Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 231: Bóp nghẹt




Tiểu Lam đi săn, con mồi so với hình thể của nàng vẫn nhỏ, thịt lại ít không đủ ăn, hoàn toàn không đủ chia cho ba người, nhất là khẩu vị lớn của Miên Hoa Đường. Không ăn, bỏ lại thì tiếc. Cuối cùng, bị dụ dỗ thành các tiểu culi của các nàng. Tựa như các chuột tiểu đệ dưới sự dâm uy của Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường cũng vượt qua những ngày tháng gian nan, nhất là khi thiếu đi sự triệu hoán của Ngân bảo đại nhân.
Hơn nửa năm qua, Tiểu Lam thường theo sau Miên Hoa Đường quậy, ngoại trừ kỹ năng săn bắn tăng lên không ít, thì kỹ năng nói cũng từng bước tăng lên, đến cả chuyển cổ tích được Miên Hoa Đường hun đúc cũng đã biết không ít. Tỷ như truyện "sói đến đó." cũng thuộc đến làu làu, đến cả Tiểu Lam cũng lóng ngóng kể được. Lúc đó, còn có đại sư tỷ bên cạnh chăm sóc, cho nên đám nhỏ này có thể nói phong sinh thủy khởi. Đoan Mộc Nhã cũng nhân cơ hội ở trên Thiên Lan Sơn yên tâm luyện đan.
Không nói đến, thì cũng đã qua hơn nửa năm.
Nếu không có việc Thiên Lan Sơn đột nhiên rung chuyển, thì cuộc sống an nhàn này sẽ tiếp tục kéo dài.
Trong lòng Nghệ Nhàn vô cùng khổ sở, cảm giác phải nói ra chuyện chết chóc này, nàng cũng không phải lần đầu gặp phải. Nàng từng trải qua chuyện khi bạn hữu cùng làm nhiệm vụ bí mật mà chết, các nàng cũng đem tin cuối cùng này báo cho thân nhân người đó.... nhưng mà, nhìn bộ dạng Đoan Mộc Nhã tươi cười, một câu nàng cũng không nói được.
Từ Dao, có thể nói là người đầu tiên đem lại cho nàng cảm giác là trưởng bối, nhất thời Nghệ Nhàn cũng không thể tiếp nhận được chuyện này, nhưng lo sợ nhất chính là Đoan Mộc Nhã sau khi biết được sự thật sẽ không chịu được.
Mọi chuyện vốn đã có trong cầu thủy tinh khi ở Tinh Linh tộc, đó chính là tương lai Đoan Mộc Nhã sao?
Nàng làm sao mới có thể đem vết thương này giảm đi a?
Tâm tình không khác gì nàng chính là Tề Vận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua không khác gì bình thường. Lúc này nàng không chớp mắt nhìn trước mắt khua tay múa chân kể chuyện cuộc sống vui vẻ hơn nửa năm qua, tinh thần sáng láng, thần thái phấn chấn. Nhất thời nàng có chút thất thần, trong đầu lai nghĩ đến đã lâu rồi nhưng Tiểu Nhã vẫn động lòng người như vậy.
Đoan Mộc Nhã nói nửa ngày, thấy ba người không nói gì, Nghệ Nhàn thì luôn như vậy, Lam Đồng thì khỏi nói, cở bản không mở miệng thì sẽ không mở miệng, mà Tề đại tiểu thư cũng không bộ dạng thích nói nhảm... nàng cảm thấy bầu không khí này có chút quái dị, nàng nhìn Miên Hoa Đường cùng Tiểu Lam, hai đứa nhỏ đang tự tìm chuyện cho mình chơi, "không buồn cười sao? các ngươi bị sao vậy? nhìn có vẻ không vui a, là chuyện trên Thiên Lan Sơn không tốt sao?"
Nghệ Nhàn cùng Tề Vận nhìn nhau, "phải, Thiên Lan Sơn đã xảy ra đại sự, ma linh đã chạy trốn, nếu tìm không được, sợ là sẽ gây ra nhiều nguy hiểm..."
Độ nguy hiểm của ma linh không thua gì trùng nhện, có thể là còn nguy hiểm hơn, nếu bỏ mặc không quan tâm, sợ là sẽ có đại nạn.
Dưới sự truy hỏi của Đoan Mộc Nhã, Nghệ Nhàn chỉ đại khái kể lại chuyện phát sinh trên Thiên Lan Sơn kể lại một lần, cũng đem chuyện ma linh nguy hiểm nói cho nàng, hy vọng sẽ cảnh giác bên ngoài. Không ngờ, Đoan Mộc Nhã nghe xong, càng thêm lo lắng, "ah, nguy hiểm như vậy a, ta phải về nhà một chuyến."
Nghệ Nhàn, Tề Vận, "!!!"
Đơn giản chính là lấy đá đập chân mình a.
Tề Vận, "không cần, khi đó ta đã cho người đến Đoan Mộc gia dặn dò rồi, mọi người sẽ tự cảnh giác."
Nghệ Nhàn gật đầu, "phải, việc này còn có lớn nhỏ, Tiểu Nhã cùng chúng ta lập tức về Thanh Sơn Tông đi, khi đó mọi người cùng đi bắt ma linh, ngươi cũng không thể thiếu."
Đoan Mộc Nhã suýt chút là bị hai người thuyết phục, "chuyện đúng là khẩn cấp, vậy chúng ta lập tức về Thanh Sơn Tông sao?"
Hai người đều thở dài một hơi, nhìn nhau, trong mắt đều là đau khổ cùng bất đắc dĩ.
Lam Đồng thấy hai người nhìn nhau "liếc mắt đưa tình" có chút không vui, lúc này ôm Tiểu Lam để trước mặt Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, chúng ta như vậy không tốt sao?" quay về Thanh Sơn Tông sinh ra đủ mọi ràng buộc, muốn gặp nhau còn phải lén lút, không có tự do để nói.
Nếu có thể chọn, quay về Thanh Sơn Tông là nơi Lam Đồng không muốn đi nhất.
Nghệ Nhàn biết đoạn đường tiếp theo mình sẽ cùng Lam Đồng quay về Tạ gia, giải quyết ân oán với Tạ gia, nói như vậy, quay về Thanh Sơn Tông là chuyện không thể nào. Hơn nữa, Tạ gia trong thời gian này, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Tiểu Nhã....
Nghĩ vậy, mi tâm Nghệ Nhàn nhăn lại càng sâu.
Nàng lưỡng lự một chút, Đoan Mộc Nhã cũng không nhịn được nói, "vừa ra đã hơn nửa năm, sư phụ sợ là lo cho ta lắm, đúng là nên quay về Thanh Sơn Tông một chuyến, bất quá chúng ta về Thanh Sơn Tông rồi đi. Nghệ Nhàn, chúng ta quay về Thanh Sơn tông dọc đường này tiện thể ghé qua gặp nương một chút, ngươi đồng ý không?"
Nghệ Nhàn, "..." không ổn rồi.
Đối diện với đôi mắt tin tưởng của Đoan Mộc nhã, nàng nửa chữ cự tuyệt cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Nếu giấu giếm dự thật như vậy sẽ tốt thực sự sao?
Sớm muộn gì cũng phải biết.
Nghệ Nhàn cũng không thích làm việc dài dùng, nàng chỉ thích dao bén chặt đứt dây rối, biết được nàng rất nhanh cùng Đoan Mộc Nhã phải chia xa, hiện tại nàng cũng nên làm rõ, không phải là lúc đối phương cần có nàng bên cạnh, Tiểu Nhã đại khái chỉ còn một mình nàng là người thân, "Tiểu Nhã, ngươi hãy nghe ta nói."
Đoan Mộc Nhã vừa thấy Nghệ Nhàn lộ thần tình nghiêm túc, bất tri bất giác nhiêm túc theo, "chuyện gì vậy?"
Nghệ Nhàn hạ tâm ác, cắn răng nói, "bây giờ ta phải nói một chuyện vô cùng quan trọng với ngươi, chuyện này sẽ khiến ngươi vô cùng -- " thống khổ, nhưng cuộc sống của ngươi còn rất dài.
Tề Vận chợt đứng dậy cắt lời nàng, "Nghệ Nhàn!"
Nghệ Nhàn ngẩng đầu nhìn nàng, nụ cười trên mặt Tề Vận đã không còn, vô cùng âm trầm, dường như chỉ cần nàng nói thêm một câu, đối phương sẽ gϊếŧ chết nàng, "ngươi có thể gạt được một chút, nhưng ngươi có thể gạt được một đời sao?" ngay cả hiện tại, nàng cũng không tìm cớ hay muốn ngăn cản bản thân phải về nhà sao, có thể gạt được một lát, nhưng một lát là một năm? hai năm hay ba năm?
Tề Vận, "gạt được một lát thì là một lát."
Bầu không khí còn yên tĩnh, nháy mắt hai người liền giương cung bạt kiếm, giằng co nhau, Đoan Mộc Nhã hoảng sợ, trên mặt còn vài phần mờ mịt, "hai người các ngươi thực ra đang nói cái gì vậy?"
Nghệ Nhàn xoa thái dương, bị Tề Vận cắt ngang như vậy, tựa như khí cầu xì hơi. Còn muốn nói đến, nhưng cũng không biết dao có chém được đúng chỗ không.
Lỡ như quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại phản ứng ngược thì sao?
Tiểu Nhã còn chưa trải qua trắc trở khó khăn, cả đời này quá mức xuôi gió xuôi nước rồi a.
Đoan Mộc Nhã nhăn mày nhìn Nghệ Nhàn, lại nhìn Tề Vận một chút không còn vẻ tươi cười, "Nghệ Nhàn, đại tiểu thư, hai người các ngươi đừng đánh đố nữa, có gì nói đó đi, đúng là đem ta vội muốn chết a."
Bâu không khí càng thêm cổ quái, ngay cả Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường chậm rãi bò lên tới cây rồi, tùy ý để bốn người các nàng đứng đó, im lặng không tiếng động, thắng lên tiếng. Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỗi người tự mình đánh giá.
Chỉ có Lam Đồng bình tĩnh, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Bất quá Đoan Mộc Nhã lại hỏi không ngừng, nàng chợt nằm xuống áp tai sát đất, "không ổn, Nghệ Nhàn, chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi."
Vừa dứt lời, thân mình bốn người liền lung lay. Tiểu Lam buồn ngủ ở trên cây suýt bị lắc rơi xuống dưới, cũng may nàng bám chặt thân cây. Miên Hoa Đường cũng đang đứng trên cao nhìn về phía xa.
Nghệ Nhàn, "chuyện gì vậy?"
Rầm rầm rầm --
Ùng ùng --
Thiên Lan Sơn cao lớn chợt sụp đổ như là cao ốc.
Phượng hoàng bay lên trời điểm một cái hồng quang, đem mọi thứ chiếu rõ như ban ngày, Nghệ Nhàn nghe thấy được tiếng kêu tê tâm liệt phế của Yến Sương, như là bị thứ gì làm kinh hách, "đại sư tỷ cùng Yến Sương các nàng còn ở đây, hơn nữa, người Tạ gia vẫn còn ở đây."
Vì thu dọn tàn cục, còn phải chỉnh đốn Thiên Lan Sơn, Yến Sương đều chưa từng rời khỏi chỗ này.
Chân mày Nghệ Nhàn nhảy một cái, cảm giác chuyện không ổn sắp phát sinh, "các ngươi mau đi trước, ta đi xem một chút."
Lam Đồng, "ta đi cùng ngươi."
Còn Tiểu Lam, Nghệ Nhàn lần nữa đem tiểu gia hỏa ném cho Miên Hoa Đường. Chạy đi, cước bộ nàng hơi dừng, đem hộp gỗ Bất Tử Điệp luôn mơ ước trả lại cho Đoan Mộc Nhã, trịnh trọng nói, "đây là vật quan trọng của Đoan Mộc gia, Tiểu Nhã, tuyệt đối không được để rơi vào tay người khác, ngươi phải giữ cho kỹ."
Đoan Mộc Nhã vẻ mặt khó hiểu, "Nghệ Nhàn, ta không lấy cái này, cho ngươi a."
Âm thanh Nghệ Nhàn chợt cao thêm vài phần, "Tiểu Nhã, ngươi đã không còn nhỏ, đây là đồ vật duy nhất nương để lại cho ngươi, ngươi phải xem nó như sinh mệnh, bảo quản cho tốt!"
Nói xong, nàng một tay túm lấy Bất Tử Điệp còn đang tiếc nuối cái hộp gỗ, kéo Lam Đồng chạy về hướng đang sụp.
Bất Tử Điệp lại chửi bới bên tai nàng, "phí của trời! phí của trời! nếu nàng không cần, vì sao ngươi không để lại cho bổn yêu, ta có phải huyễn thú bản mạng của ngươi không vậy!!!"
Nghệ Nhàn, "còn nói nữa, ta ném ngươi xuống á."
Bất Tử Điệp, "!!!"
Càng đi lên núi, càng hiểm trở. Thiên Lan Sơn đang sụp đổ hoàn toàn, chớp mắt rơi xuống vực sâu vạn trượng. Dưới vực sâu đen không thấy đáy, sâu không lường được, chỗ này chỉ có mỗi trùng nhện bò lên.
Xa xa nhìn lại, Yến Sương bị tiểu trùng kéo chân, căn bản bay không xa, cũng bay không cao. Bất quá nhìn lại, ngoại trừ tiểu trùng này, còn có đám người Tạ gia đang phá. Xích sắt đáng ghét lần nữa hạn chế phượng hoàng hoạt động, phượng hoàng rên rĩ, tiếng khóc nỉ non.
Đại sư tỷ đâu?
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh một hồi, không tìm thấy thân ảnh Tử Hàn đại sư tỷ, nhưng nhìn xung quanh một hồi liền có một đại hắc long từ bên cạnh lao ra, đánh đám người Tạ gia trở tay không kịp, đám người hét thảm một tiếng, nhao nhao lăn xuống vực sâu.
Nghệ Nhàn, "..."
Đại hắc long vừa xuất hiện, hai mắt Tạ Anh sáng lên, hai tay cũng không còn khoanh ngực đứng xem nữa, hỏa tốc lao lên thả phong lôi linh, cuồng phong thổi loạn, lôi chớp rền vang....
Nghệ Nhàn thấy nàng như vậy còn muốn viết chữ chết, "ngươi đi chặn Tạ Anh, ta đi giúp Yến Sương."
Lý tưởng tràn đầy, hiện thực lại tàn khốc.
Lúc Lam Đồng cùng đại sư tỷ liên thủ đáng Tạ Anh, Tạ Anh cũng bị đánh không còn sức chống trả, quả thực so với trước còn thảm hơn, Lam Đồng sau khi rèn thể, đối với công kích của linh lực cũng miễn dịch được, trong phạm vi nhất định, khi linh lực công kích đánh lên người nàng thì sẽ bị vô hiệu. Cộng thêm hỏa giận của đại sư tỷ, Tạ Anh chỉ có thể bị đánh, "Nghệ Nhàn, ngươi lật lọng, không giúp một tay chưa tính. Hiện tại còn đi cản, thực ra là muốn gì?"
Nghệ Nhàn hét to, "uổng công ngươi là đệ tử Thanh Sơn Tông, vào lúc nguy hiểm như vậy, lại chỉ muốn khế ước với huyễn thú. Ngươi có biết khi vực sâu này phóng thích hàng triệu trùng nhện ra, thì cả Cửu Hi đại lục này sẽ như thế nào không?"
Để ma linh chạy đã cho qua rồi, nếu không ngăn lại cái vực này, kết cục Thiên Lan Sơn hôm nay chính là tương lai của Cửu Hi đại lục.
Thiên Lan Sơn giống như cửu linh tháp, đều là một cứ điểm mở ra vực sâu. Hiển nhiên, so với cái trước, tình hình Thiên Lan Sơn còn nguy hiểm hơn, có thể nói là một cái động lớn, nếu mất bò rồi mới lo làm chuồng, nếu biết được thời không kia muộn hơn, thì cái hang lớn này sẽ chặn lại như thế nào?
Nghệ Nhàn rất buồn, buồn nhịn không được mà kéo tóc.
Quang Diễn ghét ác như thù, nhất là cảm ứng được ám linh cuồn cuộn bên dưới, chưa khôi phục là cậy mạnh chạy ra khỏi đầu nàng, bắt được một tiểu trùng nhện sắc mặt không đổi, liều mạng phóng quang, phóng đến từng cái một. Nếu không nhìn thấy thân hình nó đang trong suốt dần dần, Nghệ Nhàn còn cảm thấy với sức mạnh này của nó còn có thể kéo đến vài giờ....
Trên thực tế, trước đó bị ma linh vây khốn, linh lực trên người Nghệ Nhàn cũng đã tiêu hao bảy tám phần rồi.
Nghệ Nhàn, "Quang Diễn, ngươi cảm thấy hai người chúng ta hợp lực, có thể tinh lọc toàn bộ ám linh dưới vực sâu này sao?"
Thân mình Quang Diễn khẽ run, tiếp tục phóng quang, thân thể vừa ngưng tụ lại được thật vất vả lại như vậy mà càng trong suốt đi, tựa như lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.
Vực sâu dài hơn trăm mét, độ rộng cũng hơn chục thước, chiều sâu.... không lường được.
Nghệ Nhàn cảm thấy có đem mình cùng Quang Diễn đi hiến tế, cũng chỉ là một giọt nước thả vào đại dương, một chút cũng không có, đến cả bọt nước còn chưa đến, "muốn tinh lọc hoàn toàn vực sâu này, chí ít cũng phải có đến trăm quang linh sư."
Cụ thể cũng phải lượng được bao nhiêu quang linh sư thần cấp, bao nhiêu quang linh sư nhân cấp.
Tinh lọc còn chưa chắc xong!
Nghệ Nhàn lo lắng không xong, liền có vài đạo nhân ảnh chọn chỗ cao, "phượng hoàng này trưởng thành rồi, chúng ta nhân cơ hội này đem nó đi."
Vốn tưởng là viện quân đến, không ngờ, lại là một đám cường đạo, Nghệ Nhàn một lòng cũng đã chìm xuống đáy cốc, đám người kia, chết đến nơi còn muốn cướp phượng hoàng, quả thực --
Đại khái ánh mắt Nghệ Nhàn tức giận quá rõ ràng, mấy người kia quay đầu nhìn lại, một người trong đó nhất thời hô lên, "tam tiểu thư."
Nghệ Nhàn lạnh mặt, đám cường đạo Tạ gia này khiến nàng không ngờ, nàng còn đang suy nghĩ làm sao đến Tạ gia, kết quả buồn ngủ tiến cắm lên gối, lại có Tuyên Di khi ở Thanh Sơn Tông nhận ra nàng, "mục đích các ngươi đến đây là vì phượng hoàng."
Tạ Anh nhân lúc rảnh rỗi liền hô lớn, "Nghệ Nhàn, ngươi đừng vờ vịt không biết. Tuyên Di, ngươi không được tin lời hoang đường của nàng, nàng cùng phượng hoàng này còn có lôi long kia là một phe."
Đúng là một phe.
Nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận.
Nghệ Nhàn, "Tạ Anh, không phải là ngươi điên rồi đó chứ, nếu ta cùng phượng hoàng và lôi long một phe, vì sao ta không khế ước chúng, còn để lại cho ngươi?"
Tạ Anh nghẹn lời, bị Nghệ Nhàn nói một câu liền nín thinh, không thể phản bác được. Nghệ Nhàn nói vậy tùy nàng nghĩ, đều cảm thấy vô cùng đúng, nào có kẻ ngốc đem huyễn thú cao quý như vậy chắp tay cho người khác, hơn nữa nhìn Nghệ Nhàn như vậy, có thấy được tâm tình không muốn khế ước đâu a?
Tạ Anh vội vàng ứng phó đại sư tỷ cùng Lam Đồng điên cuồn làm thịt, nào có lòng thản nhiên đi nghĩ đến vấn đề nhỏ này, nàng cắt ngang nói, "vậy ngươi vì cớ gì? để người này đối phó ta?"
Nghệ Nhàn nhàn nhạt ừ một tiếng, nửa ngày mới phun ra một câu khiến Tạ Anh muốn hộc máu, "vì ngươi quá đáng ghét."
Tuyên Di cũng quan sát cẩn thận một lần, "tam tiểu thư vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Nghệ Nhàn, "đến đây rèn luyện, phát hiện Thiên Lan Sơn có dị thường. Ta khuyên các ngươi không nên động thủ với phượng hoàng, Thiên Lan Sơn là địa bàn của nó, nó chưa từng rời đi, vì phải phải bảo vệ Thiên Lan Sơn này, với tình cảnh hiện tại, vực sâu còn tiếp tục mở rộng, tiếp đó không chỉ nuốt mỗi Thiên Lan Sơn, còn có cả Cửu Hi đại lục. Cái nào nhẹ cái nào nặng, tự mình ngươi suy nghĩ đi!"
Lúc đầu, vực sâu này chỉ là một cái khe hở mới nứt.
Tuyên Di nhìn Nghệ Nhàn phóng nhiều quang cầu, kết quả nháy mắt đều bị hắc ám nuốt mất. Không chỉ như vậy, dưới vực sâu tiêu trùng nhện vô số, cứ cách một khoảng thời gian lại kéo một người xuống dưới. Cứ như vậy, qua một lúc, người Tạ gia đã bị kéo xuống rất nhiều.
"Tuyên Di, phượng hoàng này chúng ta có --"
"Vực sây này vô cùng quỷ dị, tạm thời đừng vọng động."
"Lôi long đâu rồi?"
Mắt Nghệ Nhàn hơi nheo lại, nhìn thấy một tiểu trùng nhện đang lao về hướng nàng, nàng cố ý phóng một quang cầu, nhưng lại bị trật một chút, tiểu trùng nhện vung đuôi, liền kéo nàng rơi xuống vực.
"Tam tiểu thư!"
"Nghệ Nhàn!"
Mấy bóng người nhanh chóng lao xuống, bất quá nhanh nhất vẫn làm một thân lửa đỏ, mang trên thân nhiệt độ cao, cùng với cánh chim mềm mại. Không phải là lần đầu ngồi trên lưng Yến Sương, nhưng cảm giác mỗi lần cũng không giống nhau, Nghệ Nhàn vuốt lông cho Yến Sương, "ta không biết dưới vực sâu có gì, nhưng đang nghĩ cách giải quyết nó, chúng ta nên xuống dưới vực sâu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Yến Sương dương đầu tự đắc, phát lên tiếng kêu vui sướng, vung lên cánh, đem đại sư tỷ cùng Lam Đồng quét lại phía sau.
Nghệ Nhàn lớn tiếng cảnh cáo nói, "ai cũng không được phép theo đến, ta đi xem một chút làm sao giải quyết được nó hoàn toàn."
Mượn quang linh của nàng cùng Quang Diễn phóng ra, một đường bay xuống trăm dặm, hắc khí nồng nặc như muốn bắt lấy thân ảnh các nàng, đám tiểu trùng nhện ngu ngốc chạm vào, biết rõ sẽ tan xương nát thịt, nhưng vẫn không nề hà.
Nghệ Nhàn cũng nhanh bị tình thần không sợ của chúng chiết phục, ngoại từ quang linh ra, hỏa phượng hoàng cũng đang rơi xuống, ngược lại cũng mở ra một con đường, "Yến Sương, sâu không thấy đáy, hắc khí nồng nặc đến cả quang linh cũng không thể xuyên qua được, tiếp tục đi xuống, ta sợ khó duy trì được, ngươi còn muốn tiếp tục đi xuống sao?"
Yên Sương dương đầu tự đắc, dùng cổ cọ cọ nàng, hành động biểu thị tiếp tục đi xuống, mãi cho đến khi dưới chân Nghệ Nhàn không còn cảm giác hắc khí nồng nặc kéo đến, phượng hoàng khổng lồ bên cạnh chớp mắt biến thành hình người, tự tạy kéo nàng.
"Nghệ Nhàn."
"Yến Sương, thì ra ngươi cũng đã có thể biến hóa được hai hình thái rồi."
Yến Sương cười xinh đẹp với Nghệ Nhàn, "trong truyền thừa có ghi lại một đoạn về Thiên Lan Sơn, vực sâu chính là của một vị diện khác, một khi mở ra, sẽ hình thành thông đạo, những thứ sinh vật trong đó sẽ không ngừng lao đến, khi thông đạo này gần hình thành, cho dù thế nào, mong rằng ngươi có thể tìm được ma linh, tiêu diệt sự trưởng thành của nó."
Nghệ Nhàn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, mở to mắt nhìn, "là ý gì?"
Yến Sương, "ma linh biết triệu tập sinh vật ám linh, giữa bọn nó là quan hệ chủ nô, sau đó sẽ lần lượt mở ra các thông đạo khác trên Cửu Hi đại lục này, đến khi đó toàn bộ Cửu Hi đại lục sẽ rơi vào tử nạn, bắt đầu ở Thiên Lan Sơn, kết thúc cũng như vậy."
"Nghệ Nhàn, trong khoảng thời gian này cám ơn ngươi đã chiếu cố ta, rất vui được biết các ngươi."
"Khoan đã."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kết thúc →_→

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.