Người Tìm Xác

Chương 135: Hôn mê không tỉnh




Hai ngày sau tôi xuất viện, chú Lê và Đinh Nhất theo tôi trở về nhận tro cốt của bố mẹ. Ngoài mặt tôi khôi phục như bình thường, lúc mang tro cốt của họ đi, còn nói đùa với chú Lê: “Có khi nào người ta nhầm lẫn, đưa tro cốt của bố mẹ người khác cho cháu không?”
Chú Lê là ai chứ, thấy tôi hồi phục nhanh như vậy là biết ngay có vấn đề, nhưng lão già này cũng không nói gì, để mặc cho tôi giả ngây giả dại…
Khi còn sống, bố mẹ thích nơi non xanh nước biếc, nên tôi chôn họ ở một nghĩa trang công cộng, quang cảnh ở đây cũng tốt, nhất định họ sẽ thích.
Sau khi xử lý xong chuyện của họ, chúng tôi lên xe đi đến bệnh viện tỉnh thăm Chiêu Tài. Dọc đường, tôi có cảm giác chú Lê mấy lần muốn nói lại thôi, không biết nên mở lời thế nào.
Cuối cùng tôi vẫn trực tiếp hỏi: “Chú cứ nói đi, chị cháu thế nào ạ?”
Chú Lê ngây ra, sau đó quay sang hỏi Đinh Nhất: “Con nói cho nó hả?”
Đinh Nhất vô tội nói: “Không có ạ, con đã bảo không lừa được cậu ấy đâu, sư phụ còn không nghe!”
Chú Lê thở dài: “Lúc Chiêu Tài được đưa đến bệnh viện, não bộ đã thiếu oxi nghiêm trọng, bệnh viện tuyến huyện không xử lý được, vội chuyển lên tuyến tỉnh. Trải qua phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ mới giữ được mạng, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh…”
“Vâng, cũng không khác mấy so với suy đoán của cháu.” Tôi bình tĩnh nói.
Chú Lê thấy tôi quá bình tĩnh, thì áy náy nói: “Tiến Bảo, cháu đừng như vậy, chú biết cháu trách chú không nói thật. Nhưng nhìn tình trạng của cháu lúc đó, sao chú dám nói ra chứ!”
Tôi nghe chú ấy nói, không dễ chịu chút nào, dù sao họ cũng chỉ muốn tốt cho mình, nên tôi nhìn chú: “Không có, thật ạ, cháu không trách mọi người, ngược lại cháu còn phải cảm ơn nữa. Nếu lúc ấy mọi người không cản cháu lại, không biết cháu sẽ thế nào!”
Suốt quãng đường còn lại, chúng tôi không nói gì với nhau. Ô tô nhanh chóng đi đến cổng bệnh viện tỉnh, Đinh Nhất dừng xe, tôi và chú Lê vào trước…
Bệnh viện là nơi chú Lê không thích nhất, vì âm khí ở đây quá nặng, lại có quá nhiều sinh lão bệnh tử, rất không thích hợp với những thuật sĩ huyền học như chú ấy.
Khi gặp bác sĩ chữa bệnh cho Chiêu Tài, Triệu Canh Niên, tôi giật mình. Không ngờ tên tiểu tử đẹp trai này còn trẻ như vậy mà đã trở thành phó chủ nhiệm khoa, anh ta nói rất rõ về bệnh tình của chị tôi.
Tóm lại, tình hình không mấy lạc quan, nhưng vẫn còn có chút hy vọng… Nhìn đầu chị quấn đầy băng gạc mà lòng tôi quặn lại. Bây giờ tôi chỉ có cô nhóc xấu xí nửa sống nửa chết này là người thân duy nhất, bất luận có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không để chị ấy chết được!
Biết viện phí những ngày này đều do chú Lê trả, khi tôi nói muốn gửi lại tiền thì chú trầm mặt nói: “Trả cái gì mà trả, có bao nhiêu tiền đâu, chẳng lẽ đến lúc này mà cháu còn coi chú là người ngoài à?”
Tôi bị chú mắng cho đỏ mặt, không biết nên nói gì.
Suốt khoảng thời gian sau đó, tôi ngày đêm cực nhọc, chăm sóc Chiêu Tài không nghỉ, nhưng chị ấy chẳng thèm để ý, vẫn không có phản ứng gì. May mà bác sĩ Triệu có nói, các chỉ số của Chiêu Tài đang dần dần khôi phục bình thường, bây giờ chỉ có thể chờ chị ấy tỉnh lại.
Trong lúc đó, chú Lê và Đinh Nhất cũng đến thăm mấy lần, tôi vẫn cố gắng cười nói, không để họ nhận ra chút đau thương nào.
Tình trạng này kéo dài mãi, đến khi chị Bạch xuất hiện…
Tôi chưa bao giờ nghĩ chị Bạch lại đến bệnh viện thăm Chiêu Tài và mình. Lúc trước chúng tôi có thể thuận lợi lên núi, cũng là nhờ quan hệ của chị Bạch. Mặc dù lúc đó tôi cũng có nghe chú Lê nhắc, nhưng tình hình của Chiêu Tài không tốt, nên vẫn chưa cảm ơn chị ấy được, không ngờ hôm nay chị lại tự mình đến đây!
Chị ấy tìm Triệu Canh Niên hỏi thăm bệnh tình của Chiêu Tài trước, sau đó chi tiền mời một hộ lý đến chăm sóc cho chị tôi 24/24.
Tôi thấy chị ấy định thuê hộ lý thì vội vàng từ chối: “Chị Bạch, chuyện lúc trước em còn chưa kịp cảm ơn, chị đã giúp em một chuyện lớn như vậy rồi, bây giờ em nào dám nhờ chị thuê hộ lý chăm sóc chị mình nữa? Chuyện này không được đâu ạ!”
Chị Bạch vờ tức giận nói: “Sao không được, chị vẫn luôn coi em như em trai, bây giờ người nhà em có chuyện, sao chị có thể mặc kệ? Hơn nữa, có câu này không biết nên nói với em không…”
Tôi khó hiểu hỏi: “Chị Bạch, chị cứ nói.”
Chị Bạch kéo tay tôi: “Em trai, nghe chị khuyên một câu, em không thể cứ tiếp tục như vậy được! Em phải trở lại cuộc sống bình thường, chỉ có như vậy, em mới chăm sóc tốt cho chị mình được, mới có thể vui vẻ, không phải như bây giờ, phải giả vờ…”
Tôi không nghĩ vẻ ngụy trang của mình lại bị chị ấy nhìn ra, lúng túng nói: “Em đâu có giả vờ, bây giờ em thấy rất tốt…”
Chị Bạch trừng mắt nhìn tôi: “Thật sao? Em tự hỏi lòng mình đi, em vui thật à?”
Sau khi chị Bạch đi, tôi ngây ngốc ngồi bên giường Chiêu Tài. Không phải tôi không biết, nếu tiếp tục thế này, tôi sẽ không gượng dậy nổi. Nhưng tôi thật sự sợ hãi, sợ rằng nếu tôi quay lại cuộc sống của mình, Chiêu Tài sẽ bỏ đi, tôi không thể chịu đựng nổi loại đau đớn này!
Mặc kệ tôi từ chối thế nào, chị Bạch vẫn để hộ lý kia ở lại. Hộ lý là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, chồng qua đời từ sớm, một mình nuôi con.
Hai năm trước đứa con học lên cấp ba, chi tiêu trong nhà cũng nhiều hơn, nên chị đành đi nhận chăm sóc người ốm. Chị thấy tôi không muốn thuê, thì liên tục nói mình đã có kinh nghiệm chăm sóc nhiều người như chị tôi, tất cả đều bình phục xuất viện, để tôi yên tâm giao phó.
Nghe chị nói vậy, tôi cũng có chút cảm tình, hy vọng người hộ lý này sẽ cho Chiêu Tài ít may mắn…
Đến chiều, tôi nhận được điện thoại của chú Lê, chú ấy cũng khuyên tôi không nên sa sút tinh thần. Bây giờ Chiêu Tài chỉ dựa vào một mình tôi, nhất định sẽ tỉnh lại, đây cũng là điều mà bố mẹ tôi mong muốn nhất.
Có lẽ tôi cũng nên rời bệnh viện, quay lại cuộc sống bình thường…
Xế chiều hôm đó, rốt cuộc tôi cũng rời bệnh viện về nhà. Chuyện đầu tiên tôi làm là đi tắm nước nóng, những ngày này đều ở trong bệnh viện, người tôi sắp thiu đến nơi rồi.
Không ngờ vừa tắm rửa xong thì tôi nhận được điện thoại của hộ lý, tim tôi đập mạnh, không phải có chuyện gì xảy ra với Chiêu Tài chứ?
Sau khi nghe máy, chị hộ lý này thấy tôi cũng không yên tâm, nên mỗi tối đều gọi báo cáo tình hình trong ngày của Chiêu Tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.