Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 255: Giải ấn




Nghe xong, mặt mũi Tạ Tần Tuyên trắng bệch, trước khi đến nàng cũng đã chuẩn bị giấu chuyện, trước đem chuyện đôi cánh đen của Nghệ Nhàn dấu đi, dù Cầm lão có hỏi cũng không sợ. Nào ngờ, Cầm lão như có đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, chỉ nhìn thoáng qua, liền đã nhìn rõ được tình huống của Nghệ Nhàn.
"Cầm lão!"
"Trên người nàng có huyết mạch huyến thú nhất tộc của các ngươi, ngài không thể thấy chết mà không cứu được." Tạ Tần Tuyên vốn nghĩ rằng điều kiện này đủ để đánh động đối phương, nhưng không ngờ nói đến chuyện huyết mạch lại càng khiến Cầm lão giận tím mặt, "thì sao chứ! ta nói không cứu là không cứu, ngươi mau đem bọn họ cút khỏi hồ Thấm Tâm của ta đi."
Lệnh đuổi khách lặp lại nhiều lần, Tạ Tần Tuyên thấy Cầm lão phất tay áo, bước qua hồ nước vào nhà trú, thì biết lần này đi xem bệnh coi như thất bại.
Đến cả huyết mạch cũng không động lòng được Cầm lão, chứ đừng nói đến danh nghĩa bản thân nàng mà cầu, Tạ Tần Tuyên chán nản ngồi sụp xuống đất, mất hồn, lúc này cũng không biết là vì Tạ Đồng hay là Bạch Tinh, "Tiểu Bạch, mọi chuyện bị ta làm hỏng rồi."
Bạch Tinh thở ra một hơi, dùng đầu cọ tay đối phương, ý bảo nàng nhìn Nghệ Nhàn nằm trên đất.
Nghệ Nhàn không biết đã tỉnh lại khi nào, ánh mắt thanh tỉnh, vì thổ huyết không ngừng nên bộ dạng tiều tụy dần, "Đại Lam đâu rồi?"
Tạ Tần Tuyên sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ, "ở đây, nàng ở đây."
Lam Đồng nhanh chóng vọt đến trước mặt Nghệ Nhàn, hai tay khẽ run, sợ máu trên tay làm dơ nàng, nhất thời chân tay luống cuống giấu sau người, "ngươi đã đỡ hơn chưa?"
Tốt chứ?
Tình trạng Nghệ Nhàn hiện tại cũng không phải là tốt, kinh mạch đứt đoạn, tư vị cũng tưởng tượng được. Trước kia từng trải qua một lần, lần này bị Nhị Lam phá hủy cũng là ngoài ý muốn, sắc mặt nàng không đổi, trên mặt thậm chí còn thêm một nụ cười, "Đại Lam, ngươi thích Nhị Lam."
Lam Đồng há miệng, không hiểu vì sao Nghệ Nhàn lại hỏi vấn đề không quan trọng vào lúc này.
Nghệ Nhàn nhìn bộ dạng nàng ngây ngốc, lại có nghĩ đến bộ dạng Nhị Lam sau này, một người hai người đầu ngây ngốc như vậy, không biết có bị khi dễ hay không, "sinh ra rồi ngươi phải đối tốt với nàng, dù nàng nghịch ngợm, quấy rối, hay chủ kiến... còn có" không biết đang nghĩ đến chuyện đùa gì, Nghệ Nhàn nhịn không được phỉ nhổ, "thú nhân tộc các ngươi dậy con non quá thô bạo."
Tiểu Lam chính là vết xe đổ.
Lam Đồng không để xương tay lòi ra bị nhìn thấy, vội túm lấy Nghệ Nhàn, nàng có chút bối rối, "phải, ta sẽ không dạy, sau này các nàng đều để cho ngươi dậy, nếu các nàng chọc giận ngươi, ta giúp ngươi dạy các nàng, mọi điều đều nghe theo ngươi, được không?"
Nói đến dạy dỗ, đại sư tử này chỉ biết gặm cổ, tùy ý ném xuống đất lăn qua lăn lại.
Trong mắt Nghệ Nhàn đều là tiếu ý, bầu không khí ấm áp khiến Tạ Tần Tuyên ước ao, nào ngờ giây tiếp theo lại nghe Nghệ Nhàn nói, "hiện tại ta không còn sức nữa, hay là ngươi giúp ta lấy Nhị Lam trong bụng ra."
Tạ Tần Tuyên, "cái gì!"
Lam Đồng dùng sức nắm tay Nghệ Nhàn, "đừng mà, đừng mà, Nghệ Nhàn, ta không cần nàng nữa."
Mổ bụng lấy con.
Mấy năm trước, khi còn ở rừng Ai Nhĩ Pháp, Nghệ Nhàn cũng làm qua chuyện này một lần rồi, khi đó Quang Diễn được sinh ra, vòng vo một hồi, không ngờ nàng lại gặp phải chuyện cũ năm đó giống hệt Quang Diễn.
Hy vọng Nhị Lam cũng được may mắn như là Quang Diễn.
Kinh mạch nàng đã đứt hết, không khác gì phế nhân, đừng nói gì là sinh con, hiện tại muốn nàng đứng cũng không được, sức lực còn lại chỉ đủ bảo vệ tâm mạch của nàng, tiếp tục để Nhị Lam phá hủy nữa, thì một xác hai mạng sợ là sẽ xảy ra trên người nàng.
Nhị Lam thật ngoan ngoãn.
Dù nàng thỉnh thoảng tham ăn, thỉnh thoảng nghịch ngợm, thỉnh thoảng giúp mẹ hạ sát đằng sau, nhưng dù gì đứa nhỏ này cũng kế thừa huyết mạch của Lam Đồng, là đứa bé ưu tú không thể nghi ngờ.
Là do Diệp Nhiễm để lại ám linh mới sinh chuyện.
Nghệ Nhàn tin chắc điều này, trước kia chưa từng làm nương thì thấy ghét hài tử, Tiểu Lam coi như là hài tử ngoan rồi, biết bán manh, biết làm nũng, được người yêu thích. Thực sự làm nương rồi, cũng chọn lựa bỏ lại, nàng càng muốn cho Nhị Lam ra đời nhìn thế giới này.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Huyết Nhận xuất hiện, Nghệ Nhàn đưa nó cho Lam Đồng, "dùng nó, dùng nó mổ lấy Nhị Lam ra."
Lam Đồng cầm Huyết Nhận, đem dao ném ra xa, lưỡi dao sắc bén chặt đứt một cây trúc.
Nghệ Nhàn cũng biết kết quả này, nàng nhắm hai mắt lại, "trước kia Quang Diễn là do ta mổ bụng mẫu thân nó lấy ra."
Quang Diễn tránh cái sừng trên trán, dùng khuôn mặt cọ nhẹ lên cái bụng đã nhô của Nghệ Nhàn, như muốn ban tặng thêm năng lượng, "cho nên có thể mổ bụng được, Quang Diễn chính là ví dụ tốt nhất."
Lam Đồng liền lắc đầu, "không được, ta xuống tay."
Ngựa chết thành ngựa sống.
Nghệ Nhàn cũng không thể nói đánh cược một lần, đến khi đó Lam Đồng cũng sẽ không đồng ý, "ta mang ngươi về tìm Đại Vu."
Nghệ Nhàn nhịn không được mà cười, chờ quay về thú nhân tộc, mộ nàng chắc cũng đã cao ba tấc rồi, "đừng do dự nữa, cứu Nhị Lam chẳng khác gì cứu --" ta.
Kết quả còn chưa nói xong, hai mắt Nghệ Nhàn tối sầm, mất đi ý thức.
Lúc này, tim Lam Đồng như nghẹn lại, nhìn Tạ Tần Tuyên chưa thu hồi tay, "ngươi làm gì!"
Tạ Tần Tuyên, "không để nàng ngủ, không lẽ ngươi định nghe nàng nói bậy, mổ bụng lấy con cái gì, mổ bụng rồi nàng sống được sao?"
Mổ bụng.
Lam Đồng nhìn cái bụng nhô cao của Nghệ Nhàn, ánh mắt mờ mịt thành lạnh lùng, nếu không phải Nhị Lam, nếu không phải vì nàng, vết thương trên tay Lam Đồng chồng chất, năm ngón tay vỗ xuống.
"Grừ --"
"Ngươi làm gì!" cái này đến lượt Tạ Tần Tuyên hỏi, "ngươi định động tay gϊếŧ nàng sao? Lam Đồng, ngươi điên rồi, ngươi định gϊếŧ con mình, ngươi không biết làm vậy sẽ hại chết Nghệ Nhàn sao?"
Bạch Tinh dùng đầu húc một cái, Lam Đồng vốn bị thương, liền bị hất văng, nhất thời bò dậy không nổi. Lời Tạ Tần Tuyên hỏi vang bên tai nhiều lần, tựa như roi da không ngừng đánh vào nàng khiêu khích thần kinh.
Thần sắc Lam Đồng có chút ngẩn ngơ, đúng vậy, nàng bị sao vậy a?
Đến khi Tiểu Lam ngậm Huyết Nhân ném trước mặt Lam Đồng, cảm giác ấm nóng như có như không chảy trước mặt nàng, giống như trước khi các nàng vệ sinh cho nhau, bên tai thỉnh thoảng còn nghe tiếng gia hỏa này kêu ngao ngao, có chút thảm, đại khái là bị giật mình.
Rừng trúc rì rào, vào lúc này, lại nghênh đón thêm một người. Chân người đó như có gió, nên rừng trúc cũng lắc lư xào xạc như đang vui vẻ, chớp mắt hắn liền đến trước mặt Tạ Tần Tuyên, không nói hai lời liền dò mạch đập của Nghệ Nhàn, "kinh mạch tiểu thư đã đứt hết, các ngươi định làm gì vậy?"
Tạ Tần Tuyên chỉ có thể cho Nghệ Nhàn một viên đan dược để cầm máu, cũng may thuốc có tác dụng rất nhanh thì máu ngừng chảy. Nếu không thì cũng không chờ được Các lão xuất hiện bây giờ.
Lam Đồng trở mình bò dậy, lần nữa đem Tiểu Lam cho Miên Hoa Đường chăm sóc, cảnh giác che chắn trước mặt Nghệ Nhàn, "ngươi đừng đụng vào nàng."
Các lão nhìn qua Lam Đồng một cái, "ta đi tìm Cầm lão quái."
Lam Đồng thấy hắn đứng dậy nhảy qua hướng hồ Thấm Tâm, trước đó nàng cũng đã lĩnh giáo một lớp ngăn cách, định mở miệng, thì thấy Các lão thuấn di đến trước của nhà trúc rồi.
Cảm giác thất bại lần nữa kéo đến.
Tạ Tần Tuyên cũng không nghĩ đến cảm giác của nàng lúc này, hai tay cũng bất định bỏ xuống, "có Các lão ở đây, sẽ không để Nghệ Nhàn có việc đâu."
Lam Đồng vốn tưởng hai người sẽ đánh nhau, đột nhiên, không quá một nén nhang, Cầm lão đen mặt phất tay áp bỏ đi trước đó lại qua đây cùng Các lão, cả người không hề vui.
Lần này hắn cẩn thận dò xét tình huống của Nghệ Nhàn, "còn biết bảo vệ tâm mạch, cũng không có ngu."
Lam Đồng nhịn không được trừng hắn.
Các lão ở bên cạnh cũng không nói gì, không can thiệp chờ Cầm lão kiểm tra, "thế nào rồi?"
Cầm lão thuận tay lấy một chút nước, từ tốn rửa sạch, "vấn đề chính là đứa bé trong bụng nàng, muốn chữa khỏi, cần phải lấy ra."
Ở điểm nào đó kết luận giống như Nghệ Nhàn, nhưng cách làm lại khác nhau vi đến vi diệu, đáng tiếc mọi người ở đây đều không đồng ý mổ bụng lấy con, cũng không đồng ý chuyện này.
Tạ Tần Tuyên tự tay chạm vào cái bụng đang nhô cao của Nghệ Nhàn, có thể cảm nhận được đứa bé đang hoạt động bên trong, "đứa bé còn sống, lẽ nào không thể để Nghệ Nhàn sinh nàng ra được sao?"
Cầm lão có chút không vui, "nếu nàng có thể sinh, cần gì phải thử."
Nói đến đây, đại thể sẽ có một mạng phải mất, không phải mất mẹ thì còn con, hoặc là mất con còn mẹ.
Mọi người đều im lặng, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn Lam Đồng.
Lam Đồng ngồi xuống, dùng tay cảm nhận sự sống của Nhị Lam, bụng nhích mấy cái, tiểu gia hỏa dường như đang báo hiệu tâm tình cho nàng, nhưng mà lần này nàng nắm chặt quyền, "lấy thế nào, mới không tổn thương Nghệ Nhàn?"
Tạ Tần Tuyên há miệng, nhìn bộ dạng Nghệ Nhàn tiều tụy, không nói gì.
Cầm lão, "dùng lực hai người chúng ta, lấy thai nhi này đi."
Tạ Tần Tuyên hít một ngụm khí lạnh, thai nhi đã thành hình, cũng đã có ý thức, như vậy thì là cưỡng ép bỏ đi sự tồn tại của nàng..... sợ Nghệ Nhàn tỉnh lại, sẽ hối hận không kịp a.
Bàn tay Lam Đồng chảy máu rơi xuống bụi cỏ, nàng không quan tâm cứ vậy si ngốc nhìn Nghệ Nhàn hư nhược.
Nàng cái gì cũng không cần, chỉ cần có Nghệ Nhàn.
Tạ Tần Tuyên, "chúng ta nên hỏi ý kiến Nghệ Nhàn một chút, ta cảm thấy nàng có quyền được biết."
Cuối cùng vẫn là nghĩ lại lời nói muốn uy hiếp gϊếŧ người của Cầm lão trước đó, vừa rồi, Nghệ Nhàn cũng đề nghi lấy con....
"Trước lấy con non ra đã, không thể không được, cần Cầm lão quái người xuất thủ tương trợ," Các lão đột nhiên ngắt lời suy đoán từng người, "trên người tiểu thư có phong ấn, biết rồi thì con non cũng có được một nửa tỷ lệ sống sót."
"Ngươi! ngươi cố ý!"
"Cầm lão quái đừng buồn, việc này ta cũng không thể làm chủ được, nếu không uy hiếp đến mạng sống tiểu thư, phong ấn cũng không giải lúc này."
"Hừ!"
Cầm lão tuy nhiều lần phất tay áo muốn đi, nhưng cũng không thể được, không thể làm gì khác là mặt lạnh thúc giục, "muốn giải phong ấn cũng nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của ta."
Các lão, "tự tay."
Mọi người đều là bằng hữu nhiều năm, nên hắn cũng không có phòng bị gì, Cầm lão duỗi tay ra, Các lão nhanh chóng lấy một giọt máu của hắn, sau đó cũng lấy một giọt máu của mình và Nghệ Nhàn.
Ba giọt máu yên lặng di chuyển trên không, tạc thế chân vạc, nhìn kỹ, thì nó ngực với một nghi thức được tiến hành.
Nếu Tử Hàn ở đây, thấy loại tư thế này, phân nửa sẽ chạy trốn.
Cầm lão chống cằm khó hiểu nói, "giải phong ấn, sao lại lấy máu của ta và ngươi?"
Các lão, "các ngươi sẽ biết thôi."
Hai người cùng thả linh lực, Nghệ Nhàn khi hôn mê vẫn bất an, bất an này là tiểu gia hỏa huyết mạch tương liên đưa cho nàng, còn có suy nghĩ lo lắng của Bất Tử Điệp trong ý thức hải, dường như nàng không tỉnh lại sẽ bỏ lỡ thứ gì đó.... có linh lực hỗ trợ nàng cũng thanh tỉnh, cảm giác đau đớn kéo đến, trong người như có ma loạn phá nát, kết quả vừa mở mắt thì thấy có hai người đang ngồi xếp bằng trước mặt nàng, một người trong đó là Các lão đã có duyên gặp qua một lần.
"Tiểu thư tập trung ý chí, Các lão giúp ngươi giải trừ phong ấn."
"Hừ!"
Phong ấn?
Phải rồi, trước đó có người nói trong người nàng có phong ấn, mấy năm gần đây, phong ấn ngày càng suy giảm, thỉnh thoảng lại giúp nàng đỡ nguy hiểm.
Lần này, nàng gặp nguy cơ bên trong nên không đụng đến phong ấn. Hiểu rõ được điều này, Nghệ Nhàn cũng hiểu hai vị này đến giúp nàng.
Nàng nín thở ngưng thần, hoàn toàn không để ý tới phía sau còn có đôi mắt đỏ đang chậm rãi hiện lên, tròng mắt nhanh chóng chuyển động, một hồi nhìn bên trái một hồi nhìn bên phải, nó đang nhìn hai giọt máu quay xung quanh Các lão và Cầm lão, đặc biệt khôi hài, trái phải chuyển động như là tặc.
Hai giọt máu xoay trên không đột nhiên dừng lại, rất nhanh bay đến trước mặt Nghệ Nhàn.
Tinh thần Cầm lão không yên, cảm giác trong không khí lưu động, mở mắt thì thấy hai giọt máu như bị người dắt đi, thấy hắn nhìn qua, một giọt trong đó bay cái vèo vào giữa trán Nghệ Nhàn.
Cầm lão, "!!!"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cuồng đồ lớn mật, dám trộm máu Cầm lão!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.