Người Tìm Xác

Chương 1781: Tiểu lượng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng ai trong chúng tôi ngờ Lư Cầm lại cất giữ một cuốn sổ, lại còn giấu bí mật như vậy, rõ ràng là không muốn để người ta phát hiện ra..
Nhưng trừ cô ta ra, nhà bọn họ cũng chỉ có mình bé Tuấn Bác năm tuổi, chẳng lẽ cô ta sợ con trai của mình nhìn thấy cuốn sổ này ư?
Lúc đầu lòng tôi còn cảm thấy tràn đầy chờ mong, có khi nào trên đó có một chút tàn hồn của Lư Cầm bám vào chăng? Nhưng sự thật chứng minh tôi suy nghĩ nhiều rồi, đây là một cuốn sổ tay bằng giấy sạch sẽ và rất bình thường..
Mở ra trang đầu tiên lại còn viết “Lớp đào tạo sau đại học XX chúc bạn Lư Cầm thi lên thạc sĩ thuận lợi”
Xem ra đây là một3cuốn sổ của Lư Cầm trước khi sinh con, nó làm lòng tôi không khỏi nảy sinh sự tò mò
Rốt cuộc cô ta có thể ghi lại nội dung gì trong cuốn sổ tay này? Nghĩ đến đây tôi bèn lật ra xem tiếp, phát hiện nội dung trong đó là từng trang nhật ký nối tiếp nhau...
Nội dung của nửa phần đầu không có gì đặc biệt, tất cả đều ghi lại một vài tâm trạng của Lư Cầm khi chuẩn bị từ chức để tham gia thi lên thạc sĩ..
Cho đến khi cô ta mang thai con của anh Lý
Vào tháng thứ bảy của thai kỳ, cô ta được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, cho nên phải nằm viện theo dõi
Cũng vào giai đoạn này, nội dung trong nhật ký của cô ta mới bắt đầu trở nên1hơi khác thường.
Trong nhật ký của Lư Cầm, trước khi sinh con, cô ta cũng không định tự mình nuôi đứa trẻ này, thậm chí cô ta đã ra quyết định chuẩn bị cắt đứt tất cả mọi liên hệ với đứa trẻ này
Nhưng trong lúc đó, Lư Cầm gặp một người phụ nữ ở bệnh viện, một người phụ nữ có con bị bệnh nặng và sự xuất hiện của người phụ nữ này đã thay đổi cuộc sống sau đó của cô ta.
Người phụ nữ này tên Hải Lan, con trai của cô ta luôn phải nằm viện ở khoa nhi trong thời gian dài vì lý do sức khỏe
Cũng trong một lần tình cờ nghe thấy mấy y tá nói chuyện phiếm, Lư Cẩm mới biết được con trai của Hải Lan không sống được mấy ngày nữa.
Tuy6Lư Cẩm không muốn nuôi dạy đứa con trong bụng, nhưng không phải là trong lòng cô ta không có tình thương của mẹ
Dù sao bây giờ trong cơ thể cô ta đang có hormone nữ dâng trào
Bởi vậy trong lòng Lư Cẩm đặc biệt thông cảm với Hải Lan
Vì thế những khi không có việc gì làm, cô ta thường xuyên đến phòng bệnh khoa nhi dưới lẩu, muốn xem thử tình hình của mẹ con Hải Lan
Thường xuyên qua lại như thế, Hải Lan đã trở thành bạn của Lư Cầm...
Nghe Hải Lan kể, trước đây con trai Tiểu Lượng của cô ta đã từng bị thương rất nặng do tai nạn xe, còn hôn mê bất tỉnh thời gian rất lâu..
Năm ngoái, khó khăn lắm Tiểu Lượng mới tỉnh lại, nhưng không ngờ ngày lành chưa được đến4nửa năm, sức khỏe của Tiểu Lượng bắt đầu ngày càng sa sút
Khoảng thời gian trước, bác sĩ còn nói thẳng với Hải Lan rằng Tiểu Lượng không còn nhiều thời gian nữa, hy vọng cô ta có thể để cho con vui vẻ trải qua chặng đường cuối cùng này
Mặc dù trong lòng Hải Lan vô cùng khổ sở, nhưng biết mình không có sức thay đổi điều gì, vì vậy cô ta thường xuyên đưa Tiểu Lượng ra giải sầu ở vườn hoa nhỏ dưới lầu của bệnh viện
Nhưng Lư Cẩm nhanh chóng phát hiện, con trai Tiểu Lượng của Hải Lan hình như hơi là lạ ở chỗ nào đó..
Đầu tiên là ánh mắt thằng bé nhìn người ta luôn rất kỳ quặc
Mặc dù đứa trẻ này vẫn luôn sống trong nỗi đau khổ rất nhiều năm, nhưng3trẻ con vẫn là trẻ con, thằng bé không nên toát ra ánh mắt phức tạp như vậy mới đúng chứ?
Còn nữa, Lư Cầm còn phát hiện Tiểu Lượng luôn thích lầm bầm lầu bầu, cứ như thằng bé đang nói chuyện mặt đối mặt với một người trong suốt ấy
Có một lần thừa dịp Hải Lan đi mua nước cho Tiểu Lượng, Lư Cầm tò mò hỏi thằng bé: “Tiểu Lượng, bình thường cháu lầm bầm lầu bầu là đang nói chuyện với ai thế?”.
Không ngờ Tiểu Lượng lại cười một cách ma mị với cô ta và nói: “Cháu đang nói chuyện với một cậu em trai, cháu hy vọng nó có thể cho cháu mượn thân xác của nó...” Lư Cầm nghe nhưng không hiểu gì cả, nhưng ngay lúc đó trong mắt cô ta, đó chẳng qua là khát vọng sống của một đứa trẻ bị bệnh trường kỳ mà thôi, cho nên Lư Cầm cũng không để ở trong lòng
Khi ngày sinh dự tính của Lư Cầm dần tới gần, Hải Lan thỉnh thoảng sẽ dẫn Tiểu Lượng lên trên lầu thăm Lư Cầm đã bắt đầu trở nên nặng nề
Cũng đúng vào lúc này, Lư Cầm phát hiện ánh mắt Tiểu Lượng nhìn mình càng ngày càng trở nên khó nắm bắt
Lư Cầm đã miêu tả ánh mắt Tiểu Lượng nhìn mình bằng một đoạn văn rất dài ở trong nhật ký: “Nó giống như có sự sung sướng của một người trưởng thành khi nhìn thấy một bộ quần áo đẹp, cũng có sự tham lam và hào hứng khi động vật ăn thịt nhìn thấy đồ ăn...”
Từ nhỏ Lư Cầm đã học vẽ tranh, tuy cô ta không kiểm cơm bằng nó, nhưng lại hun đúc nên bản lĩnh giỏi quan sát nét mặt của người khác
Cô ta thật sự không tin ánh mắt phức tạp như vậy lại có ở trong mắt một đứa trẻ..
Bởi vì trạng thái của Lư Cẩm ngay lúc đó không thích hợp sinh tự nhiên, cho nên bác sĩ đã đặt lịch hẹn sinh mổ trước cho cô ta
Tuy nhiên, vào buổi tối hôm cô ta chuẩn bị phẫu thuật, Tiểu Lượng đã chết
Chờ đến sau khi Lữ Cầm mổ xong có thể xuống giường đi lại, Hải Lan đã làm xong xuôi hết mọi thủ tục hậu sự và rời khỏi bệnh viện rồi
Lư Cầm nhìn đứa con mình vừa mới sinh ra mà trong lòng muôn vàn cảm khái
Một người sinh ra và một người chết đi, cuộc sống thay đổi thất thường như vậy đấy
Nhưng cô ta nào biết đâu rằng, đây mới là sự khởi đầu của vận rủi...
Sau khi biết được chuyện của Tiểu Lượng, Lư Cầm đã từng thử chủ động liên hệ với Hải Lan, nhưng ai ngờ số điện thoại của đối phương lại tắt máy, điều này làm Lư Cầm hơi bất ngờ
Lúc này, phía công ty môi giới cũng đã nhận được tin, biết Lư Cầm sinh ra một bé trai khỏe mạnh.
Vốn dĩ mọi chuyện đều rất suôn sẻ, ngay lúc đó Lư Cầm cũng không muốn bội ước, không giao đứa trẻ này ra, nhưng khi cô ta cho đứa trẻ bú sữa lần đầu tiên, tâm trạng của cô ta đã trở nên hoàn toàn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.