Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 105: Huyết ảnh đoạt tâm




“ Vậy......” Tống Mục hít sâu một hơi, cố gắng làm bộ trấn định nói.
“ Khặc......khặc......con linh thú này của ta cùng lắm chỉ có thể tính là nửa bước tứ phẩm. Cũng chính là tuy rằng có được ngoại hình của Dực Huyết Thiên Ma chân chính, nhưng thực lực vẫn là thiếu một tia......” Lãnh Ưng hơi mỉm cười nói, thế nhưng trong ánh mắt lại không giấu được vẻ đắc ý.
Kền Kền thợ săn đoàn sau khi thấy Dực Huyết Thiên Ma xuất hiện, liền không tự chủ được bị khí tràng của đối phương dọa cho lùi về sau mấy bước.
Ngay cả Tống Mục, giờ đây nhìn đến Dực Huyết Thiên Ma cũng là tỏ vẻ kiêng dè. Trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán kế sách để đối phó với Dực Huyết Thiên Ma của Lãnh Ưng.
Nói thì lâu nhưng mọi chuyện lại chỉ xảy ra trong nháy mắt, đoàn người đã là nhanh chóng tiếp cận chỗ đứng của Bạch Du.
Chờ Bạch Du cùng đám người Tưởng Hạo nhận ra thì mọi chuyện đã muộn, đoàn đội của bản thân đã bị đối phương bao vây chặt chẽ, nước chảy không lọt.
“ Các ngươi là ai?” Bạch Du sắc mặt lạnh lùng nói.
“ Chúng ta vừa mới gặp mặt cách đây không lâu, ngươi lại đã quên rồi sao?” Tống Mục ngồi trên vai Sơn Nhân từ đằng sau đám người đi ra.
“ Là ngươi!” Bạch Du sắc mặt trầm xuống.
“ Ha.....ha.....xem ra trí nhớ của ngươi vẫn còn là rất tốt......” Tống Mục cười rộ lên nói.
“ Cần gì nói chuyện dài dòng với hắn như thế.....” một đạo âm thanh từ bên cạnh Tống Mục vang lên.
Bạch Du bây giờ mới chú ý, bên cạnh Tống Mục thế mà lại còn một người nữa. Trong mơ hồ thế mà lại tạo cho Bạch Du cảm giác nguy hiểm, người này chắc chắn không hề yếu hơn Tống Mục, đều là địa vị bình khởi bình tọa với đối phương.
“ Đội trưởng đang nói chuyện, đội viên cũng dám chen mồm vào? Xem ra đội ngũ của các ngươi cũng quá không có quy củ rồi đấy......” Bạch Du cười khinh miệt nói.
“ Dừng lại cái trò khích tướng rẻ tiền của ngươi đi, hai người chúng ta tình nghĩa sâu nặng như anh em ruột thịt. Làm sao có thể trúng chiêu của ngươi, ngươi nói đúng không Tống lão đệ” Lãnh Ưng quay sang phía Tống Mục cười nói.
“ Đúng.....đúng......” Tống Mục ngoài cười nhưng trong không cười. Trong lòng thầm mắng: ‘ Lão đệ cái mả cha nhà ngươi, cả nhà ngươi mới là lão đệ. Đấu khẩu với đối thủ mà cũng không quên chiến tiện nghi của lão tử, chờ sau khi diệt trừ xong đối phương, lúc đó ta sẽ thịnh tình chiêu đãi ngươi......’
“ Được rồi, bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một, là tự động phá hủy linh văn, sau đó giao tiền tài cùng nữ nhân kia ra cho ta......cho bọn ta.....” Lãnh Ưng vừa nói, vừa đưa tay chỉ Liễu Nhược Y bên người Bạch Du.
Bình thường, sau khi linh thú chết đi, linh văn sẽ tự động biến mất. Còn nếu như cưỡng ép giải trừ linh văn khế ước, thì cả linh thú lẫn chủ nhân đều sẽ bị tổn hại linh hồn, cần thời gian rất dài điều dưỡng.
Thế nhưng tên Lãnh Ưng này còn chưa đến mức thiện lương như thế, hắn nói là cưỡng ép phá hủy chứ không phải giải trừ.
Nếu cưỡng ép phá hủy linh văn, thì linh thú tương ứng với linh văn bị phá hủy sẽ tử vong. Còn cái giá phải trả của Ngự thú sử là tổn hại một nửa linh hồn, sau này cho dù làm cách nào cũng không thể hồi phục lại được như lúc đầu.
Ví dụ như một tên tứ phẩm Ngự thú sử, sau khi cưỡng ép phá hủy linh văn, thì từ khoảnh khắc đó cho đến lúc cuối đời, hắn cũng chỉ có thể khế ước được với ba con linh thú, danh ngạch khế ước thứ tư tương ứng với cảnh giới tứ phẩm của Ngự thú sử coi như triệt để phế bỏ.
Và sau khi cưỡng ép phá hủy linh văn, hi vọng để thực lực tiến thêm một bước cũng trở lên vô cùng nhỏ nhoi. Hầu như cả đời vẫn sẽ dậm chân tại chỗ, thực lực chỉ lùi chứ không tiến.
Mà linh hồn của một người cũng chỉ có thể chịu được một lần cưỡng ép hủy linh văn duy nhất, nếu có lần thứ hai linh hồn sẽ trở nên vỡ nát, biến thành một kẻ điên điên khùng khùng.
Sau khi cưỡng ép huỷ đi một cái linh văn, Ngự thú sử cũng sẽ tạm thời mất đi khả năng triệu hồi các linh thú còn lại, đó là kết quả do linh hồn bị tổn thương mang lại.
Chỉ như thế thôi cũng đủ hiểu Lãnh Ưng độc ác đến cỡ nào. Nếu đoàn người Bạch Du chấp nhận hủy đi linh văn, đến lúc đó chẳng phải là trở thành phế nhân, chỉ có thể để đối phương tùy ý bày bố, muốn giết thế nào thì giết.
“ Ta không cần nói ra điều thứ hai thì ngươi cũng biết rồi chứ......” Lãnh Ưng cười ngâm ngâm nhìn Bạch Du.
Bạch Du cúi thấp đầu xuống, một cái bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Sau đó giống như đã làm ra quyết định, hắn ngẩng đầu lên đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lãnh Ưng.
“ Ta chọn cái thứ......ba, đó là giết chết ngươi.....” Bạch nói nói.
Vừa dứt lời, linh văn ở vai phải của Bạch Du đã là sáng lên, chuẩn bị triệu hồi linh thú tham chiến. Liễu Nhược Y cùng đám người Tưởng Hạo cũng là bắt đầu huy động linh lực, muốn kích hoạt linh văn
“ Ta biết ngay ngươi sẽ làm như thế, đúng là gian ngoan mất linh......” Lãnh Ưng khinh thường nói.
Sau đó liền thấy một cái đĩa hình tròn chỉ có cỡ lòng bàn tay, từ trong ngực Lãnh Ưng bay ra, hướng thẳng đến bầu trời phía trên đoàn người Bạch Du mà đi.
Tốc độ của nó nhanh không thể tưởng tượng, vừa đến trên đỉnh đầu Bạch Du nó liền ngưng lại. Sau đó liền thấy một cái pháp ấn khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, hồng quang từ trong pháp ấn tỏa ra, nhanh chóng bao bọc lại đoàn người Bạch Du.
Vốn linh thú đã sắp từ trong linh văn đi ra, thế nhưng vừa bị hồng quang chiếu rọi lên, linh văn liền trở lên yên tĩnh, linh thú cũng không còn dấu hiệu đáp lại sự triệu hồi.
“ Cái này là cái gì?” Bạch Du sắc mặt kinh hoảng.
“ Tuyệt Linh Bàn!” Liễu Nhược Y sắc mặt ngưng trọng nói.
“ Khặc.....khặc.....xem ra vị mỹ nhân đây kiến thức không cạn, đây xác thật là Tuyệt Linh Bàn! Chỉ cần một khi Ngự thú sử không có đạt đến thực lực ngũ phẩm, chưa lĩnh hội cảnh giới ‘nhân linh hợp nhất’ liền sẽ bị Tuyệt Linh Bàn phong cấm lại linh văn, không thể điều động linh khí, triệu hồi linh thú lại càng không thể......” Lãnh Ưng cười nói.
Nhân linh hợp nhất chính là nói Ngự thú sử cùng linh thú hợp nhất, Ngự thú sử sẽ trú ngụ trên cơ thể linh thú, giống như linh thú lấy hình thức linh văn mà tồn tại bên cạnh Ngự thú sử vậy.
Mỗi điều lần này Ngự thú sử cũng không kí sinh bên ngoài cơ thể giống linh văn của linh thú, mà là trực tiếp tồn tại ở trong linh hồn của linh thú.
Giống như kiểu một thể xác nhưng có đến hai linh hồn vậy, Ngự thú sử có thể sử dụng cơ thể của linh thú chiến đấu, hoặc cũng có thể để linh thú tự hành chiến đấu cũng được.
Nếu như độ ăn ý của Ngự thú sử với linh thú đủ cao, thậm chí thực lực của linh thú còn được tăng phúc thêm một bậc sau khi ‘nhân linh hợp nhất’.
Điều này cũng sẽ xóa bỏ đi một loại tình huống mà bất kì Ngự thú sử nào cũng sợ gặp phải, đó là đối thủ không màng đến linh thú mà tấn công trực tiếp Ngự thú sử.
Ngự thú sử đối với linh thú cùng đẳng cấp mà nói thì vô cùng không đáng nhắc đến, nếu bị tập kích chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đến lúc đó linh thú của bản thân cũng sẽ tự động tán biến.
“ Được rồi, các ngươi lên đi! Nhớ kĩ, đừng làm vị mỹ nhân kia của ta bị thương.....” vừa nói Lãng Ưng còn vừa liếm môi, khuôn mặt bỉ ổi.
“ Các ngươi cũng lên đi....” Tống Mục lạnh nhạt nói.
“ Vâng!” đám thuộc hạ đằng sau đồng thanh đáp.
Đoàn người nhanh chóng chỉ huy linh thú tiến xông, tình thế của đoàn người Bạch Du bắt đầu trở nên nguy hiểm.
Cho dù có triệu hồi được linh thú, thì cũng chưa chắc có thể thắng được nhiều người như vậy. Bây giờ đến linh thú cũng không thể triệu hồi, đám người Tưởng Hạo nhanh chóng bị tàn sát.
Bạch Du còn đỡ, hắn còn biết một ít kiếm pháp, trong lúc nhất thời cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“ Dực Huyết Thiên Ma, ngươi đi chiếu cố tên tiểu tử đó!” Lãnh Ưng nhìn Bạch Du, lãnh đạm nói.
Dực Huyết Thiên Ma lập tức hóa thành một đạo huyết quang, lao thẳng đến chỗ Bạch Du.
Chờ Bạch Du phát hiện ra thì đã quá muộn, trái tim một mảnh lạnh buốt. Hắn gian nan cúi đầu xuống, chỉ thấy một cái móng vuốt sắc bén đã xuyên qua lồng ngực của bản thân.
Bên trên cái huyết thủ này còn có một kiện đồ vật đỏ tươi đang cố gắng đập lên, muốn líu giữ một chút sinh cơ, thế nhưng sau cùng vẫn là trở nên yên tĩnh. Bạch Du dần dần mất đi tri giác, thân thể cứng ngắc ngã ngào trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.