Người Tìm Xác

Chương 134: Ác mộng trở thành sự thật




Tôi nằm rạp xuống đất lần nữa, có lẽ bị chôn quá sâu, hoặc có lẽ cảm giác của tôi không còn nhạy bén nữa. Tóm lại chỉ khi tôi nằm rạp xuống đất mới có thể cảm nhận được một chút ký ức của bà.
Có một câu: nước mắt không kìm được mà chảy giàn giụa, mới đủ để hình dung tình trạng bây giờ của tôi.
Chuyện tôi sợ nhất… đã xảy ra. Lúc này, tôi nằm rạp trên mặt đất, cảm nhận rõ vị trí của bố mẹ, lúc đó họ đều nằm ngủ trên giường, không chạy kịp…
Trong ký ức của mẹ, tối đó họ ăn cơm với Chiêu Tài, còn nấu món tôi thích ăn nhất là canh xương sườn hầm đậu giác.
Đột nhiên, tôi giật mình bò dậy, Chiêu Tài đâu, chị tôi đâu?
“Có ai không! Mau lên, ở dưới có người, có người còn sống!” Tôi gào rách cuống họng.
Cảnh sát nhanh chóng chạy đến, họ chính là người vừa rồi hợp tác với tôi. Khi nghe thấy tiếng tôi hét, họ vội bỏ đồ ăn nước uống rồi chạy đến!
Tôi đoán vị trí phòng của Chiêu Tài dựa vào vị trí của bố mẹ. Tôi gạt đất bằng tay không, chỉ có làm thân thể đau đớn mới khiến tôi duy trì được sự tỉnh táo.
Động tác của mấy chiến sĩ kia nhanh hơn tôi rất nhiều, không bao lâu đã đào được Chiêu Tài đang hôn mê…
“Chị…Chị! Trương Chiêu Tài chị mau tỉnh lại đi! Xe cứu thương! Xe cứu thương!” Tôi vừa khóc vừa nói.
Nhưng vì đường núi còn chưa thông, xe cứu thương không thể vào được, nên chỉ còn cách cho người mang lên góc núi, ở đó có xe cứu thương chờ sẵn! Cảnh sát vội đặt Chiêu Tài lên cáng cứu thương, chuẩn bị đưa xuống núi.
Lúc này tôi đang đối mặt với hai lựa chọn khó khăn, một là theo Chiêu Tài xuống núi, hai là ở lại tiếp tục tìm kiếm thi thể bố mẹ. Mặc dù tôi biết họ không còn sống nữa, nhưng sao có thể nhẫn tâm bỏ họ lại đây một mình?
Đúng lúc này, chú Lê dính đầy bùn đất đi đến cạnh tôi nói: “Chú sẽ đến bệnh viện với con bé, cháu không phải lo, ở lại đây tiếp tục tìm người, tránh về sau lại nuối tiếc…”
Tôi cảm kích gật đầu, sau đó quay trở lại hiện trường để cứu người. Chú Lê trước đi còn dặn đi dặn lại Đinh Nhất: “Để ý nó cẩn thận, lúc tìm thấy bố mẹ, không được để nó quá kích động, cần thiết thì đánh ngất đi cũng được!”
Đinh Nhất không nói gì, buồn bã gật đầu, sau đó đuổi theo tôi. Khi tôi quay lại, đúng lúc nghe thấy nhóm cứu hộ đã đưa được mẹ lên.
Cả người bà toàn là bùn đất, cơ thể mềm oặt mặc người khác nhấc lên, không có chút phản ứng. Bà là người phụ nữ rất thích sạch sẽ, nếu lúc này nhìn thấy người mình bẩn như thế, chắc sẽ rất đau lòng.
Nghĩ thế, tôi bước nhanh đến, lấy tay lau bùn đất trên mặt bà liên tục, nhưng lau thế nào cũng không sạch được…
Sau đó bố tôi cũng được tìm thấy, ông ấy không bị thương gì, chỉ có hai mắt nhắm chặt, dù tôi có gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.
“Tiến Bảo! Tiến Bảo đừng như vậy, chú dì đã đi rồi!” Một giọng nói tàn khốc vang lên bên tai, tôi tức giận quay lại cho Đinh Nhất một đấm, khiến khóe miệng anh ta chảy máu.
Nhưng anh ta cũng không tránh, ngược lại đi tới ôm tôi ép xuống đất: “Cậu tỉnh táo lại, nhìn chú dì đi, họ đều đang nhìn cậu đấy? Cậu hy vọng hai người thấy cậu như thế này à? Trả lời tôi!”
Người tôi mềm oặt, ngã xuống đất. Đinh Nhất nói đúng, tôi không thể như vậy được. Dù bố mẹ không còn, nhưng chị tôi vẫn đang trong bệnh viện, tôi vẫn cần phải chăm sóc chị ấy!
Nghĩ đến đó, tôi quỳ xuống bên cạnh bố mẹ, nước mắt không ngừng chảy xuống, tôi lau nó đi, cố nặn ra một nụ cười với họ: “Bố, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ không sao, chị của con cũng sẽ không sao. Sau này con sẽ chăm sóc chị ấy, hai chúng con sẽ sống tốt. Con sẽ giúp chị ấy tìm một người đàn ông đáng tin cậy, cũng sẽ tìm cho mình một cô gái tốt, mùa đông sẽ mặc thêm quần áo, con sẽ…”
Tôi cũng không nhớ mình đã nói những gì với di thể của họ. Đến tận lúc bị cảnh sát kéo đi, nói là đường núi đã thông, máy móc lớn đã vào được, họ muốn xúc đất đá đi chỗ khác, chuẩn bị hậu sự cho những người đã chết.
Tôi nhìn tấm biển nhỏ đeo trên chân bố mẹ, trên đó ghi số hiệu và tên của họ… Tôi biết trong tình huống này, người nhà không thể nhận thi thể thân nhân về, nhất định phải thống nhất hỏa táng, nhưng chính tôi cũng không muốn họ khiêng bố mẹ mình đi như thế.
Lúc đó không biết tôi lấy đâu ra sức mạnh, vùng thoát khỏi tay Đinh Nhất, định giữ thi thể của họ lại… Nhưng vẫn bị Đinh Nhất kéo trở về, đập cho ngất đi.
Tôi ngất ba ngày, khi tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện. Trong mơ hồ còn nghe thấy chú Lê mắng Đinh Nhất: “Ta bảo con đánh ngất nó thì con đánh ngất luôn à? Đánh thì đánh, nhưng sao ra tay nặng thế, bất tỉnh đến mấy ngày còn chưa dậy!”
Đinh Nhất không nói gì, chỉ cầm khăn trên đầu giường nhúng nước ấm lau mặt cho tôi.
Lúc mới đầu, tôi thật sự không muốn tỉnh lại đối mặt với sự thật bố mẹ đã mất. Nhưng thấy chú Lê và Đinh Nhất lo lắng như thế, tôi không cách nào tiếp tục giả vờ.
“Khụ khụ… khụ.” Tôi ho vài tiếng, sau đó từ từ mở mắt ra.
Thấy tôi tỉnh lại, họ gọi bác sĩ ngay. Một bác sĩ cao gầy đeo kính mở mí mắt tôi xem rồi nói: “Tốt rồi, không sao đâu, cơ thể hơi suy yếu, mấy ngày này chú ý bổ sung dinh dưỡng, tuyệt đối không được kích động, phải học cách bình ổn cảm xúc.” Sau đó nhắc nhở vài câu với chú Lê rồi đi ra.
Sau khi gặp bác sĩ, tôi ngồi dậy, thấy giọng mình hơi khàn: “Chị cháu… chị ấy thế nào rồi?”
Chú Lê trầm mặt, nhưng lại khôi phục như bình thường ngay: “Con bé không sao, bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, đang điều trị ở bệnh viện tỉnh. Chờ cháu tỉnh lại xử lý xong chuyện của bố mẹ mình, thì qua đó xem con bé thế nào.”
Tôi biết chú ấy đang lừa mình, nhất định là Chiêu Tài bị thương rất nghiêm trọng, mặc dù chưa đến mức mất mạng nhưng cũng không đơn giản như chú nói. Nhưng biết họ có ý tốt, nên tôi cũng không vạch trần. Dù sao, tôi vẫn có thể nhìn thấy Chiêu Tài, chỉ cần chị ấy không chết, dù tàn phế hay bại liệt, tôi cũng sẽ nuôi chị ấy cả đời, chỉ cần chị không bỏ tôi đi là được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.