Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 256: Trưởng thành




Nghệ Nhàn vẫn không biết tình huống bên ngoài, dường như chỉ nhìn thấy được ảo ảnh trong đầu, ảo ảnh cực lớn, thú hình lớn gấp đôi so với Lam Đồng, tướng mạo khiến người gợi lòng ham muốn, trên người rườm ra, từng chút từng chút thu hút ánh nhìn. Bốn chân cũng đặc sắc, tựa như trảo ưng, thấy được sắc bén, nhìn bề ngoài, bề ngoài nhìn giống thiềm thừ (con cóc).
Ngoại trừ hồ ly trắng không thể di chuyển ra, thì những người khác đều ở chỗ riêng của mình, từng cái trốn vào một góc, đến cả hành động tham vọng như Bất Tử Điệp cũng ghét bỏ bay đi.
Nghệ Nhàn thậm chí còn nhận thấy được tâm tình sợ hãi của Ngân Bảo Đại Nhân, bất đắc dĩ nhìn con huyễn thú này, cố gắng đuổi đi, nhưng đối phương hình như đang chống cự nàng, thái độ cực kỳ khí chịu. Nàng hết cách, tình trạng cơ thể quan trọng hơn tất cả, rất nhanh đem toàn bộ tinh lực để chữa trị kinh mạch.
Máu huyễn thú bình thường cũng không có gì đặc biệt, chỉ khi nào gặp ngự thú sư nhân tộc, có huyết là trung gian, thì dễ ký kết khế ước.
Cho dù là khế ước như thế nào, thì đối với bọn họ đều là sỉ nhục.
Cầm lão nằm mơ không ngờ được, hắn lại bị hãm hại!!! tiểu dị chủng này, còn muốn khế ước hắn! đúng là nhục nhã! không để ý đến phong ấn nữa, tay không muốn gậy sự với đầu sỏ.
Thế nhưng đôi mắt đỏ sau lưng Nghệ Nhàn rất giảo hoạt, nhanh nhẹn, sơ với cá trạch biết nhảy còn đáng ghét hơn, quỹ tích hành động cũng không nắm bắt được.
Cầm lão đại quát một tiếng, "chạy đi đâu!"
Tạ Tần Tuyên đang ở bên trông chừng thì nhìn thấy Cầm lão đột nhiên nổi giận, vờn nhau với đôi mắt đỏ sau lưng Nghệ Nhàn, nhanh như gió thổi, khi nhìn thấy đổi mắt đỏ vây quanh Nghệ Nhàn lúc ẩn lúc hiện, đúng là khiến người hoảng sợ.
"Ngươi còn định góp loạn nữa à," Tạ Tần Tuyên lôi cánh tay Lam Đồng, thân hình cao lớn của đối phương lắc lư, suýt ngã xuống. Tạ Tần Tuyên lúc này mới thấy rõ vết thương chồng chất trên người đối phương, từ trên xuống những vết thương nhỏ nhiều vô số, có chỗ đã thấy xương, riêng đôi chân dài chỉ còn chút thịt mỏng bọc xương không hơn, có thể đứng được cũng là kỳ tích rồi, "mau nằm xuống, miệng vết thương cần đắp thuốc a."
Lam Đồng lại cố chấp nhìn về phía Nghệ Nhàn.
Ánh mắt Tạ Tần Tuyên nhìn qua Bạch Tinh, kết quả Bạch Tinh lắc đầu, "Nghệ Nhàn tỉnh lại, thấy ngươi như vậy, sợ là sẽ đau lòng, ngươi không nên để nàng lo lắng cho ngươ như vậy chứ?"
Lúc này Lam Đồng mới ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt thâm tình không hề rời Nghệ Nhàn.
...
Ba giọt máu quan trọng trên không, đã chỉ còn lại một giọt ở trước mặt Các lão.
Còn giọt máu của Nghệ Nhàn đang theo hai cái bóng bay tới bay lui, nhìn kỹ nó như quả bóng cao su bị ném qua ném lại, cuối cùng vẫn không thể chui vào trán Cầm lão được.
Khế ước chỉ thành công một nửa, đáng tiếc.
Mắt đỏ lộ ra khổ sở, nhưng tránh né gian nan không hề buông lỏng.
Các lão nhìn bọn họ như hai tiểu hài, tới tới lui lui nhiều lần, còn có vài lần công kích xẹt qua Nghệ Nhàn, có thể nói vô cùng nguy hiểm, hắn cũng không thể ngồi yên được, "Cầm lão quái, ngươi đừng có hồ đồ, nếu ảnh hướng đến việc phong ấn, giao dịch trước đó không tính a."
"Ngươi! ngươi! ngươi và nàng đều lừa ta ký khế ước với dị tộc này, lòng dạ xấu xa!" Cầm lão nổi giận, dưới sự giận dữ, nước ngập rừng trúc, nhưng không ngờ sóng nước bị Các lão chặn được, lần nữa ném vào hồ Thấm Tâm.
Miên Hoa Đường và Tiểu Lam chống cằm, ngước đầu nhỏ, nhìn dòng nước lớn từ trên trời bay qua, kêu oa một tiếng, sau đó lại thấy nó quay ngược lại, lại thở dài một tiếng, thần tiên đánh nhau, kiến tạo cho các nàng xem một cái cầu vồng thực hoa lệ, đáng tiếc không quá dài.
"Lão già này, đừng tức giận, khế ước chưa thành mà?"
Lời này nghe sao có vài phần tiếc hận? Cầm lão vừa phòng bị giọt máu của Nghệ Nhàn, vừa bị Các lão dọa dẫm, "ngươi bớt nói đi, nếu thành thật, ta sẽ liều mạng với ngươi."
Các lão, "ngươi đừng có mà nổi điên với ta lúc này, ngươi chỉ biết một mà không biết hai."
Tiếng nói vừa dứt, ngón tay Các lão khẽ búng, một khi khế ước với người thì hoàn toàn mất đi tự do. Phải làm nô ɭệ, hoặc nghe người sai khiến.
Mất tự do là chuyện nhỏ, mất hết khí khái tộc huyễn thú thì là tội đáng chết vạn lần.
Trong đầu Nghệ Nhàn lại có thêm một cái bóng mờ, hai hình ảnh khổng lồ một trái một phải, tựa như hai vị thần giữ cửa, nhất thời vô cùng náo nhiệt, nàng vội nhìn xem, rồi lại tiếp tục chống lại cuồng phong tập kích của Nhị Lam.
Còn thiếu một chút!
Phong ấn trong cơ thể một chút cũng không có phản ứng, Nghệ Nhàn bị cổ năng lượng thần bí của Nhị Lam công kích phải lui xuống, bị thương hận không thể túm Nhị Lam lôi ra khỏi bụng, đánh một trận cho đã.
Bên ngoài, một giọt máu của Nghệ Nhàn không giải quyết được, mắt đỏ nhìn Các lão, rồi lại nhìn Cầm lão tức giận không kiềm được, tròng mắt nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng vội tính kế.
"Ngay lúc này!"
"Hắc?"
Các lão đột nhiên bùng nổ, hét lớn, "đừng để nó chạy, nó là thứ quan trọng tháo phong ấn."
Cầm lão còn đang lơ ngơ, thì lúc này cũng kịp phản ứng, trước đó còn lấy trộm giọt máu, cũng vì muốn đem tiểu oa nhỉ trong cơ thể này ra mà để con cá trạch này bỏ chạy?
Hừ!
Giỏi lắm!
Cầm lão tức đến dựng râu trừng mắt, hành động vẫn phối hợp tốt với Các lão, nếu so ra hắn còn đáng ghét hơn con cá trạch này, hai người một trái một phải chặn đường lui của mắt đỏ, mắt đỏ thấy mình bị bắt, liền điên cuồng chuyển động.
Các lão cẩn thận đến gần, "hình như nó muốn quay lại trên người tiểu thư, đến khi đó muốn bắt nó còn khó hơn lên trời."
Cầm lão, "đây là thứ đồ chơi gì, lại bẫy người như vậy."
Hắn lần đầu gặp phải kiểu chủ ép mua ép bán như vậy, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, tránh vội, thì xong rồi.
Đôt mắt đỏ giễu cợt nhìn bọn hắn, như sắp chia tay khen ngợi, sau đó đúng như Các lão đoán nó đến gần Nghệ Nhàn.
Cầm lão, "đừng cho nó về!"
Thứ này giống như là hồn, bay bổng bất định, vô cùng kiêu ngạo, khiến người hận đến nghiến răng.
Rầm!
Mắt đỏ đụng phải một lớp quang mô mỏng, trên quang mô tản ra thánh khiết của nó, nhìn đầu sỏ gây ra, Quang Diễn khuôn mặt vô tội tiếp tục phóng quang cầu cho Nghệ Nhàn, cố gắng ám chỉ ra hiệu cho Nghệ Nhàn.
Bị mắt đỏ căm ghét, Quang Diễn mặc kệ, vẫn như cũ gật đầu, gật đầu, rồi gật đầu.
Nếu đổi lại là các khác, cho dù là Các lão hay Cầm lão phóng linh lực cũng không thể tổn thương nó, nhưng Quang Diễn thì khác, Quang Diễn và nó giống nhau, đều là hư vô.
Mắt đỏ bị nhốt lại.
Nghệ Nhàn cảm giác phong ấn không có phản ứng hình như bị cạy một góc, linh lực mãnh liệt phun trào vào đan điền khôc khốc, hỗ trợ lẫn nhau, đem sức mạnh quỷ dị khó lường đẩy lùi, nàng nắm lấy thời cơ tu bổ lại thân thể không nguyên vẹn của mình.
Chậm một chút, nàng sẽ thành ngự thú sư lưu danh trên Cửu Hi đại lục bị tiểu gia hỏa nhà mình gϊếŧ chết.
...
Sắc trời ngả màu, một cụm mây đen che đi nắng chói, xa xa là lôi quang vụt lóe vô cùng nguy hiểm, bất quá liền lướt qua đỉnh đầu bọn họ, Miên Hoa Đường cảm nhận được khác thường vội đứng dậy trước, túm Tiểu Lam đẩy tới bên cạnh Lam Đồng.
"Lôi kiếp!"
"Ai dám ở trên địa bàn lão tử độ lôi kiếp!" hôm nay đúng là Cầm lão nổi điên, hắn phát điên, hận không thể bắt người đánh cho một trận.
Các lão ở một bên nhanh chóng đem đám người Tạ Tần Tuyên mang ra khỏi hồ Thấm Tâm, vốn thiên lôi vô lý, nếu có người đến gần, sẽ bị lôi kích trong phạm vị đánh xuống, chờ hắn quay đầu thì vần còn nhìn thấy Cầm lão đang nổi điên, "Cầm lão quái ngươi a, sao còn cố chấp như vậy, không đi sẽ bị lôi đánh a."
Cầm lão tức giận muốn giơ chân, hồ Thấm Tâm là cái hổ hắn làm ra, thiên lôi khí thế hung hãn đánh xuống một cái, hồ Thấm Tâm sao có thể giữ được?
"Ta muốn bắt thứ to gan dám độ kiếp ở đây --" hắn nói rồi đột nhiên nhìn về phía Nghệ Nhàn vẫn đang ngồi xếp bằng, hắn chỉ chỉ Nghệ Nhàn, lại nhìn Các lão không chút kinh ngạc, "lão già này, ngươi hãm hại ta!"
"Ngoài ý muốn thôi."
Các lão nhìn lôi đánh xuống, Miên Hoa Đường tay không đi đón, hắn kéo Cầm lão tức giận đi, "Cầm lão quái, ngươi nên tin tưởng, ta thực sự muốn cứu tiểu thư, việc này ngoài dự đoán của ta, thực sự là bất ngờ...."
Âm thanh từ từ đi xa, để lại mình Miên Hoa Đường nhảy lên nhảy xuống hứng thiên lôi, hứng đến vui vẻ, có vài đạo còn bị Miên Hoa Đường chê nhỏ thì gõ lên người Nghệ Nhàn, tựa như mưa bụi, không hề có nước, rất nhanh ẩn vào cơ thể.
Lôi kiếp đến nhanh, đi cũng nhanh.
Cả đám người thò cổ nhìn a nhìn, chờ trời chuyển mây, "kết thức rồi hả?"
Các lão cũng không biết, mấy năm gần đây, nhân tộc thăng cấp trong huyễn thú cốc rất ít, nhìn cái đó không thể nào nhanh như vậy, không lẽ.... sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, "ta đi một chút rồi quay lại."
Hồ Thấm Tâm bị phá hỏng cũng ít, chí ít so với bọn họ nghĩ thì tốt hơn nhiều, chỉ có rừng trúc bị đánh gãy vài bụi cây, cỏ cháy vài nơi, Cầm lão nhìn hồ Thấm Tâm còn nguyên, cũng không dám tin, "lão già kia, vừa rồi là lôi kiếp hả?"
Các lão không rảnh để ý chuyện này, hắn đang lo lắng cho Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn vẫn tốt, trên người thậm chí không có dấu vết lôi đánh, khí sắc nhìn qua so với trước kia còn tốt hơn nhiều, đang dần khôi phục, Các lão lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng, "may mắn, may mắn."
"Là ai!"
"Ra đây!"
Hai lão đầu cảnh giác nhìn về một phía, thì thấy một tiểu cô nướng áo vải thô tóc tai bù xù, chân trần từ trong rừng trúc đi ra, mái tóc xanh lam của nàng vô cùng chói mắt, nàng vừa đi vừa kéo tay áo của nàng, không thèm nhìn bọn họ một cái.
Đến gần một chút mới nghe nàng nói bình chân như vại, "thay đổi lớn như vậy, Tiểu Lam còn tìm ta chơi chứ?"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Miên Hoa Đường: buồn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.