Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 306: Cái bẫy




"Cho nên ngươi, ngươi cứ vậy từ bỏ?"
"Cũng không tính là từ bỏ."
Trong lúc linh lực ào đến sắp đột phá nàng lại lại áp chế lại, tiểu kim đan trong cơ thể được rèn luyện thành hình, thỉnh thoảng nhìn lại có chút quỷ dị, đan điền có thêm một Nghệ Nhàn ba đầu đang ngồi xếp bằng.
Lam Đồng, "có ảnh hưởng gì đến ngươi không?"
Nghệ Nhàn tu luyện vốn không đi đường thường, người bình thường tu luyện đối với nàng cũng không có tác dụng gì, ngược lại cũng như vậy, hiện tai nàng cũng coi như cầu người được người, "không có gì."
Tề Vận tiếc hận nhìn nàng một cái, người đời này tu hành hiếm khi gặp được thần giới, làm gì có chuyện bỏ qua, Nghệ Nhàn nhất định là người đầu tiên, đây chính alf tạo hóa, đại cơ duyên, nếu cứ vậy bỏ qua, đúng là chuyện tiếc của nhân gian, "thiên phú không gian của ngươi cũng --"
Nghệ Nhàn giơ tay lên, biểu diễn thuật xé hư không của không linh tộc cho mọi người coi, một cái lỗ to bằng quả đấm xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó di chuyển mềm mại tựa như bò sát.
Tiểu Lam vươn trảo thử một chút, vuốt vừa đụng vào hư không trống kia, thì xuyên qua nó, nhnf bằng thị giác thì thiếu đi một cái trảo, nàng sợ đến keo ngao ngao rụt về.
Nghệ Nhàn sờ đầu nàng, "đừng sợ, thử lai lần nữa xem."
Tiểu Lam đi vòng hư không, thò trảo vào một chút rồi rút về, không dám thử nhiều, ngược lại như đang bắt mồi. Miên Hoa Đường ở một bên ngứa tay, đẩy nàng một cái khiến nàng rơi vào không gian kia.
Ngao ngao --
Tiểu Lam sợ đến xù lông lên, Miên Hoa Đường đứng sau xấu xa cười to, cho đến hư không mở được một nửa. Nghệ Nhàn túm hư không kéo đến trước mặt mình, đề tiểu gia hỏa đối mặt với nàng, nàng vuốt bộ lông mềm của Tiểu Lam, "đừng sợ, kỳ thực không gian này so với lồng năng lượng an toàn hơn."
Chỉ cần người điều khiển không chết, trốn trong hư không thì không ai tìm được, trừ phi có người không linh tộc, còn không thì sẽ không có ai mở ra được.
Nếu như vậy, năm đó không linh tộc vì sao lại diệt tộc?
Không gian có thể tùy nàng muốn mà to hoặc nhỏ, Tiểu Lam thích ứng được rồi thì hài lòng, vui vẻ mà lăn lộn trong không gian, chơi đến vui vẻ, Nhị Lam ở một bên mở to mắt nhìn, vội chạy đến chọt chỗ này một cái, chọt chỗ kia một cái.
Nghệ Nhàn cố ý khiến không gian thấp xuống, để Nhị Lam có thể với đến, không gian chứa hai đứa nhỏ vẫn đủ, bất quá chỉ đủ đựng thêm được một mình Nghệ Nhàn, nàng không thể giống Từ đại nhân tạo thành một bí địa được, "đáng tiếc, để Chúc thiếu chủ chạy thoát."
Nếu không phải ma nữ đột nhiên xuất hiện, thì sẽ có đáp án rồi.
Nàng có cảm giác, nàng sắp tìm được cách năm đó Thời Hoài trấn áp chỗ này, cũng kẻ âm thầm giấu diếm mọi chuyện.
Tề Vận nghĩ đến Chúc thiếu chủ thân thủ ẩn hiện như ma, mặt cũng thoải mái hơn, tựa như bắt không được cũng bình thường, "người này lai lịch thế nào, chưa từng nghe qua, lúc đầu ta chỉ nghĩ alf quản sự khoa chân múa tay, dựa vào đám người cao thủ bảo vệ, không ngờ hắn lại giấu chiêu."
Cái chiếu trêu chọc nguy hiểm đó, đúng là khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
"Ta có cách tìm ra hắn."
"Ah! cách gì?"
Đoan Mộc Nhã luôn cố gắng làm nền cũng chần chờ một hồi mới dám nói chuyện, "sắp tới Chúc thiếu chủ muốn gặp mặt mồi người quan trọng, ta muốn theo sát hắn, để tìm ra hung phạm hại nương ta và mọi người."
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
Nàng không ngờ vì Tề Vận không đành lòng, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, những tính toán được mất trước kia giờ cũng không còn ý nghĩa gì, vẻ mặt Đoan Mộc Nhã bình tĩnh, "ta có thả trên người hắn một mồi lửa, có thể tìm được hắn."
Nghệ Nhàn híp mắt một cái, "cho nên trước đó ngươi đi không từ giã, là vì muốn theo Chúc thiếu chủ điều tra tìm kẻ chủ mưu?"
Đoan Mộc Nhã khẽ vuốt cằm.
Nghệ Nhàn lớn tiếng, "biết rõ Chúc thiếu chủ là hạng người gì, sao còn không nói cho chúng ta biết?"
Đoan Mộc Nhã gục đầu xuống.
Tề Vận thấy Nghệ Nhàn sắp nổi điên, vội cản lại, "đừng, đừng vội nói mấy chuyện này, lẽ nào chúng ta không nên thừa thắng xông lên, đuổi hteo mồi lửa này?"
Nghệ Nhàn cố gắng nén xuống giếng lửa giận trong lòng, nếu như Chúc thiếu chủ kia thực sự phát hiện ra Tiểu Nhã thì sẽ như thế nào a, nếu lần này các nàng không xuất hiện, thì sự thực cũng đã chứng minh, muốn gạt hắn cũng không dễ dàng gì, "mồi lửa là cái gì?"
Đoan Mộc Nhã giang hai tay, một cái hỏa cầu đang cháy tốt nằm trong lòng bàn tay, khiến người ta ngạc nhiên đó không phải lửa bình thường, trong lửa còn có một ngọn thực vật xanh biếc, nằm gọn trong cầu lửa cháy lớn.
Lam Đồng trợn to mắt, không dám tin dụi mắt mấy lần, phát hiện gốc cây ở trong ngọn lửa sống béo tốt, vô cùng kinh ngạc, " sao lại có loại cây không sợ lửa chứ?"
Lòng bàn tay Đoan Mộc Nhã hơi siết lại, mầm cây nhỏ gian nan cầu sinh trong lửa cũng theo đó khép lại, một cảm giác bị ép kín sau đó cây mầm được lửa rèn thành một hạt đậu đen, "đây chính là mồi lửa."
Nghệ Nhàn thấy vậy, mắt âm trầm, mi tâm nhăn lại.
Tề Vận ngạc nhiên đưa tay ra, Tiểu Nhã nhanh chóng né tránh, "đừng chạm vào nó, nó vừa đến nhân thế, sẽ tìm vài kín để trốn, cho dù linh lực ngươi cao đến đâu cũng khó phát hiện được."
Cái định mệnh.
Tề Vận vội rụt tay về.
Nghệ Nhàn quét mắt nhìn vết thương trên người các nàng, "trong khoảng thời gian này mọi người đều mệt mỏi rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, không cần lo lắng quá."
Tề Vận kỳ quái nhìn nàng một cái, "được, nghe ngươi vậy."
Nghệ Nhàn lần nữa giúp Lam Đồng xử lý vết thương, mở vết thương mới thấy châm rất hung hiểm, toàn bộ cắm sâu vào xương, thấy bộ dạng Lam Đồng không nhúc nhích, "xem ra ngươi dung hợp thần cốt rất tốt, có muốn tu luyện theo cách của nhân tộc không?"
Lam Đồng nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ đuổi theo không gian chơi, Tề Vận lại nắm tay Đoan Mộc Nhã kéo nàng qua một bên nói chuyện, tiểu kỳ lần và Miên Hoa Đường dạo gần đây cũng hay sáp sáp với nhau, chỉ là không biết một phong linh thú với một lôi linh thú thì có gì mà nói với nhau?
Nàng níu ngón tay Nghệ Nhàn lại, cẩn thận xoa nắn, "phương pháp tu luyện của nhân tộc là cái gì?"
Nghệ Nhàn cũng từng đứng trước cửa thần giới, cũng hiểu được mọi chuyện, "những bức tranh trong điện thần thú được ghi chép lại có thể là thật, thú nhân và huyễn thú cùng một giống loài với nhau, bất quá phương pháp tu luyện của cả hai khác nhau, nên mới khiến các ngươi bất đồng."
Lam Đồng nắm chặt tay nàng, vẻ mặt kinh ngạc.
Nghệ Nhàn trấn xa vuốt ve, giọng nói nhẹ nhàng, "chuyện tu luyện là ta đề nghị, cho dù có thành công hay không, ta đều sẽ mang Tiểu Lam và Nhị Lam đi theo ngươi."
Một câu nói đủ lấy lòng Lam Đồng, khuôn mặt nàng đang vui vẻ lại đột nhiên ủ rủ đi, "ta không biết tu luyện."
Thú nhân ở thế giới này chỉ có tốc độ, sức mạnh, nhạy cảm, chỉ biết dựa vào nắm đấm nói chuyện.
Nghệ Nhàn không ngờ cái tên cố chấp này lại nghĩ đơn giản như vậy, nàng còn tưởng phải nói một hồi mới nghe, "chờ ta hỏi đại sư tỷ, sẽ tìm cách thích hợp cho ngươi, có thể --"
Có thể tu luyện cũng không dễ như nàng nghĩ, bất quá Lam Đồng có thần cốt, so với thú nhân bình thường sẽ có hy vọng đột phá.
Lam Đồng vui vẻ tiếp nhận, nhìn thấy thiên phú không gian của Nghệ Nhàn, nàng cũng có cảm giác thua xa nàng, không thể nắm nàng trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng có chút thực tế hóa giải cảm giác này, "vậy sau này ta cũng có thể như ngươi đem -- ai nha, Nhị Lam đâu rồi!?"
Nàng đột nhiên đứng dậy, khiến Nghệ Nhàn cũng giật mình.
Vừa rồi ngươi ta còn chen nhau tung tăng chơi, Tiểu Lam đang nằm trong không gian ngủ, Nhị Lam lại biến mất không thấy người.
Tề Vận thấy sắc mặt Nghệ Nhàn trắng bệch, vội trấn an, "đừng lo lắng, chắc là chơi trốn tìm chọc chúng ta thôi."
Nghệ Nhàn, "không đâu."
Nhị Lam nhà nàng so với những đứa nhỏ khác nghịch hơn, nhưng cũng không chơi kiểu như vậy, hơn nữa Nhị Lam còn quá nhỏ, không thể đi mà không ai phát hiện.
Lam Đồng ôm Tiểu Lam lắc lắc, Tiểu Lam đang ngủ cũng phải mơ màng trừng mắt, nàng thậm chí còn dùng đầu cọ tay Lam Đồng, nghiêng đầu một cái lại ngủ mất.
Lam Đồng lại lắc, tiểu gia hỏa tựa như mèo lười không xương, đến cả mắt cũng không hé.
Mọi người nhìn nhau.
Nghệ Nhàn lúc này dùng quang linh bao lấy tiểu gia hỏa, không quá lâu thì có một đoàn sương đen bay lên, nhưng đụng phải quang linh liền phát sinh tiếng xèo xèo, nó nhảy nhót một hồi, đánh nát lồng năng lượng, thân hình cũng biến mất.
Đoan Mộc Nhã rất quen thuộc thứ này, "là ám linh."
Nghệ Nhàn bọc lấy đoàn sương đen trong tay, bóp nát, "lại là ma nữ."
Tề Vận kinh ngạc, "ma nữ gì?"
Nghệ Nhàn quen biết ma nữ coi như là nhiều, nhiều lần bị ghi thù, cái cảm giác này đúng là khiến người ta khó chịu, "lúc đầu ở trên Thiên Lan Sơn, ta không cẩn thận thả ra một đoàn ma khí, nó có hình người, còn có thể bám trên cơ thể những người khác, đến cả Quang Diễn cũng không thể phát hiện ra nó."
Nói vậy, mọi người đại khái cũng có ấn tượng.
Tề Vận suy nghĩ một chút, nhưng cũng không nghĩ ra được, "vậy vì sao lại bắt Nhị Lam?"
Gặp phải ám linh như vậy, cho dù là nàng thì cũng không giữ được mạng, cho nên nàng càng nghĩ càng không hiểu ma nữ bắt tiểu gia hỏa kia đi làm cái gì, còn nhỏ thịt ăn cũng không đủ no.... không đúng sao?
Trên trán Lam Đồng nổi gân xanh, "ta đi mang Nhị Lam về."
Nghệ Nhàn túm lấy nàng, "đừng kích động, nàng bắt được Chúc thiếu chủ không quá lâu, chúng ta sẽ nhanh gặp lại thôi, ta còn tưởng là -- mà thôi, để Tiểu Nhã dẫn đường, tìm được Chúc thiếu chủ, thì có thể tìm được Nhị Lam."
Đoan Mộc Nhã gật đầu, dùng chân đá nhẹ hỏa linh cẩu đang ngồi bên cạnh, "dẫn đường."
Tề Vận nghe Nghệ Nhàn nói cũng ý thức được, "ngươi cùng ma nữ đụng mặt nhiều lần, sao nó vẫn còn thù ngươi?"
Nghệ Nhàn, "đại khái hận chúng ta trước kia nhốt nó, ta lại dùng quang linh tinh lọc nó, nó vô cùng căm hận ta, sao hả, ngươi sợ ma nữ không nhớ ra ngươi?"
Tề Vận xua tay, "chuyện này ta không dám đoạt với ngươi đâu."
Mọi người theo chân hỏa linh cẩu đi quanh điện thần thú một vòng lớn, cây cỏ xung quanh rậm rạp, Lam Đồng ngửi nhiều lần cũng không ngửi được mùi của Nhị lam, nàng có chút hoài nghi, "có phải là nhầm đường không?"
Nghệ Nhàn lắc đầu một cái, "mục đích của ma nữ rất đơn giản, bắt Nhị Lam để khiêu khích ta."
Biết rõ đã sớm có bẫy, nhưng nàng vẫn phải vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.