Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 305: Trói buộc




"Ngươi ngươi ngươi --"
Ở đây kinh hãi nhất không phải Tề Vận các nàng, mà là Chúc thiếu chủ đang trốn trong hư không giữ sức chờ đợi, hắn định chờ Lam Đồng thả lỏng đánh lén cú cuối, nhưng không ngờ thần giới đột nhiên biến mất, mọi người lần nữa quay về điện thần thú cổ. Khi Lam Đồng nhìn thấy Nghệ Nhàn thì cũng nhẹ nhõm hơn, đúng là thời cơ đánh lén tốt nhất, nếu kỹ năng không gian trên người Nghệ Nhàn được phóng đại vô hạn, vậy thì chỉ có thể tiếp lấy hiện trường thất thu thôi a.
Hắn muốn lấy đầu các nàng, mang đến trước mặt Vũ đại nhân của hắn, muốn cho nàng biết kết cục khi phản bội!
Khuôn mặt anh tuấn của Chúc thiếu chủ vì kinh ngạc mà hung ác hơn, "ngươi sao lại có kỹ năng của hoàng gia không linh tộc, ngươi không phải là tiện chủng do tiện nhân Từ Dao sinh sao?"
Nghệ Nhàn nhếch mày, cúi đầu nhìn hai tay mình, "hoàng thất? thì ra là vậy."
Nàng vốn tưởng kỹ năng không gian chỉ thức tỉnh đối với người không linh tộc bình thường, đến cả thuật xuyên tường của Bạch Lộ cũng không bằng, chỉ biết cách không lấy vật, nếu không thì chạy trốn vọt nhanh hơn người thường, cho đến khi nàng bò lên thang trời, mới hiểu ra, trải qua nhiều năm không có ai dạy cũng không có tư liệu đề tìm hiểu, nàng để hoang một kỹ năng lâu như vậy.
Đúng là phí của trời.
Hai người giằng co, đồng thời biến mất, ở trong hư không va chạm, Nghệ Nhàn đưa tay muốn bắt hắn, nhưng Chúc thiếu chủ học chạy trốn cũng rất nhanh, đụng như như sao hỏa đụng trái đất, tượng đá trong điện thần thú bị cường lực chèn ép, không thể chịu được đá vụn bắt đầu rơi xuống.
Trong đó còn có một cục lớn rơi trước mặt xà tộc, một tên xà tộc định đánh lén Lam Đồng, cũng bị giật mình, tập trung nhìn lại chính là tượng rắn bọn chúng lun bái tế, hắn ngẩng đầu nhìn, cái đầu rắn muốn xộc lên trời kia liền rớt xuống trước mặt hắn nát thành hai nửa.
Người xà tộc, "..."
Hắn hô to, "thần thú hiển linh, chỗ này sắp sập rồi, chạy mau, chạy mau."
Thần giới cái gì, nhân cơ hội gϊếŧ chết sư thú vàng Lam Đồng cái gì, thôi đi, thôi đi, mạng nhỏ quan trọng hơn. Hắn hô hào, đám xà tộc còn lại cũng nhao nhao chạy ra khỏi cửa, cùng đám người theo đến thần giời tựa rắn mất đầu, bắt đầu tán loạn.
Cục diện vô cùng hỗn loạn, Miên Hoa Đường xuôi dòng còn đánh được hai tên bất tỉnh, diệt được một tên đần, đem hai tên giấu sau bức tượng.
Ánh mắt Lam Đồng lạnh lùng quét qua đám xà thú nhân, cuối cùng quyết định thu hồi khó chịu, chờ quay về sẽ tính sổ đám xà tộc này sau, "Nghệ Nhàn?"
Nghệ Nhàn không đáp lại, ngược lại tượng thần thú bắt đầu rung lên, đá vụn không ngừng rơi xuống, Tề Vận nhìn tình huống này, vội kéo Lam Đồng, "chúng ta ở đây không giúp được, chỉ khiến Nghệ Nhàn phân tâm, quan trọng nhất không nên để đá rơi trúng hài tử."
Nghệ Nhàn cùng Chúc thiếu chủ như mèo vờn chuột, truy đuôi từng giây, khi thì xuất hiện trên tượng đá, khi thì xuất hiện trong góc, mỗi khi hai người cùng xuất hiện thì lại chớp mắt biến mất.
Lam Đồng thử vài lần, đừng nói người, đến cả tóc cũng không đụng được, vẻ mặt buồn bã, "vậy chúng ta tìm một nơi đợi nàng trước đi."
Lời này nghe sao ủy khuất quá a?
Nghệ Nhàn thuận tay làm cho các nàng một cái lồng năng lượng phòng ngự cực lớn, để mọi người bên trong, nàng ở trước mặt mọi người nhón chân ôm lấy Lam Đồng, hướng vè gò má dính máu chụt một tiếng, "ngoan, các ngươi rời chỗ này trước, chiếu cố hài tử cho tốt, người này còn chút hữu dụng với ta."
Khuôn mặt mềm mại dừng lại giây lát, Lam Đồng ngẩn ra hồi lâu, nháy mắt trong lòng vui vẻ, tựa như tiểu nữ nhân biết yêu, liên tục nhếch miệng cười ngây ngô.
Nghệ Nhàn trấn an người xong, không kịp nói lại biến mất.
Tề Vận coi như không thấy ho dữ dội. Cuối cùng chỉ có Nhị Lam tự gõ cho cái mẫu thân ngu ngốc này một đấm, thấy nàng không có phản ứng, liền kéo Lam Đồng, tựa như leo cột, ngao ngao cắn một cái trên mu bàn tay nàng.
Ah --
Lam Đồng cúi đầu túm lấy Nhị Lam phát điên, khóe miệng nàng có máu, qua loa lau một cái, "một ngụm này của ngươi thật lợi hại, đúng là có phong phạm năm đó của mẫu thân ngươi, khi đó ta cũng lớn như ngươi, nhưng đã có thể cắn đứt chân thú..."
Nhị Lam trầm mặt, sắc mặt không vui, hầu như không quan tâm nàng, khóe miệng mới lau máu xong lại nhanh chảy ra. Tiểu Nhã đứng bên cạnh nhìn vội lấy khăn ra cẩn thận lau khóe miệng cho tiểu gia hỏa này, đang kỳ quái nhìn Nhị Lam lại hé miệng, phun một cái răng lên khăn của nàng, "Ah! Phi!"
Đoan Mộc Nhã, "..."
Lam Đồng, "..."
Tề Vận, "..."
Tiểu Lam quay đầu đi, đem mặt vùi vào vai Lam Đồng. Miên Hoa Đường cười đến run rẩy, chỉ vào cái lỗ răng bị rụng cười to.
Nghệ Nhàn cũng không biết niềm vui nhỏ này, nàng hiện tại như con báo săn đang ngủ đông ở ngoài rừng, lấy tiểu không gian của mình bao lấy chính mình, nếu thực sự hình dung, thì đúng là một cái không gian thực sự, nàng vẫn không động, không chút khí tức lộ ra ngoài, im lặng chờ đối phương lộ diện. Cả hai đều là hậu nhân không linh tộc, có thể khống chế xé hư không, hiện tại, chỉ đang chờ xem ai không chịu được.
Thời gia như cát chảy, từng chút trôi đi.
Chợt, Nghệ Nhàn động trước, nàng từ trong hư không nhảy xuống, liếc nhìn xung quanh, liền mang theo Quang Diễn bên cạnh nàng đi dò xét xung quanh một vòng, một người một thú cũng không thu hoạch được gì.
Trong hư không truyền đến chấn động, người ngoài cũng sẽ không cảm ứng được, nhưng đối với Nghệ Nhàn đang ngủ đông cạnh đó thì biết rất rõ ràng.
Sói sắp chạy ra rồi.
Nghệ Nhàn chuyển động vài vòng, đi ra cửa, nháy mắt Chúc thiếu chủ liền phóng vạn cái châm đến mục tiêu, nhưng Nghệ Nhàn như không phát hiện, tiếp tục đi về phía trước.
Ah --
Chúc thiếu chủ đang muốn xem cái chết của Nghệ Nhàn, đáy mắt hừng hực vẫn chưa tan, cảm giác có ngân quang xoẹt qua, trong gió ào ào, hắn vội tránh ra sau, lại bị Nghệ Nhàn chặn đường, "ngươi --"
Nghệ Nhàn câu lên nụ cười, " cố ý để cho ngươi xem."
Kỹ năng phân thân bình thường chẳng có gì để nói, nhưng dùng câu cá lại dư sức, chiêu này là học được từ Lam Đồng.
Nghệ Nhàn giả và Quang Diễn cũng phản công, mang theo Ngân Bảo công kích và tháp nhỏ căn phòng nghiêm, nhìn Đả Thần Tiên chuẩn bị trói người.
Ngay trươc tầm mắt mờ tối, một đạo hắc ảnh xuất hiện bất ngờ trước mặt Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn theo bản năng dùng lôi linh cản lại, thuấn di lập tức, làm mất thời cơ bắt Chúc thiếu chủ tốt nhất, cái bòng mờ kia vây quanh Chúc thiếu chủ, trong điện thần thú tán loạn, rầm rầm rầm, đem đá xung quanh hủy gần hết, "người này ta mang đi, Nghệ Nhàn, rất nhanh chúng ta sẽ lại gặp mặt."
Tiếng nói quen thuộc khiến Nghệ Nhàn cau mày, vịt vừa luộc chín lại bay đi, hơn nữa trong tình huống như vậy, Nghệ Nhàn đưa tay làm phòng ngự, đá vụn rơi xuống cũng tránh đi.
Nghệ Nhàn từ nơi có âm thanh sụp đổ không nhanh không chậm đi tới trước mắt các nàng.
"Nương, oa --"
Một tiếng hô lớn, bao nhiêu uy khuất tuôn trào, tiếng gọi khiến âm thanh những người còn lại không nghe được, mọi người ngại ngùng sờ mũi, cố gắng tránh xa Lam Đồng, muốn vạch rõ giới hạn.
Lam Đồng gục đầu buồn bã, ánh mắt ai oán nhìn nhị nữ nhi nhà mình đang cáo trạng với Nghệ Nhàn, Nhị Lam há miệng a a cho Nghệ Nhàn xem.
Nghệ Nhàn thấy thần sắc các nàng khác nhau, nhìn lại Lam Đồng bộ dạng như làm sai, trong lòng cũng cân nhắc, cho dù Nhị Lam cáo trạng cái gì, có thấy cũng không thể trách, nàng cẩn thận nhìn, phát hiện lợi của tiểu gia hỏa có chút sưng, "bị ngã rớt sao?
Nhị Lam a a a vung quả đấm nhỏ chỉ vào Lam Đồng, bộ dạng tức giận.
Tề Vận không nhìn nổi, có lẽ nên đến cạnh người trong lòng, tâm tình tốt hơn, nàng cũng bị hai mẫu nữ Lam Đồng chọc không thở được, "cắn rụng răng."
Nói vậy, lại nghĩ đến bộ dạng Nhị Lam tức giận, Miên Hoa Đường đã cười ha ha thành tiếng, nụ cười này tựa như tín hiệu vui vẻ.
Nghệ Nhàn coi như hiểu chuyện xấu trước đó tiểu gia hỏa này làm, vỗ nhẹ nàng một cái, kết quả tiểu gia hỏa ủy khuất nhìn nàng rơi nước mắt, nàng cũng cười không nổi, mẫu nữ nhà này trời sinh không hợp nhau, đơn giản là hoan hỉ oan gia a, "được rồi, được rồi, không được phép, làm tổn thương sĩ diện Nhị Lam nhà ta."
Kết quả, mọi người cười vang, cười còn lớn tiếng hơn.
Nghệ Nhàn cũng không dừng lại được, nàng giúp tiểu gia hỏa lau nước mắt, hôn trán Nhị Lam một cái, "ngươi đúng là bảo bảo a."
Trong bầu không khí như vậy có thể làm mọi người vui vẻ không thể không là đại bảo bối được sao?
Lam Đồng các nàng ở ngoài chờ nàng, cũng đã băng vết thương lại hết, đám xà tộc thấy các nàng có hỏa linh và phong linh sợ hãi bỏ chạy hết, nháy mắt không còn thân ảnh.
"Ta cảm thấy ngươi không giống như trước."
"Ân."
Vừa rồi Tề Vận ở trong điện thần thú, thấy Nghệ Nhàn vung tay đã làm được cái lồng năng lượng cực lớn, cũng nhận thấy tu vi Nghệ Nhàn tăng không ít, với thực lực hiện tại của nàng, đúng là không nhìn ra được, cảm giác chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, "cuối cùng cũng là người đi tới thần giới, thật tốt quá."
Nghệ Nhàn thâm tình nhìn Lam Đồng bên cạnh, nếu không phải Lam Đồng trong lúc cấp bách rống một tiếng, nàng sợ là không về được, "đúng là món quà lớn, ta nhận lấy cũng ngại."
Nàng tính tới tính lui cũng không ngờ được người cha Thời Hoài này đã an bài xong cho nàng quãng đời còn lại, dù hắn đã sớm không còn, nhưng vẫn mang đại lễ đến tước mặt cho nàng.
Có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Thần giới là nơi muốn mà không dễ có được, thực sự không biết trên thần cấp còn có thế giới rộng lớn hơn. Nháy mắt Nghệ Nhàn cũng tỉnh ngộ, nhìn thấy một cánh cửa, sau đó là một thế giới rộng lớn, nàng một chân đã bước đến nhưng lại nghe tiếng Lam Đồng, mới nhớ ra cuộc sống vẫn còn nhiều ràng buộc, không thể bỏ xuống trách nhiệm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.