Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 97:




Lâm Phạm vừa vào nhà thay quần áo xong liền lập tức đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tần Phong giúp cô một tay, Lâm Phạm nói: “Rốt cuộc thì Âu Dương Ngọc đã đi đâu rồi? Hay là anh ta đổi một thân thể khác?”
“Đổi thân thể?”
Lâm Phạm đáp: “Anh ta là một lão yêu quái, ai biết được anh ta liệu có làm ra chuyện hoán đổi cơ thể hay không chứ? Anh ta đã có thể....” Lâm Phạm bỗng dừng lại, trong đầu cô xuất hiện một đoạn hình ảnh.
“Anh ta làm sao?” Tần Phong dường như đang suy nghĩ điều gì, không chú ý đến sự ngập ngừng của Lâm Phạm: “Hửm?”
Anh ta có thể rút đi hồn phách của Lâm Phạm. Lâm Phạm sững lại một chút, sao thông tin này lại có trong đầu óc của cô vậy?
“Không có gì, em nhớ nhầm thôi.” Lâm Phạm khẽ lắc đầu: “Nếu như vẫn không phá được án, anh sẽ làm thế nào?”
“Nên làm thế nào thì sẽ làm thế đó.” Tần Phong đáp: “Để anh thái rau.”
Lâm Phạm nhường chỗ cho anh, Tần Phong hỏi: “Thái như thế nào?”
Lâm Phạm làm mẫu một lần rồi quay đầu nhìn anh: “Như vậy đó.”
Tần Phong ôm cô từ phía sau, đặt tay lên kệ bếp cúi đầu hôn cô. Lâm Phạm rụt cổ lại: “Đừng hôn.”
Tần Phong cắn lên lỗ tai cô: “Nói anh nghe, em nhớ anh rồi.” Giọng nói của anh trở nên trầm khàn.
“Ừm, nhớ.” Lâm Phạm dựa vào lòng người phía sau. Cô thật sự rất nhớ anh, rất muốn ôm anh. Lâm Phạm ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong: “Mỗi tuần gặp mặt một lần, tuần trước anh còn không về.”
Tần Phong cúi đầu hôn lên mặt cô: “Sau này cho dù thế nào cũng sẽ quay về gặp em.”
Nước trong nồi sôi lên. Lâm Phạm đẩy anh ra, cúi đầu tắt lửa. Bầu không khí đang ám muội bởi vì nước sôi mà trở nên tràn ngập mùi khói bếp. Lâm Phạm rất giỏi việc nấu cơm. Ăn uống xong xuôi, Tần Phong đứng lên thu dọn, nói với Lâm Phạm: “Em đi phân loại quần áo ra đi, ngày mai sẽ có dì đến giặt.”
“Vâng.”
“Xong rồi thì đi tắm nhé.”
Lâm Phạm lại vâng một tiếng. Đem những quần áo có thể giặt máy vào trong máy giặt, những quần áo không thể giặt máy bỏ vào trong giỏ. Xong xuôi thì quay người về phòng cầm quần áo ngủ đi tắm. Đang tắm được một nửa thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Phạm được nước nóng bao phủ, người có chút mờ mịt: “Ai đó?”
“Trong nhà còn có người thứ hai à?” Giọng nói của Tần Phong từ bên ngoài vang lên: “Anh vào đây.”
Lâm Phạm còn chưa kịp hồi hồn thì Tần Phong đã đẩy cửa đi vào. Lâm Phạm sửng sốt vài giây sau đó liền nhanh chóng kéo khăn tắm qua bao bọc thân thể lại, trợn to mắt: “Anh....anh...”
“Anh làm sao?” Tần Phong đi vào liền bắt đầu cởi quần áo. Lâm Phạm đảo mắt nhìn xung quanh, Tần Phong đã cởi hết quần áo, chỉ còn lại một cái quần lót. Đi đến ôm lấy Lâm Phạm từ phía sau, hôn lên cổ cô, vặn nhỏ nước lại rồi khàn giọng hỏi: “Gội đầu chưa?”
Lâm Phạm ôm lấy khăn tắm: “Vẫn chưa.”
Tần Phong gội đầu cho cô, nói: “Phòng tắm ở đây không tiện lắm, sao không vào phòng ngủ chính?”
Lâm Phạm lau sạch bọt trên mắt, thầm nghĩ. Vậy còn không phải tiện cho anh quá hả.
Tần Phong gội sạch dầu gội trên tóc Lâm Phạm, lau sạch mặt của cô sau đó cúi đầu xuống hướng về phía môi mà hôn lên. Lâm Phạm quay đầu ôm lấy cổ anh, cẩn thận đáp lại anh. Nụ hôn mỗi lúc một sâu, Tần Phong cởi khăn tắm của cô ra, ôm lấy Lâm Phạm đặt lên bồn rửa tay. Anh rời khỏi môi cô, ngưng mắt nhìn Lâm Phạm, lướt ngón tay cái qua mặt cô: “Anh có tốt không?”
Lâm Phạm ôm lấy cổ anh, thở hổn hển: “Làm gì có ai tự khen mình như vậy chứ?”
Tần Phong hôn lên cổ cô, rồi dần trượt xuống dưới: “Sau này chỉ được phép nhìn anh.”
Lâm Phạm bị hôn lên nơi mẫn cảm, lập tức kêu ra tiếng: “Ưm....chỉ nhìn anh.”
Bọn họ điên cuồng dây dưa trong phòng tắm một hồi. Tần Phong đã lâu không đụng vào Lâm Phạm, ánh mắt như thiêu như đốt. Kết thúc xong một lần trong nhà tắm, Tần Phong ôm Lâm Phạm quay về phòng ngủ. Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Phạm Phạm bảo bối...”
Nhưng động tác dưới thân thì không hề chậm lại lấy một chút, điên cuồng đòi hỏi. Lâm Phạm sắp bị anh làm đến mức cơ thể rã rời, móng tay nắm chặt vào lưng anh: “Anh mau dừng lại....”
Tần Phong cười khẽ, vẫn tiếp tục trêu chọc cô. Mãi cho đến khi cơ thể của Lâm Phạm dường như đã bị rút sạch. Trong một thoáng chốc ngơ ngẩn, Tần Phong ôm cô vào trong ngực, kéo chăn lên đắp.
Lâm Phạm nhắm mắt lại: “Tần Phong.”
“Ừ?”
“Em vẫn không nghĩ ra, nếu như là moi tim để hồi sinh, vậy Âu Dương Ngọc muốn hồi sinh cho ai? Muốn tiền không có tiền, muốn cái gì cũng không có, sao vẫn còn đi moi tim? Anh ta làm thế nào để tránh khỏi hệ thống camera giám sát?”
Ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong lòng, Tần Phong vuốt ve mái tóc cô: “Có lẽ không phải là anh ta.”
Lâm Phạm mở mắt ra: “Vậy thì là ai?”
“Không biết.”
Lâm Phạm thu chân về, nằm trong lòng anh: “Tần Phong.”
“Ừ?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi anh một cái thôi.”
Tần Phong xoay người đè cô xuống dưới thân, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Lâm Phạm: “Còn muốn ngủ không?”
Lâm Phạm cười, dính sát vào giường muốn tránh xa Tần Phong: “Em buồn ngủ...”
Ngày hôm sau lúc Lâm Phạm tỉnh lại đã là chín giờ. Cô đi ra ngoài muốn đi đánh răng rửa mặt thì nhìn thấy bố mẹ Tần đang ở trong phòng khách. Yên lặng trong một lúc, Lâm Phạm liền quay người về phóng, tức tốc mặc thêm một cái áo khoác, lúc này mới cúi đầu ra ngoài lần nữa: “Chú, dì. Sao hai người lại đến đây vậy?”
“Đến thăm hai đứa một chút.”
Lâm Phạm lao như một làn khói vào nhà vệ sinh rửa mặt, Tần Phong thu hồi tầm mắt, mới vừa định tiếp tục ăn sáng, mẹ Tần đã đánh một cái lên đầu anh: “Con có chừng mực một chút đi, con bé còn nhỏ.”
Tần Phong cau mày: “Mới sáng sớm bố mẹ đến làm gì vậy?”
“Nghe nói con sắp bị giáng chức hả?” Mẹ Tần cười lên nỗi đau của người khác.
Bố Tần nói: “Từ chức cũng được, về nhà thừa kế công ty.”
Tần Phong không muốn để ý bọn họ, tiếp tục ăn cháo.
“Phạm Phạm học lớp mười hai áp lực rất lớn, con ở bên cạnh con bé nhiều một chút.” Mẹ Tần tiếp tục thuyết phục, bà không thích Tần Phong làm cảnh sát.
“Bố.” Tần Phong buông thìa xuống, nhìn về phía bố Tần: “Sao bố lại quen Trần tiên sinh vậy?”
“Trần tiên sinh?” Tần Vân Kha nghĩ lại: “Mười mấy năm rồi. Lúc công ty mới thành lập có nhờ ông ấy xem ngày để khánh thành.”
“Mắt của ông ấy vẫn luôn không nhìn được ạ?”
“Không nhìn được?” Tần Vân Kha ngẩn ra: “Đâu có. Ông ấy mù rồi à?”
“Bây giờ không nhìn thấy được nữa rồi.” Tần Phong cảm thấy Trần tiên sinh rất khả nghi. Trước khi bắt được hung thủ thì tất cả mọi người đều đáng bị nghi ngờ. Dựa trên những bằng chứng đã có được, sự đáng ngờ của Trần tiên sinh vẫn rất lớn: “Lần gần đây nhất bố gặp ông ấy là khi nào?”
“Có lẽ là năm năm trước.”
“Ông ấy có vợ con không?”
“Không biết nữa, Trần tiên sinh rất thần bí.” Tần Vân Kha lấy lại tinh thần: “Bố cũng đâu phải phạm nhân của con, giọng điệu này của con là sao vậy? Trần tiên sinh làm sao?”
“Không có gì, con hỏi bừa một chút thôi.” Tần Phong đáp: “Trần tiên sinh và Tần Vũ có từng gặp mặt không ạ?”
“Tần Vũ? Em gái con?” Tần Vân Kha nhíu mày: “Có lẽ đã gặp rồi.” Sau đó quay sang nhìn vợ: “Trần tiên sinh đã từng gặp Tiểu Vũ chưa?”
“Bữa tiệc trưởng thành của Tiểu Vũ có mời Trần tiên sinh.”
Ánh mắt của Tần Phong trầm xuống, ngón tay gõ gõ lên bàn: “Con biết rồi.”
“Trần tiên sinh làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ, con hỏi một chút thôi.”
Bởi vì tính chất công việc của Tần Phong nên bọn họ cũng không hỏi thêm gì nhiều. Rất nhanh sau đó Lâm Phạm đã thay quần áo xong và đi đến phòng ăn. Tần Phong đứng dậy vào bếp lấy đồ ăn sáng cho cô.
Ánh mắt của mẹ Tần rơi vào người Lâm Phạm: “Chỉ là muốn đến thăm hai đứa một chút, cũng không có chuyện gì. Vậy chú và dì đi trước đây.”
“Đi bây giờ luôn ạ?” Lâm Phạm vội vàng đứng lên: “Sao chú dì không ở thêm một chút. Dì, chúng ta đã một tuần không gặp nhau rồi.”
Mẹ Tần kéo Lâm Phạm qua: “Vậy cháu tiễn dì ra cửa đi.” Rồi quay đầu nói với Tần Vân Kha: “Ông nói với Tần Phong một tiếng.”
Mẹ Tần có chuyện muốn nói với Lâm Phạm. Lúc ra đến cửa bà nắm lấy tay Lâm Phạm một lúc, nói: “Cháu còn phải đi học. Cháu là con gái, phải bảo vệ bản thân mình cho tốt.”
Lâm Phạm gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Mẹ Tần cười xoa đầu Lâm Phạm: “Cháu có biết dì đang nói gì không?”
Lâm Phạm ngẩng đầu lên. Mẹ Tần thở dài, nhéo mặt cô một cái: “Con bé ngốc này.”
Mặt Lâm Phạm hơi đỏ lên: “Cháu hiểu sai rồi ạ?”
“Đàn ông đều rất xấu xa.” Mẹ Tần sửa lại cổ áo cho Lâm Phạm, che kín dấu hôn: “Cháu không thể cứ chiều theo tính cách của nó, cháu phải có suy nghĩ của riêng mình. Bây giờ cháu còn nhỏ, phải lấy việc học làm trọng.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Mẹ Tần thương tiếc nhìn Lâm Phạm. Còn nhỏ như vậy mà cha mẹ đều mất cả. Nếu không phải thằng nhóc Tần Phong xấu xa chiếm lấy trước thì bà ấy đã nhận Lâm Phạm làm con gái nuôi rồi. Cô bé này ngoan ngoãn biết bao nhiêu.
“Cơ thể rất quan trọng. Nhớ một ngày phải ăn đủ ba bữa.”
“Vâng.”
Tiễn bố mẹ Tần ra ngoài xong, Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Phong, Tần Phong kéo cô vào cửa: “Đồ ăn nguội rồi.”
Lâm Phạm quay lại bàn ăn: “Mẹ anh nói bây giờ em nên lấy việc học làm trọng, sau này anh phải tiết chế một chút.”
Tần Phong nhướng mày. Ai mà biết bọn họ có thể sống được bao lâu, phải tranh thủ hưởng thụ.
“Bà ấy không hiểu.” Tần Phong gắp thức ăn cho Lâm Phạm: “Ăn cơm, đừng nói chuyện.”
Tần Phong vốn định xin nghỉ một ngày để ở bên Lâm Phạm, kết quả lại đột nhiên nhận được điện thoại từ trong đội, liền thay quần áo, cầm lấy chìa khóa đi về phía huyền quan.
“Trưa anh có về ăn cơm không?”
“Anh không về đâu.”
“Vậy còn buổi tối?”
“Để nói sau đi. Nếu về anh sẽ gọi cho em.”
Tần Phong đóng cửa lại liền đi luôn. Lâm Phạm thu dọn bát đũa xong, vừa mới vào thư phòng mang bài tập ra thì Lôi Hiểu Giai gọi điện đến: “Đang ở nhà làm gì vậy?”
“Làm bài tập.”
“Này cậu có bị hâm không? Hôm nay là cuối tuần mà cậu ở nhà làm bài tập?”
Lâm Phạm: “.....”
“Ra ngoài đi dạo phố đi. Tớ đang ở quảng trường Thế Kỷ, trưa nay hai chúng ta đi ăn.”
“Không cần đâu, tớ vừa mới ăn rồi.”
“Không đi tớ nghỉ chơi với cậu.”
“Buổi chiều đi. Tớ làm xong bài tập đã.”
“Vậy chiều nay đến phải đi ktv với tớ.”
Được voi đòi tiên. Lâm Phạm cân nhắc thiệt hơn rồi đáp: “Vậy tối nay gặp. Tớ làm bài tập xong trước đã.”
Cái tên cuồng công việc Tần Phong chắc là tối nay sẽ không về. Tối nay cô có thể qua đó, tặng quà xong rồi chạy luôn. Lâm Phạm nghĩ rất tốt đẹp. Bảy giờ tối cô đến ktv thì bị Lôi Hiểu Giai kéo vào phòng bao. Bên trong âm nhạc xập xình đến inh tai nhức óc, Lâm Phạm đành bịt tai lại.
“Tắt đi tắt đi.” Cô ấy hét lên một cái. Có người đi tắt nhạc, Lôi Hiểu Giai khoác vai Lâm Phạm, nói: “Giới thiệu một chút, bạn thân nhất của tớ- Lâm Phạm.”
Có âm thanh huýt sáo vang lên. Mặt Lâm Phạm hơi đỏ, vội vàng lén đưa quà cho Lôi Hiểu Giai: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Đến đây đến đây. Vào bên trong ngồi.” Lôi Hiểu Giai kéo Lâm Phạm vào vị trí bên trong nhất ngồi. Điện thoại của cô ấy vang lên, cô ấy nhìn điện thoại một cái rồi nói với Lâm Phạm: “Cậu ngồi ở đây trước đã, tớ đi mua rượu và đồ ăn vặt. Lát nữa còn phải cắt bánh kem, không được đi đâu đấy.”
Trong phòng có mười mấy người cả nam cả nữ đang ngồi. Lâm Phạm chỉ thấy nhiều nhất có hai gương mặt quen thuộc, đều không nhớ tên.
Sau khi Lôi Hiểu Giai đi rồi, Lâm Phạm liền trở nên lúng túng. Cô cầm điện thoại ra nhắn tin hỏi Tần Phong tối nay có về không, bên cạnh đột nhiên có một chiếc điện thoại đưa đến: “Số Wechat của cậu là gì?”
Lâm Phạm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu thanh niên trẻ mặt mụn: “Tôi không dùng wechat cho lắm.”
“Cậu đang dùng wechat để nhắn tin đấy thôi, coi tôi mù rồi à?” Anh chàng mặt mụn liếc cô một cái: “Hay là để tôi quét cậu?”
Lâm Phạm không nghĩ ra lý do gì hợp lý hơn để từ chối, chỉ đành đưa điện thoại cho anh ta quét. Nam sinh đó thêm cô vào bạn bè rồi đi đến màn hình chọn bài hát, hỏi: “Lâm Phạm, cậu thích hát bài gì?”
Lâm Phạm ghét nhất là thứ này, liền khoát tay nói: “Mọi người chơi đi, tôi không biết hát.”
Có người cười ầm lên: “Từ Văn Chí hát giỏi nhất, để Từ Văn Chí lên hát đi.”
Lâm Phạm vỗ tay theo bọn họ, nhìn vào tin nhắn trả lời của Tần Phong: “Tám giờ anh về đến nhà.”
Lâm Phạm vội vàng nhấn điện thoại: “Em đi dự sinh nhật của Lôi Hiểu Giai, có lẽ sẽ về muộn một chút.”
Từ Văn Chí nhìn về phía Lâm Phạm, gương mặt căng thẳng. Cậu ta cầm micro lên: “Vậy tôi sẽ hát.”
Điện thoại của Lâm Phạm vang lên, cô vội vàng cầm máy ra ngoài. Nhạc dạo kết thúc, đi vào lời hát. Từ Văn Chí nhìn màn hình trước mặt, có người kêu: “Cậu quên lời rồi?”
Bọn họ cười ầm lên: “Từ Văn Chí bị Lâm Phạm câu hồn phách đi rồi...”
Lâm Phạm ra ngoài nghe điện thoại của Tần Phong: “Alo?”
“Vậy anh qua đó đón em, anh đã xong việc rồi.”
“Có tiện không?”
“Thuận đường.”
Lâm Phạm không muốn quay vào trong. Bên trong đó không có người quen, anh ngồi đó hẳn sẽ lúng túng: “Hôm nay anh ra hiện trường hả?”
“Hôm nay liên kết vụ án, sửa sang lại manh mối một lần nữa, khám xét một vài hiện trường.”
“Ồ.” Lâm Phạm dựa vào tường: “Mấy giờ anh có thể đến?”
“Em vào chơi trước đi, anh đến thì gọi cho em.”
“Được.”
Lâm Phạm tắt điện thoại, đứng bên ngoài một lúc rồi mới quay vào. Vừa vào đến cửa thì đụng phải Lôi Hiểu Giai, cô ấy hùng hùng hổ hổ kéo Lâm Phạm đi vào.
“Cậu ra ngoài làm gì vậy? Sao không chơi cùng với các bạn ấy?”
Lâm Phạm lại bị ấn ngồi xuống sofa. Lôi Hiểu Giai khui nắp bia rồi kín đáo đưa cho Lâm Phạm một lon, vô cùng hào khí nói: “Uống đi.”
Lâm Phạm trước giờ chưa từng uống rượu bia. Nhìn chằm chằm vào Lôi Hiểu Giai, cô ấy khui bia cụng ly với cô: “Cạn!”
Cạn cái đầu cậu!
Lâm Phạm uống một ngụm, lập tức nhăn mặt lại: “Khó uống quá.”
Bởi vì có Lôi Hiểu Giai mở đầu nên những người còn lại cũng chạy đến uống cùng Lâm Phạm. Mấy cô cậu nhóc còn trẻ tuổi không chịu học hành nhưng hút thuốc uống rượu cái gì cũng biết. Lâm Phạm miễn cưỡng cạn mấy lần, một lon bia chẳng mấy chốc mà uống sạch.
Cô đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh. Nhà vệ sinh của ktv được thiết kế giống như mê cung vậy, đầu óc của cô có hơi choáng váng.
“Lâm Phạm?”
Sau lưng có một giọng nói vang lên. Lâm Phạm quay đầu thấy có người đi tới, cô híp mắt lại: “Cậu là ai vậy?”
Mặt cậu ta hơi xám xịt: “Tôi tên Từ Văn Chí. Bạn học Lâm Phạm, cậu đã nhớ chưa?”
Lâm Phạm gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước. Từ Văn Chí đuổi theo, giơ tay lên kéo lấy bả vai của Lâm Phạm. Lâm Phạm lật tay, nhanh nhẹn bắt lấy tay của cậu ta qua vai rồi ném xuống đất. Từ Văn Chí ngã xuống, còn đang mờ mịt chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Phạm đã nhấc chân giẫm lên ngực cậu ta, khom người nói: “Nhóc con, có biết nam nữ thụ thụ bất thân không hả?” Lâm Phạm uống say, nhìn chằm chằm vào Từ Văn Chí: “Đụng bả vai người khác là rất vô lễ, người nhà cậu không dạy cậu à?”
Đầu óc của Từ Văn Chí ong lên. Lâm Phạm trước mặt đâu còn có vẻ gì là một tiểu bạch thỏ nữa, giống hệt như một con sói xám to lớn lộ ra nanh vuốt, hung ác lao đến. Đúng lúc này thì điện thoại của Lâm Phạm reo lên, cô thu chân lại, đi đến bên kia dựa vào tường lấy điện thoại ra nghe máy: “Lão Tần....”
“Em uống rượu?” Tần Phong nghe được giọng nói của cô có chỗ không đúng, đè xuống giọng nói tức giận, anh hỏi: “Lại còn uống nhiều rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.