Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 230: Gặp mặt




"Đường Đường ~ Đường Đường ~ mau cứu mạng a ~"
Ma linh ngây ra một hồi, mới phát hiện được vật nhỏ trước mắt này cư nhiên dám lừa nàng!!! từ khi nào, loại sinh vật cấp thấp này có thể tránh được pháp thuật của nàng rồi a, không lẽ mị lực của nàng đã bị hạ xuống a???
Dù vậy, nàng cũng vẫn tiếp tục bước đuổi theo Tiểu Lam. Bất quá vừa đi được hai bước, chân trái vấp chân phải, thân hình bất ổn, suýt chút thì ngã. Nhìn Tiểu Lam chạy xa hơn, bạch bạch vài cái liền mất bóng.
Ma linh, "..."
Tiểu Lam ngược lại cũng cơ trí, rẽ vào một nơi khác nhìn thấy kẻ giả làm nương nàng không đuổi theo, lúc này liền tìm một cái động chui vào. Luôn nói thỏ khôn có 3 hang, các nàng so với thỏ cùng trâu bò hơn, chàn rỗi buồn chán, hơn nửa năm qua, Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường và đám chuột tiểu đệ của Ngân Bảo đại nhân ở dưới chân Thiên Lan Sơn đào hơn trăm cái động, tạo thành thông đạo một đường dưới lòng đất.
Cửa động mỗi nơi đều rất nhỏ, bên trong trống trải, đủ để một người trưởng thành như là Đoan Mộc Nhã tiểu thư yếu ớt bò qua, thông đạo này thông với bốn hướng, và tụ lại một điểm, chính là chỗ ẩn thân của các nàng.
Vù -- vù --
Từng đợt gió gào thét đang phấp phới trên đỉnh đầu.
Tiểu Lam nhanh chóng dùng dược thảo trước động che đi hơi thở lăn vài vòng, sau đó nhanh chóng dùng tiểu trảo đem cửa động lấp lại, nàng không quay đầu đi, mà nằm im bất động đứng tại chỗ. Tựa như thợ săn đang trốn thật kỹ, đôi mắt xanh không ngừng lưu chuyển nhìn viên cầu đen đang lắc lư cách đó 3 thước, tản ra hắc khí chọc người chán ghét.
Xấu xa!
Tiểu Lam co chặt đuôi, đến cả hô hấp cũng thả ra rất nhẹ.
Cùng lúc này nháy mắt ma linh đã không tìm được tung tích Tiểu Lam, nàng im lặng cảm ứng, vẫn như cũ không tìm được gì. Đúng lúc này, Miên Hoa Đường men theo tiếng kêu của Tiểu Lam nhảy từ cây này qua cây khác, Tiểu Lam nàng còn chưa thấy, ngược lại đã đối mặt với ma linh.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau chằm chằm.
Miên Hoa Đường khi còn nhỏ từng bị hắc khí bám lên, biết thứ đồ chơi này có bao nhiêu bám dính, đáng ghét, hiện tại nhìn thấy vẻ mặt càng thêm chán ghét, "xấu xa!"
Nàng thuận tay ném một cái lôi linh, lôi linh như du long chẻ tre đánh về phía ma linh, tiếng sấm điếc tai, đồng thời khiến Tiểu Lam trốn trong động lắc lư không ít, nhìn thấy đất đang từng chút rơi rụng, Tiểu Lam dùng đuôi, cuốn lấy Huyết Nhận, chạy về hướng khác.
Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn nghe thấy tiếng sấm, liền theo âm thanh đến xem.
Tử Hàn, "Là Miên Hoa Đường."
Nghệ Nhàn, "cái gì?"
Nửa năm trước, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng đột nhiên biến mất, vì sợ phượng hoàng niết bàn mang đến uy áp, Tử Hàn xuống dưới Thiên Lan Sơn. Tiểu Lam cùng Miên Hoa Đường thân phận đặc thù, Đoan Mộc Nhã lại kiên trì chờ Nghệ Nhàn quay về, cho nên các nàng được an bài ở tại đây.
Có Miên Hoa Đường ở đây, người bình thường cũng không dám động đến các nàng.
Bất quá thấy tiếng sấm vang lên không ngừng, không hề có sự giảm bớt, thì cũng hiểu được là gặp phiền toái rồi a, Tử Hàn nhíu mày, nhìn trước mắt một mảng lộn xộn, "xem ra, ma linh chạy trốn đụng phải Miên Hoa Đường."
Nghệ Nhàn giật mình, không nói gì liền kéo Lam Đồng thuấn di hơn 10 thước, trong lòng chỉ mong tốc độ nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, chỗ Miên Hoa Đường đứng khẳng định có Tiểu Lam nhà nàng. Bất quá, nàng chạy đến nơi, xung quanh vắng lạnh, nếu không có lôi linh đánh đổ cây cối, thì nàng còn tưởng đó là ảo giác.
Lam Đồng sờ đống cây bị đánh đổ bên dưới, "vừa đi không đến một nén nhang."
Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường đang ở gần đây."
Còn ma linh....
Quang Diễn không nổi nói lao đến, hẳn là chạy.
"Miên Hoa Đường!"
"Miên Hoa Đường!"
"Miên Hoa --"
Tiếng cuối cùng còn chưa nói xong, lôi linh chằng chịt kéo đến. Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng còn muốn dùng cái thân thần cốt đỡ cho nàng, liền kéo người ra sau lưng, dùng sức mình chống, không đúng, là hai người cùng chống lại.
Oa, đã quá ~ ợ ~
Cầu thịt trong bụng hay quậy phá điên cuồng nuốt lấy lôi linh, phát ra một tiếng thở dài, hấp thụ nhiều lôi linh như vậy, đơn giản là một chuyện may lớn.
Nghệ Nhàn vốn hao hết linh lực, tiếp nhận cái lôi này cũng khôi phục không ít, "sao vậy, không nhận ra sao?"
Miên Hoa Đường giật mình ngây ra một hồi, liền vui vẻ, tựa như con khỉ lao về phía nàng, còn chưa đến trước mặt đã bị Lam Đồng xách ra, nàng vờn Nghệ Nhàn nửa ngày, kết quả không thể chạm đến được y phục, ngược lại căm tức Lam Đồng, "ngươi là đồ đáng ghét."
Lam Đồng liếc nhìn Nghệ Nhàn, xác định không nhầm mới ném con khỉ da này xuống đất, "Tiểu Lam ở đâu rồi?"
Miên Hoa Đường vèo một cái lại chạy nhanh đến bên cạnh Nghệ Nhàn, lay cánh tay của nàng, hận không thể giống như khi còn nhỏ leo lên vai Nghệ Nhàn, đáng tiếc hiện tại nàng đã lớn rồi a, "Nghệ Nhàn, vừa rồi có thứ xấu giả dạng ngươi lừa gạt ta, bất quá bị ta phát hiện ra a."
Vẻ mặt Mặt Miên Hoa đường đều là cầu khen ngợi.
Nghệ Nhàn, ".... ân?"
Đối với việc ma linh bỏ chạy còn biến thành hình dáng của mình, Nghệ Nhàn cũng rất bất ngờ, theo Miên Hoa Đường quay về tìm Tiểu Lam cùng Tiểu Nhã, dọc đường đi nàng đại khái cũng hỏi được chút chuyện.
Tốc độ ma linh bỏ chạy so với Miên Hoa Đường đều là 5:5, người này cũng không làm gì được người kia. Vì Miên Hoa Đường đối với thứ đồ chơi này căm thù đến tận xương tủy, để nàng kịp chuẩn bị, nên ma linh phóng hắc khí cũng không làm gì được Miên Hoa Đường, bị lôi đánh vài cái liền bỏ chạy.
Nghệ Nhàn, "đáng tiếc."
Miên Hoa Đường, "đáng tiếc cái gì?"
Nghệ Nhàn nghĩ đến đại sư tỷ cùng Yến Sương các nàng kiệt sức ngăn cản trùng nhện cùng ma linh xuống núi, cũng hy sinh nhiều người. Kết quả, tỏa hồn trận cũng không thể ngăn được nó, cảm giác như thả hổ về rừng, tiếp theo sẽ phải nhận phiền toái không ngừng, "lần say gặp lại, nhất định phải gϊếŧ chết nó."
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn --"
"Có phải đã tìm thấy Tiểu Nhã rồi không?"
Nghệ Nhàn không ngờ Tề Vận đuổi theo đến thở không ra hơi, liền nhức đầu, "Ngươi đã nghĩ đến làm sao với với Tiểu Nhã chưa?"
Vẻ mặt Tề Vận nghiêm túc, "tạm thời gạt trước đã."
Nghệ Nhàn không đồng ý nhìn nàng, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, "tỏa hồn trận của ngươi --"
Tề Vận thấy nàng nói sang chuyện khác, cũng không tiếp tục nói đến chuyện Đoan Mộc gia, "tỏa hồn trận đã thành công, nhưng ma linh vô cùng xảo trá, gặp lại lần nữa rồi nói, nhất định phải cẩn thận."
Nghệ Nhàn nhăn mi, "cái gì, thành công?"
Tề Vận gật đầu, "tỏa hồn trận đã hấp thụ một thần hồn, trận pháp dĩ nhiên mất đi hiệu lực. Còn ma linh làm sao có thần hồn hiến tế, cũng không thể biết được."
Nghệ Nhàn, "..." có thao tác như vậy a?
Nàng còn đang suy nghĩ có phải trận pháp của Tề Vận đã thất bại rồi không, ngược lại không hề nghĩ đến còn có chiêu kim thiền thoát xác này, đơn giản là đạo cao một thước ma cao một rượng a. Nghĩ thế nào thì ma linh cũng khó mà lường được, "ngoại trừ tỏa hồn trận, ngươi còn có cách nào có thể gϊếŧ chết nó không?"
Miên Hoa Đường cũng không tham dự vào cuộc nói chuyện của Nghệ Nhàn và Tề Vận, đến nơi nàng học Tiểu Lam ngao ngao vào tiếng, rất nhanh liền có tiếng ngao ngao đáp lại, âm thanh xào xạc trong rừng giống y hệt khiến Lam Đồng giật mình ngẩn ra hồi lâu.
Một lát sau, cách các nàng 3 mét tại một gốc cây, thảm cỏ bị dời ra một khối. Một cái chuột tiểu đệ cẩn thận chui ra, trước thăm dò một cái. Sau đó liền có một cái đầu nhỏ thò ra, đôi mắt xanh cẩn thận quan sát nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy Nghệ Nhàn và Lam Đồng, hai mắt liền sáng lên.
"Nương, nương."
"Tiểu Lam, mau đến đây."
Tiểu gia hỏa lúc bò lên, vẫn không quên dùng cái đuôi cuốn lấy chủy thủ, bịch một cái thả xuống trước mặt Lam Đồng, sau đó cẩn thẩn tách cái bụng nhỏ đang nhô lên của Nghệ Nhàn, vèo một cái chui vào trong, tựa một còn khỉ hoang dã nằm sau lưng Nghệ Nhàn, Tiểu Lam biến hóa thành hai dạng hình thái liên tục, hai tay dùng sức ôm chặt cổ Nghệ Nhàn, thân mật cọ sát Nghệ Nhàn liên tục.
Lam Đồng tiện tay đem Huyết Nhận trên đất nhặt lên, kỳ quái nhìn tiểu gia hỏa, "Huyết Nhận sao lại ở đây?"
Tiểu Lam nghiêm túc nói, "cướp về từ xấu xa a!"
Từ cái dập đầu miêu tả của Tiểu Lam cũng biết được trước đó nàng cũng đã đánh với ma linh, Nghệ Nhàn hoảng sợ ra một thân mồ hôi. Hai người làm mẹ vội đem tiểu gia hỏa lật qua lật lại kiểm tra một hồi, Tiểu Lam còn tưởng hai mẫu thân đang chơi đùa cùng nàng, liền cuộn mình tại chỗ, còn lộ ra cái bụng mềm, ngao ngao kêu to.
Sau đó, còn đem đầu mình dựa vào bụng Nghệ Nhàn, nhẹ cọ cọ, "muội muội, muội muội ah."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "có thể là đệ đệ a."
Tiểu Lam tiếp tục nằm trong lòng Nghệ Nhàn, cố chấp kêu, "muội muội, muội muội."
Tề Vân thấy các nàng một nhà đoàn tụ, không đi quấy rối, nghe Miên Hoa Đường nói các nàng ở trong cái động này, liền đến cửa động kêu hai tiếng Đoan Mộc Nhã, hồi lâu không thấy đáp lại, không khỏi có chút thất vọng, "Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, ngươi có ở trong đó không?"
"Đương nhiên không có a."
Tề Vận đột nhiên quay đầu, liền thấy Đoan Mộc Nhã không biết đã quay về khi nào, đang đeo giỏ trúc cười híp mắt nhìn nàng, "đại tiểu thư sao lại đến đây?"
Tề Vận thấy nàng khắp người dơ bẩn, nhưng tinh thần vô cùng tốt, giỏ trúc sau lưng đầy linh thực màu xanh, có thể thấy đối phương trong thời gian qua luôn kiên trì luyện đan, nhất thời ngoại trừ hai chữ Tiểu Nhã, nàng cũng không nói được lời nào, cổ họng như có gì chặn lại.
Đoan Mộc Nhã nhìn thấy Nghệ Nhàn khỏe mạnh, liền vui vẻ khoe cuộc sống nửa năm qua nơi sơn dã cho mọi người nghe.
"Nghệ Nhàn, Tiểu Lam thực sự rất dễ nuôi, chỉ cần cho nàng nửa phần thức ăn, cùng nàng chơi đùa, nàng rất ngoan ngoãn ở trong động chờ, thỉnh thoảng còn bắt được vài con mồi nhỏ."
"Dĩ nhiên, cũng nhờ có Miên Hoa Đường, nếu không ta sợ không thể nuôi sống Tiểu Lam được."
....
Tiểu gia hỏa được nói đến liền vui vẻ giật lỗ tai, đầu để trên hai chân Nghệ Nhàn, nửa thân còn lại nằm trên người Lam Đồng, hai mắt quay tròn chuyển động, dưới sự trấn an của Nghệ Nhàn hai mắt liền híp thành cái khe.
Oa oa, có nương thật đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.