Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 104: Dực Huyết Thiên Ma




Một nơi nào đó ở trên Thanh Man Đồng Bằng rộng lớn, đoàn người Bạch Du đã là dừng lại, không có ý định tiếp tục tiến lên.
Bọn hắn đang quan sát một đàn Thanh Man Ngưu nơi xa xa, phải bỏ ra hơn một canh giờ tìm kiếm, đoàn người Bạch Du mới tìm được dấu vết Thanh Man Ngưu để lại mà tìm được đến nơi này.
‘ Rõ ràng từ tập tính cho đến hình dạng đều không khác gì Thanh Man Ngưu ở Thanh Man Đồng Bằng của thành phố Phong Diệp, nhưng tại sao Thanh Man Ngưu ở đây đều có thực lực mạnh như vậy......’ Bạch Du nhíu mày say tư.
“ Lão đại, nơi đây đã rất gần Cao Nguyên Chết rồi, thời gian cũng đã giữa trưa! Ngài còn định ở đấy ngắm mấy con trâu chết tiệt kia đến khi nào? Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi.....” Tưởng Hạo hai tay ôm lấy vai, toàn thân hơi run rẩy nói.
“ Ngươi có thể bớt thần hồn nát thần tính sao? Đây là giữ ban ngày ban mặt đấy, quỷ nó cũng là làm việc có giờ giấc, sẽ không tự nhiên xuất hiện tha ngươi đi đâu.....” Bạch Du lạnh nhạt nói.
“ Ta......” Tưởng Hạo vẫn còn muốn nói chuyện.
Thế nhưng Bạch Du đã đưa tay ra hiệu Tưởng Hạo im lặng, bởi vì ngay vừa rồi đã có một đoàn ý niệm truyền một cỗ tin tức thẳng vô não hải Bạch Du.
“ Chủ nhân, ngài đoán không có sai, đằng sau chúng ta có người theo tới. Bọn hắn còn đang nhanh chóng tập trung đội hình, nhân số khoảng tám mươi tám người.....” Tiểu Hắc truyền âm cho Bạch Du.
“ Đối phương nhân số đạt đến tám mươi tám người, ngươi có nắm chắc sao......” lúc này Bạch Du bỗng nhiên quay qua nói với Liễu Nhược Y.
“ Số lượng có chút vượt qua ta dự tính, ta cần làm một ít chuẩn bị.....” Liễu Nhược Y hơi nhíu lại lông mi, sau đó nàng liền lấy ra từ trong vòng ngọc một cái rương lớn.
“ Lão đại, chị......Liễu tỷ, hai người các ngươi đang nói chuyện gì chúng ta không hiểu?” đám ngươi Tưởng Hạo đang là một mặt mộng bức, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Các ngươi lấy những thứ ở trong cái rương này ra, dựa theo lời ta nói bố trí......” Liễu Nhược Y lạnh nhạt nói, từ trước đến nay nàng đều là một bộ khí chất băng sương gặp người, chỉ có khi đối mặt với Bạch Du nàng mới hiếm hoi nở nụ cười.
“ Làm vậy được gì nha?” Tượng Hạo hơi nghi hoặc hỏi.
“ Các ngươi cứ làm theo là được, tí nữa sẽ có kịch hay cho mọi người thưởng thức......” Bạch Du mỉm cười nói, thế nhưng ánh mắt lại có từng tia sát ý lóe qua.
“ Há, chúng ta biết rồi.......” đám người Tưởng Hạo vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi làm việc được phân phó.
Vừa nãy khi thấy trong con ngươi Bạch Du có sát cơ ẩn hiện, đoàn người đều là một trận nổi da gà.
Thế nhưng bọn hắn biết, sát ý này cũng không phải nhắm đến bọn họ. Đám người chỉ có thể lặng lẽ chia buồn cho kẻ bị lão đại bọn họ nhắm đến.
=========
Cách chỗ đoàn người Bạch Du đang đứng không đến nửa cây số, đám người Kền Kền thợ săn đoàn cùng Hấp Huyết thợ săn đoàn đã tụ họp đầy đủ nơi đây.
Cho dù là Tống Mục hay Lãnh Ưng, lần này đều có ý định tự thân xuất chiến. Hai người này đều là tam phẩm cao giai Ngự thú sử, thực lực cao nhất trong đám người.
Tống Mục ra tay để đảm bảo con ‘dê béo’ của hắn không rơi vào tay Hấp Huyết thợ săn đoàn, còn Lãnh Ưng ra tay thì để chắc chắn rằng có thể bắt được tuyệt đại mỹ nhân kia vào tay.
“ Được rồi, tí nữa chúng ta chia nhau ra hành động, dùng thế gọng kìm để kẹp chặt đối phương vào giữa, tránh cho mục tiêu trốn thoát.....” Tống Mục nói.
“ Không thành vấn đề, hợp tác vui vè” Lãnh Ưng vừa cười vừa nói, sau đó đưa bàn tay phải ra.
Tống Mục cũng là đưa tay ra đáp lại, hai bên bắt tay hữu nghị, sau đó riêng phần bản thân cười rộ lên.
“ Hành động!” Tống Mục cùng Lãnh Ưng đồng thanh hô.
Thành viên hai bên đều riêng phần mình triệu hồi linh thú của bản thân, Kền Kền thợ săn đoàn có một nửa đều là triệu hồi ra linh thú dạng ưng cầm, hai mươi mấy con đại điểu giương lớn đôi cánh bay lượn trên bầu trời.
Trong đó có một con hình thể đặc biệt to lớn, sải cánh lên đến mười mấy mét, lông chim thế nhưng ánh lên hào quang kim loại.
“ Thiết Ma Thứu, tam phẩm trung giai. Chúc mừng Tống đội trưởng lại thu nạp được một tên mãnh tướng......” Lãnh Ưng cười chúc mừng.
“ Như nhau, như nhau!” Tống Mục gật đầu đáp lại.
Trong Kền Kền thợ săn đoàn, ngoài Tống Mục cùng chủ nhân của con Thiết Ma Thứu vừa rồi, cũng còn lại ba tên Ngự thú sử tam phẩm sơ giai.
Linh thú của Tống Mục là một con Sơn Nhân, Sơn Nhân hình dạng gần giống như nhân loại. Di chuyển bằng hai chân, thân thể có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Sơn Nhân toàn thân lông lá, chỉ có khuôn mặt là lộ ra da thịt. Hàm răng có hai cái răng nanh mọc ngược lên, từng chiếc răng đều vô cùng sắc nhọn và cứng cáp.
Thân thể Sơn Nhân to lớn, chiều cao đạt đến hơn năm mét. Tống Mục ngồi ở trên bờ vai Sơn Nhân, bắt đầu tiếp cận đám người Bạch Du.
Trái ngược với sự đa dạng linh thú của Kền Kền Thợ săn đoàn, Hấp Huyết thợ săn đoàn lại đồng bộ một loại linh thú.
Thân hình con linh thú này cũng gần giống nhân loại, thân cao đều chỉ từ hai mét đổ xuống, toàn thân huyết hồng như máu tươi. Bốn mươi mấy con Ngạ Huyết Quỷ cùng một chỗ tụ tập, một cỗ mùi máu tươi nồng đậm bao phủ lại không khí.
“ Các ngươi thế mà lại đồng loạt bồi dưỡng Ngạ Huyết Quỷ, không sợ cao tầng thành thị biết được sao?” Tống Mục thấy cảnh tượng trước mặt, liền hít một hơi khí lạnh.
“ Khặc, khặc.....chúng ta bồi dưỡng Ngạ Huyết Quỷ cũng chỉ có quý đoàn đây biết. Mà các ngươi cũng không phải loại người trong sạch gì, chắc cũng không muốn bị ‘đám người’ đó chú ý đến đâu ha......” Lãnh Ưng quỷ dị cười.
“ Ha....ha.....tất nhiên.....tất nhiên......” Tống Mục ngoài mặt thì đang cười, nhưng trong bụng thì lại thầm mắng Lãnh Ưng là lão hồ ly.
Xác thật, sinh mạng chết trong tay Kền Kền thợ săn đoàn bọn hắn cũng không ít. Nếu chuyện Hấp Huyết thợ săn đoàn đang nuôi dưỡng Ngạ Huyết Quỷ bị bại lộ, chắc chắn sẽ bị quân đội vây quét và tiêu diệt.
Mà biết được chuyện này cũng chỉ có Kền Kền thợ săn đoàn, ai biết đến lúc đó đối phương sẽ làm ra cái yêu thiêu thân gì.
Thế nhưng còn chưa kịp để Tống Mục ổn định lại tinh thần đang xao động, hắn lại một lần nữa trong lòng rét lạnh.
Lãnh Ưng lần này là triệu hồi ra linh thú của bản thân hắn, con linh thú này cũng có ngoài hình gần giống một con Ngạ Huyết Quỷ, thế nhưng lại cao lớn hơn không ít.
Chiều cao đạt đến hai mét năm, sau lưng lại sinh ra một đôi cánh thịt, giống hệt như cánh của loài dơi.
Nó vừa mới xuất hiện, một mùi máu tươi còn nồng đậm hơn xuất hiện, trong lúc nhất thời thế mà còn vượt qua mùi máu tươi mà bốn mươi mấy con Ngạ Huyết Quỷ hợp lại.
“ Dực Huyết Thiên Ma, ngươi thế mà lại nuôi dưỡng ra một con Dực Huyết Thiên Ma......” Tống Mục run giọng nói.
“ Tống đội trưởng không cần khẩn trương! Dực Huyết Thiên Ma là tứ phẩm linh thú, ngươi có cảm thấy hơi thở tứ phẩm Ngự thú sử trên người ta sao?” Lãnh Ưng híp mắt lại nói.
Ngạ Huyết Quỷ sau khi đạt đến tam phẩm cao giai, cần thôn phệ một lượng máu tươi khổng lồ cùng một nguồn ác niệm cuồn cuộn không dứt cung cấp cho nó. Khi đó Ngạ Huyết Quỷ sẽ phá tan bình cảnh, trở thành tứ phẩm linh thú, Dực Huyết Thiên Ma.
Hấp Huyết thợ săn đoàn có thể nói là không việc ác nào không dám làm, tội ác của bọn hắn đã là đủ để cung phụng cho Dực Huyết Thiên Ma thôn phệ, thế nhưng còn máu tươi thì sao?
Cho dù ít thì cũng cần máu tươi của hàng ngàn người thậm chí hàng vạn người, mới bảo đảm đủ năng lượng để cung cấp cho Ngạ Huyết Quỷ tiến hóa thành Dực Huyết Thiên Ma.
Chỉ nghĩ đến đây cũng đã làm Tống Mục một trận nổi da gà, sau lưng đã tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn tự hỏi lần này quyết định hợp tác với Hấp Huyết thợ săn đoàn là đúng hay sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.