Người Tìm Xác

Chương 1782: Nuôi nấng bằng sữa mẹ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dường như trong lòng cô ta có một giọng nói không ngừng thuyết phục: “Đừng đem cho đứa trẻ đi, đứa trẻ này thuộc về cô...”
Lúc ấy Lư Cầm vẫn coi như còn lý trí, cô ta biết mình không có năng lực nuôi nấng đứa trẻ này, cũng biết mình còn cần số tiền đẻ thuê kia để thi lên thạc sĩ! Nhưng giọng nói trong đầu cô ta thỉnh thoảng lại nhắc nhở cô ta rằng: “Chỉ cần cô nắm chắc đứa con trong tay, sau này còn thiếu tiền nữa à?” Lúc đầu tư Cầm còn tưởng rằng đây chỉ là suy nghĩ độc ác trong lòng của mình thôi, nhưng dần dần cô ta phát hiện chuyện không đơn giản như vậy..
Hình như đúng là bắt đầu từ khi mình cho3con bú lần đầu tiên, mọi chuyện đã từ từ có sự thay đổi
Đầu tiên là Lư Cầm bắt đầu cảm thấy trí nhớ của mình trở nên cực kém, rõ ràng là chuyện vừa mới xảy ra, cô ta quay đi quay lại đã quên sạch
Thế còn chưa tính, đôi khi thậm chí cô ta còn không nhớ ra ngày hôm qua mình đã làm cái gì
Nhật ký viết tới đây thì bắt đầu đứt quãng
Xem ngày tháng thì lúc ấy mấy ngày Lư Cầm mới viết một lần, đôi khi là mấy tuần mới viết một lần, mà mỗi một lần viết nhật ký chính là lúc cô ta khôi phục thần trí
Trong đó có một đoạn viết như thế này...
Thứ tư, ngày 23 tháng 5, trời nắng
Tôi hoàn toàn không thể nhớ1những gì đã xảy ra mấy ngày nay, cho đến khi tôi thấy tin nhắn mình gửi cho công ty môi giới mới hiểu được, tôi thực sự đã phá vỡ hợp đồng! Tôi có bị điện không? Tại sao tôi muốn giữ lại đứa trẻ này?! Đứa trẻ này không có bất cứ quan hệ gì với tôi
Tôi còn có cuộc sống của mình, tôi không thể đi nuôi nấng con của người khác được!
Từ đoạn nhật ký này của Lư Cầm, không khó nhận ra rằng lúc ấy cô ta thật sự vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không thể giải thích được hành động của mình, nhưng lại không thể thay đổi được gì cả..
Cô ta chỉ có thể ghi lại những chuyện đã xảy ra vào mỗi một lần mình tỉnh6táo, hòng nhắc nhở mình đừng quên mất nhiều chuyện hơn
Tuy rằng Lư Cầm cũng từng nghĩ tới việc đi khám bác sĩ, nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra thời gian mình tỉnh táo rất ngắn, vốn không kịp đi ra khỏi nhà để đến bệnh viện khám..
Thậm chí cô ta cũng không nhớ mình vào khu chung cư này ở như thế nào nữa
Mà đây vẫn chưa phải chuyện đáng sợ nhất
Vào những lần ít ỏi Lư cầm tỉnh táo, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt Tuấn Bác nhìn mình vừa quái lạ vừa hơi quen quen, như thể trước kia đã từng thấy ở đâu đó
Nhưng cô ta biết bây giờ trí nhớ của mình không tốt, căn bản không thể nhớ ra đã từng thấy ánh mắt này ở đâu.
Cho4đến một ngày cô ta mới chợt nghĩ đến, ánh mắt này không phải là ánh mắt của thằng bé Tiểu Lượng đã chết vào cái ngày mà mình chuyển dạ đó ư? Lư Cầm lập tức ý thức được có chuyện lạ ở đây, có lẽ mấu chốt của vấn đề không nằm trên người cô ta, mà là ở chỗ con trai Tuấn Bác, hoặc chính xác hơn phải nói là ở chỗ con trai Tiểu Lượng của Hải Lan...
Nhưng khi đó Lư Cầm đã không còn khả năng điều tra đến cùng mọi chuyện
Cô ta chỉ có thể thầm run sợ và ghi chép lại tất cả những chuyện lạ xảy ra với mình trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, sau đó đặt sổ nhật ký ở một chỗ an toàn3chỉ có chính cô ta biết, bảo đảm sẽ không bị con trai chỉ mới mấy tháng tuổi phát hiện.
Có một lần Lữ Cầm thật sự muốn biết lúc mình không tỉnh táo đã làm những gì, vì thế cô ta đặt một chiếc điện thoại di động cũ của mình ở một chỗ không bắt mắt trong phòng khách, sau đó mở chức năng ghi hình ra
Cô ta muốn xem mình đã làm gì trong trạng thái không tỉnh táo.
Cho đến khi Lư Cẩm làm chủ lại được ý thức lần nữa đã là hơn một tháng sau, lúc đó điện thoại di động đã hết pin từ lâu
Vì thế cô ta lập tức sạc pin cho điện thoại di động, rồi gấp gáp không chờ nổi, mở đoạn video dài hơn một tiếng kia ra.
Sau đó Lư Cầm kinh hãi phát hiện, biểu hiện của mình ở trong video hoàn toàn là một người xa lạ, thậm chí đôi khi cô ta cứ đứng ở chỗ nào đó trong phòng khách, không nhúc nhích hơn mười phút, cho đến khi trong video vang lên tiếng của Tuấn Bác, cô ta mới có thể cử động như là được bật lại công tắc điện vậy
Từ sau lần đó, mỗi lần Lư Cầm tỉnh táo lại, đều sẽ sạc đầy pin cho điện thoại, sau đó tiếp tục đặt ở chỗ cũ để quay
Tuy rằng độ dài của mỗi lần chỉ vẻn vẹn có hơn một tiếng, nhưng đã đủ để khiến Lư Cảm thấy rõ ràng trong trạng thái không tỉnh táo thì mình đã làm cái gì.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy
Lư Cầm cũng phát hiện khoảng cách mỗi một lần mình tỉnh táo trở nên càng ngày càng dài hơn
Thậm chí, cô ta còn phát hiện trên cánh tay mình xuất hiện một ít đốm đỏ nhỏ không thể hiểu được.
Ban đầu Là Cẩm nghĩ nát óc cũng không biết những đốm đỏ nho nhỏ này có từ đâu, chỉ tới một lần cô ta nhìn thấy trong video, cô ta tự rút máu của chính mình! Thảo nào mỗi lần tỉnh táo lại cô ta đều cảm thấy sắc mặt của mình tái nhợt lạ thường, trông như mặt cắt không còn giọt máu vậy
Rút máu ra như vậy không tái mới là lạ đó!
Lư Cầm nghĩ không ra tại sao mình phải tự rút máu của mình? Nhưng sau đó cô ta đã thấy ở trong video, mình đưa chỗ máu rút ra vào phòng của Tuấn Bác, mà chờ khi cô ta đi ra lần nữa thì không thấy ống tiêm đựng máu đâu nữa.
Thấy cảnh như vậy, Lư Cầm lập tức chạy vào phòng của Tuấn Bác và phát hiện con trai đang ngủ yên lành trên giường em bé..
Nhưng ở khóe miệng của nó lại hơi đỏ lên, hình như là có vết máu còn dính ở trên đó
Lư Cầm nhìn thấy thể thì to gan cúi người xuống ngửi miệng của con trai
Theo lý thuyết, trẻ con tuổi này nên có mùi sữa thơm mới đúng, nhưng Lư Cầm lại ngửi thấy mùi máu tanh ập vào mặt! Cô ta lập tức cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, hoá ra cho tới nay cô đều cho con trai uống máu của mình ư?! Lư Cầm thầm hiểu, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày mình sẽ chết
Vì vậy cô ta quyết định thừa dịp thời gian ngắn ngủi mình vẫn còn tỉnh táo để đưa bản thân vào bệnh viện tâm thần
Có lẽ chỉ như vậy mới có thể tách mình ra khỏi đứa trẻ này, có lẽ còn có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình
Tuy nhiên lý tưởng và hiện thực lại luôn có sự chênh lệch, nhất là Lư Cầm vốn không thể khống chế thời gian và độ dài khi lần sau mình tỉnh lại, cho nên cô ta cần phải thành công ngay lần đầu mới được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.