vào được trong mộ, chú họ tôi chắc chắn biết tình huống chỗ này từ trước, nếu không chú ấy không thể tự nhiên đến chỗ này mà không có lý do.”
Tôi và Đinh Nhất vừa đi vừa nói khiến cho bản thân hơi phân tâm nên không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, không ngờ đúng lúc này dưới chân đột nhiên hạ xuống, rồi tiếp đó tôi cảm giác thấy có gió sau đầu, dường như có vật gì đang rít gào lao đến..
Lúc đó tôi rất hối hận, ở chỗ như thế này nếu thật sự có mấy mũi tên bắn ra từ bốn phía, đừng nói là tôi mà chắc với bản lĩnh của Đinh Nhất cũng khó mà thoát được
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tôi cảm giác có mấy cơn gió mạnh đánh về phía mình, Đinh Nhất đang cách tôi chưa đầy một mét nhưng lúc này anh ta muốn quay lại kéo tôi cũng không còn kịp nữa rồi! Ai ngờ lúc tôi nghĩ mình chắc chắn phải chết, thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có người đẩy mạnh mình một cái, khiến cho tôi nhào về phía trước..
Mặc dù lúc đó tư thế ngã của tôi như chó ăn phân, mồm đầy bụi đất, nhưng cũng tránh được kết cục bị bắn thành con nhím.
Lúc đó tôi úp mặt xuống đất và cảm giác có vài cơn gió mạnh lướt qua đầu, ngay sau đây có tiếng va chạm của kim loại vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.