Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 96:




Tần Phong im lặng rất lâu, ngước mắt lên: "Bệnh của bà nhà..."
"Ung thư gan giai đoạn cuối." Ông Trần nói: "Bà ấy không thích gặp người ngoài, xin thứ lỗi."
"Quấy rầy rồi."
...
Chất lượng dạy học ở trường trung học Thập Lục vẫn luôn đứng đầu Giang Thành, kỷ luật nghiêm khắc, hiệu trưởng vẫn luôn theo đuổi quản lý theo kiểu quân sự. Bọn họ hoàn toàn không có thời gian chơi đùa, hàng ngày ngoại trừ học tập ra cũng chỉ có học tập.
Lôi Hiểu Giai đến gần đưa cho Lâm Phạm một túi trứng cuộn: "Cuối tuần có thời gian không?"
"Hẳn là không đâu, cảm ơn nhé." Lâm Phạm nhận trứng cuộn, lấy một hộp sữa chua từ trong túi xách ra đưa cho cô ấy: "Sao vậy? Có kế hoạch gì sao?"
"Đúng vậy." Lôi Hiểu Giai kéo băng ghế ra ngồi xuống: "Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, lớp chúng ta đưa ra hai tiết mục, cậu có hứng thú không?"
Lâm Phạm cười: "Tớ chỉ là con mọt sách, chẳng biết gì khác cả."
"Ca hát thì sao?"
"Không biết."
Lôi Hiểu Giai chính là bạn cùng phòng với cô, hai người nằm giường trên giường dưới, ánh mắt cô ấy gian xảo xoay chuyển: "Cuối tuần là sinh nhật tớ, tổ chức ở KTV Đông Thành, cậu có đến không?"
"KTV sao?" Vụ án của Hùng Kiều, Lâm Phạm đi theo đã từng được nhìn thấy cái gì gọi là hộp đêm.
Cô nhíu lông mày thanh tú: "Chúng mình mới bao nhiêu tuổi? Nếu đến chỗ kia có phải không ổn lắm không?"
Lôi Hiểu Giai đập lên gáy cô một cái: "Cậu nghĩ cái gì thế? KTV cũng chỉ là nơi ca hát vui đùa một chút thôi, cậu nghĩ là chỗ nào vậy? Ai, tớ nói này cậu còn lớn hơn tớ một tuổi đấy? Suy nghĩ này của cậu đúng là quá cổ hủ rồi. KTV cũng không phải thú dữ gì, cậu nói xem cậu có đến hay không?"
"Tớ phải xin phép trước đã."
"Xin phép chú Tần hả?" Lôi Hiểu Giai lại đập lên trán cô một cái, Lâm Phạm ngăn lại, vội vàng nói: "Tớ còn định thi đại học, đừng có đánh đến ngốc luôn."
"Cậu có thể có ý kiến riêng một chút không hả? Cậu cũng sắp mười chín tuổi rồi, cậu cần gì nghe anh ta? Cậu là người trưởng thành rồi, có suy nghĩ riêng của mình."
Thật ra Lâm Phạm cũng không muốn tham gia bữa tiệc gì cả, cô muốn gặp Tần Phong, Tần Phong đang bận, tuần trước Lâm Phạm quay về cũng không gặp được anh, đã hai tuần nay họ không gặp mặt rồi.
Cô ngẩng đầu cười rạng rỡ: "Tớ sẽ mua quà cho cậu, cụ thể có đến được hay không thì để lúc ấy nói sau nhé."
"Tớ chưa từng thấy ai ngoan như cậu, bao nhiêu tuổi rồi còn nghe lời người lớn trong nhà như vậy. Con gái đó! Phải mạnh mẽ vùng lên! Thanh xuân của chúng ta phải náo động, phải phóng túng."
Lâm Phạm xé vỏ ăn trứng cuộn, đỏ mặt, lời này nghe vào sao lại không đứng đắn như vậy nhỉ? "Cậu tự đi đi."
"Đến bữa tiệc của tớ đi mà! Nếu cậu đi thì các học sinh nam của lớp chúng ta mới đi."
Lâm Phạm nghe không hiểu: "Nhân duyên của cậu còn tốt hơn, bọn họ muốn đi cũng là đi vì cậu, hình như, tớ cũng chẳng thể làm ảnh hưởng đến cái gì đâu nhỉ?"
Lôi Hiểu Giai đứng dậy khom người ôm mặt Lâm Phạm: "Bạn yêu, cậu rất xinh đẹp."
Lâm Phạm: "..."
Bốn người trong ký túc xá, quan hệ cũng bình thường. Lôi Hiểu Giai khá toàn năng, sau khi khai giảng đã kéo dài thành tích chiến đấu của lớp mười một, tiếp tục làm lớp trưởng. Hai người khác, một người là học sinh xuất sắc, im lặng đến trường học, ít khi trò chuyện với người khác. Một người học cực kỳ kém, là sinh viên thể dục, bận rộn tập luyện, cũng không trò chuyện quá nhiều với hai cô.
Sắp đến kỳ thi nhỏ rồi, cùng với mấy ngày ôn tập, thứ bảy thi cử xong, Lâm Phạm nhét sách vở vào cặp. Sửa sang lại một túi quần áo bẩn, điều kiện ở trường học quá kém, giặt quần áo rất lãng phí thời gian. Vừa mới thu dọn xong, Tần Phong đã gọi điện thoại đến, Lâm Phạm nghe máy: "Alo?"
"Anh ở cửa trường học, ra đi."
Lâm Phạm đeo ba lô lên lưng: "Được, ra ngay đây."
Đi đến cửa gặp được Lôi Hiểu Giai, Lôi Hiểu Giai vội vàng nhét sách vở vào túi: "Có phải chú cậu đến đón cậu không?"
"Không phải chú, đó là anh của tớ." Lâm Phạm nhấn mạnh.
"Ôi chao, gọi là chú đáng yêu biết chừng nào chứ? Chú nghe cũng rất ấm áp có phải không?" Lôi Hiểu Giai nói: "Cậu có thể cho tớ đi nhờ một đoạn được không? Chỗ này khó đợi xe buýt lắm, mẹ tớ phải đi họp không đến đón tớ được."
Lâm Phạm suy nghĩ một lát: "Cậu sống ở đâu?"
Lôi Hiểu Giai nói ra địa chỉ: "Cách nhà cậu không xa, tớ đã đọc hồ sơ cá nhân của cậu."
Lâm Phạm: "..."
Hai người đi ra cửa, Lôi Hiểu Giai ôm cánh tay Lâm Phạm, thấp giọng nói: "Cậu có biết Từ Văn Chí không?"
Lâm Phạm lắc đầu: "Không biết, có chuyện gì sao?"
"Tớ nghe nói cậu ta muốn theo đuổi cậu."
Lâm Phạm nhíu chặt lông mày: "Hả?"
"Từ Văn Chí là người Giang Thành, điều kiện gia đình cũng được, học tập cũng rất giỏi, cậu ta..."
"Tớ có bạn trai rồi." Lâm Phạm cắt ngang lời cô ấy.
"Hả?"
Lâm Phạm gật đầu: "Thật đấy."
Bọn họ ra đến cổng trường, Tần Phong nhanh chóng sải bước đến lấy túi trong tay Lâm Phạm, nhìn thấy Lôi Hiểu Giai chào hỏi: "Xin chào." Anh vươn người qua Lâm Phạm mở cửa xe để cô ngồi ghế trước, sau đó đi ra đằng sau cất túi.
"Chú Tần, hôm nay phiền anh cho tôi đi nhờ một đoạn nhé."
Tần Phong khựng lại một lát, mới gật đầu: "Được, cô sống ở đâu?"
"Vườn hoa Vinh Thành."
Tần Phong lên xe, đưa bình giữ nhiệt cho Lâm Phạm: "Có nước ấm, bên ngoài lạnh đấy."
Lâm Phạm lấy mũ xuống, nhìn thấy anh như vậy không nhịn được cười, ôm bình giữ nhiệt: "Ờ."
Tần Phong định sờ mặt cô, nhưng từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy cô gái hai mắt sáng rực ngồi ghế sau, cố ép tay mình buông xuống, hỏi Lâm Phạm: "Tuần trước không về sao?"
"Có về, nhưng anh bận quá, em đến nhà dì ở một ngày."
"Điều tra vụ án."
"Chú Tần, các anh làm cảnh sát có phải cực kỳ kích thích không? Cả ngày từ sáng đến tối đều phải tiếp xúc với những tội phạm vô cùng hung ác sao?" Hàng sau Lôi Hiểu Giai chen vào hỏi.
Tần Phong trả lời một câu qua loa: "Cũng bình thường."
Tần Phong đã cạo râu, lộ ra đường cong gương mặt cứng rắn, rất đẹp trai. Lôi Hiểu Giai rất thích loại người như Tần Phong, rất đẹp trai rất đàn ông cứng rắn. Ghé vào chỗ tựa lưng nói chuyện với Lâm Phạm, ánh mắt lướt qua Tần Phong, cô ấy nói: "Cuối tuần nhất định phải đi đấy, đã hẹn trước rồi."
"Tớ còn chưa đồng ý đâu." Lâm Phạm cũng không nói to, giọng nói mềm mại.
"Chú Tần." Lôi Hiểu Giai quay đầu nhìn Tần Phong, có lý do nhìn một cách công khai đàng hoàng: "Tối ngày mai chúng tôi có một buổi tụ tập, để cho Lâm Phạm cùng đi chơi có được không?"
"Cô ấy hẳn là không có thời gian đâu." Tần Phong nói, anh và Lâm Phạm nửa tháng rồi không gặp nhau, tối ngày mai tuyệt đối không có thời gian.
"Ngày mai là sinh nhật của tôi, chẳng qua bạn học chúng tôi gặp gỡ thôi, không thì chú cũng cùng đến có được không?"
"Ngày mai sẽ cho cậu câu trả lời cuối cùng." Lâm Phạm đẩy trán Lôi Hiểu Giai ra ẩn cô ấy về ghế ngồi: "Ngồi yên đi, không được rướn lên nữa."
Tần Phong không tham gia vào đề tài của bọn họ, bạn của Lâm Phạm, cô tự đối phó là được, Tần Phong không xen vào là tốt nhất. Đưa Lôi Hiểu Giai về đến vườn hoa Vinh Thành, Lôi Hiểu Giai liên tục dặn đi dặn lại: "Nhớ phải trả lời tớ đấy nhé."
Tần Phong tiếp tục lái xe lên đường: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Lâm Phạm thở phào một hơi: "Mua thức ăn về nhà nấu cơm có được không?"
"Được."
Bọn họ dừng xe ở siêu thị gần nhà, Tần Phong nắm tay Lâm Phạm đến gần chỗ cô: "Có nhớ anh không?"
Lâm Phạm cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, ngẩng đầu nhìn gò má Tần Phong, trái tim đập thình thịch, nói thật suy nghĩ trong lòng mình: "Ừm."
"Ừm là có ý gì?" Tần Phong cúi đầu, ánh mắt nặng nề, giống như đang mỉm cười: "Ừm?"
"Ừm chính là... Anh cúi đầu xuống." Tần Phong kéo Lâm Phạm ra khỏi thang máy, cúi đầu: "Nhớ..."
Lâm Phạm nhanh chóng hôn lên môi anh, nắm tay Tần Phong bước nhanh về phía trước: "Nhớ anh đó,"
Tần Phong được cô nắm tay, một tay đút túi: "Anh thích câu trả lời này."
Lâm Phạm quay đầu, nhếch khóe miệng: "Em thích anh."
Trái tim Tần Phong đột nhiên co rút lại, anh đi về phía Lâm Phạm, Lâm Phạm buông tay anh ra ba chân bốn cẳng bỏ chạy: "Anh đừng có làm ẩu, đang ở bên ngoài đấy."
Tần Phong đẩy xe mua hàng đi sau lưng Lâm Phạm, bây giờ thật ra cô đã hoạt bát hơn rất nhiều, Tần Phong thích nhìn thấy dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của cô, nghĩ đến dáng vẻ của cô ở thế giới thứ tư. Tần Phong nghĩ, đầu tiên giữ chặt cô lại, nhắc nhở: "Nhìn đường kìa."
Lâm Phạm đợi anh cùng lên, Tần Phong ôm bả vai cô, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Địa điểm tụ tập ở đâu vậy?"
"KTV Đông Thành." Lâm Phạm nói: "Em không muốn đi, mua một món quà rồi tặng cô ấy thôi."
"Đã từng đến KTV chưa?" Tần Phong hỏi.
Lâm Phạm lắc đầu: "Nghe nói có thể ca hát chơi đùa, em cũng không thích."
"Muốn đi thì cứ đi, đều là bạn bè cùng trang lứa, đừng đi chơi quá muộn là được."
"Không muốn đi." Lâm Phạm nắm chặt tay Tần Phong, đi về phía khu bán hoa quả: "Chỉ quen với mỗi Lôi Hiểu Giai, những người còn lại đều chẳng nhận ra ai, chẳng thú vị chút nào."
Lâm Phạm xách một túi cam, Tần Phong nhận túi đặt vào trong xe đẩy mua hàng: "Bạn học của em có biết anh là bạn trai em không?"
"Không biết."
Trái tim Tần Phong lập tức chìm xuống: "Gọi anh là chú của em sao?"
"Cũng không phải." Lâm Phạm kéo tay Tần Phong đi đến khu bán rau xanh: "Cũng chẳng có ai hỏi em cả, em nói những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, đều bận học cả, ai lại đi hóng hớt mấy chuyện riêng tư này chứ."
Trong lòng Lâm Phạm thật ra vẫn hơi mâu thuẫn, có thể là do tự ti, cũng không muốn để người khác biết mình sống nhờ trong nhà bạn trai.
Tần Phong vuốt tóc cô, không nói gì nữa, Lâm Phạm mua hết những thứ cần thiết xong, đứng lại nhìn Tần Phong: "Anh giận à?"
"Giận cái gì chứ?" Tần Phong cười: "Còn muốn ăn gì nữa không? Ngày mai sẽ không đến siêu thị nữa đâu, em đến trường muốn mang theo đồ ăn vặt gì cũng mua luôn đi."
Lâm Phạm nhìn mắt anh, bật cười hạ thấp giọng xuống: "Tần Phong."
Tần Phong nhéo má cô: "Sao lại bắt chước vẻ mặt kỳ quái này? Định làm gì hả?"
Lâm Phạm vẫn cười như trước, học dáng vẻ làm nũng của Lôi Hiểu Giai: "Đừng nhăn mặt như vậy, nhăn như thế rất xấu."
"Học hư." Tần Phong kéo cô đến gần, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Anh là người đàn ông của em, không phải cha em hay chú em, không cho phép em giới thiệu lung tung với người khác nữa."
Lâm Phạm nghiêng đầu nhìn Tần Phong, trong lòng anh vẫn hơi để ý, nghiêm túc gật đầu: "Nếu lại có người hỏi nữa, em sẽ nói anh là bạn trai em."
Tần Phong rất hài lòng.
Khi mua đồ, một tay Tần Phong xách đồ, một tay còn lại kéo Lâm Phạm đi về phía bãi đỗ xe, đột nhiên đằng sau có tiếng gọi vang lên: "Lâm Phạm?"
Lâm Phạm dừng bước quay đầu lại, một chàng trai xa lạ đứng ở cửa vào siêu thị: "Thật sự là cậu sao?"
Suy nghĩ của Lâm Phạm nhanh chóng lướt qua, vẫn không nhớ ra được cậu ta là ai.
Chàng trai bước nhanh đến, lúc này mới nhìn thấy Tần Phong và Lâm Phạm đang nắm tay nhau, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn về phía Tần Phong.
"Cậu là?"
"Từ Văn Chí." Chàng trai nói: "Chúng ta học cùng lớp, tôi ngồi hàng đầu tiên."
Lâm Phạm đột nhiên hiểu ra, chính là chàng trai nói thích cô kia: "Cậu có việc gì?"
"Cũng không có việc gì, chỉ là gặp cậu ở đây nên muốn đến chào hỏi thôi."
"Vậy chúng tôi đi trước đây."
"À... Được, gặp lại sau."
Lên xe, sắc mặt Tần Phong hơi khó coi, Lâm Phạm vặn nắp sữa chua đưa cho anh: "Có uống không?"
Tần Phong nhận lấy uống một ngụm, trả lại: "Đó là ai vậy?"
"Bạn học thôi, cũng không để ý."
Tần Phong hừ một tiếng, Lâm Phạm lấy ống hút ra uống sữa chua: "Nghe Lôi Hiểu Giai từng nói, có vẻ như cậu ta còn là một người vừa giàu có vừa đẹp trai." Chuyển đề tài, hỏi: "Vụ án moi tim có kết quả chưa?"
Hai tuần gần đây anh đều điều tra vụ án, nhưng thật sự không tìm thấy chứng cứ mới nào hết. Hiện trường quá sạch sẽ, không có chút dấu vết nào, bây giờ trên Internet đã ầm ĩ xôn xao rồi, có rất nhiều người mắng bọn họ không có tài cán gì. Nhưng mà cho dù có ép bọn họ chết thì cũng chẳng có tác dụng gì, hung thủ không lộ ra chút dấu vết nào, tất cả bọn họ cũng đành chịu thôi. Âu Dương Ngọc vẫn không hề xuất hiện, dường như đã biến mất khỏi thế giới này. Ông Trần quả thật đã xuất hiện ở bệnh viện vào buổi tối hôm trước khi vụ án xảy ra, nhưng mà ông ấy có chứng cứ không có mặt, tối hôm đó ông ấy vẫn luôn ở trong phòng bệnh, từ hệ thống camera giám sát cho thấy, ông ấy chưa từng đi ra ngoài. Còn có một manh mối nữa, ông Trần là người mù, ông ấy cũng có thể nghe thấy âm thanh để đoán vị trí, nhưng mà nếu thật sự là ông ấy, làm sao trốn được những camera giám sát kia? Làm sao biết được vị trí của camera?
Trên người thi thể không tìm được dấu vân tay, hiện trường cũng không có bất kỳ chứng cứ gì có tác dụng.
"Vụ án làm quá sạch sẽ, nhân chứng vật chứng đều không có. Động cơ giết người không rõ ràng, bọn anh đã điều tra quan hệ xã hội của người bị hại vô số lần, không tìm thấy kẻ tình nghi." Tần Phong nhíu mày, tay cầm tay lái nắm chặt: "Rốt cuộc mục đích của hung thủ là gì? Hắn ta định làm gì? Phát điên rồi sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.