Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 85: Chính tay đâm kẻ thù




Không hề nghĩ tới hại Lăng Tử Minh lưu lạc dân gian, đầu sỏ khiến hắn bất hòa với hoàng hậu nhiều năm như vậy lại chính là tỷ tỷ của mình, Phó Tư Đường nghẹn ngào nói: “Ngươi nói bậy! Khả năng chiêm tinh của tỷ tỷ là vừa sinh đã có, năng lực nhận biết càng vượt xa người thường, nếu ngươi thật sự cho tỷ ấy trí nhớ giả, làm sao tỷ ấy có thể không biết!”
Đối mặt với Phó Tư Đường chất vấn, Cam Ma La khinh thường nói: “Cho dù nha đầu Phó gia kia có tinh ranh quỷ quái thế nào, năm đó cũng chỉ là đứa nhóc sáu bảy tuổi mà thôi. Ta đã sớm mua được đầu bếp của Phó gia , sai bọn họ mỗi ngày cho thêm dược liệu có tác dụng mê hoặc vào trong món ăn của nha đầu kia, quá trình đã lâu chừng hơn nửa năm rồi.. Như vậy, độ nhạy cảm đối với ảo giác và thực tế của nàng ta tự nhiên giảm mạnh. Ta lại dùng một chút pháp thuật, để cho nàng coi cảnh trong mộng là sự thật, còn không phải là dễ như trở bàn tay…”
Nghĩ đến trước kia quả thật nghe cha mẹ nói qua, khi còn bé Phó Tư Tuyền từng có một đoạn thời gian lẫn lộn mộng cảnh và thực tế, Phó Tư Đường không khỏi nắm chặt bàn tay, trong lòng không hoài nghi nữa: “Thì ra là ngươi giở trò quỷ!”
“Ha ha ha, nhưng nếu như không có lão Hoàng đế nhẹ dạ tin lời tiên đoán, kế sách của ta sao lại thành công!”
Cam Ma La điên cuồng cười mấy tiếng, lại liên tiếp ho khan. Thật vất vả ho khan dừng lại, hắn lại nói: “Còn ngươi nữa, Độc Giác Thú. Năm đó nếu không phải lão Hoàng đế cố ý muốn gọi bộ tộc của ngươi vào cung hầu hạ hắn, ta như thế nào lại diệt trừ toàn tộc các ngươi?”
“!” Vân Sâm Lam giật mình, lập tức giận dữ nói: “Nói rõ ràng!”
“Độc Giác Thú các ngươi trời sanh có một kỹ năng, có thể nhìn rõ vạn vật. Mới vừa rồi, ngươi chính là dùng kỹ năng này phát hiện được ta. Nếu như bộ tộc của ngươi vào cung, chỉ cần dùng cái kỹ năng này nhìn trộm tứ, chuyện ta không phải nam nhân sẽ không dối gạt được.”
Nói xong, trong mắt Cam Ma La xẹt qua một tia hận ý. “Ta sớm khuyên lão Hoàng đế kia không cần làm như vậy, thế nhưng hắn lại cố ý không nghe. Hết cách rồi, ta không thể làm gì khác hơn là đổi thành thuyết phục hắn, Độc Giác Thú trời sinh chính là thú cưỡi, dùng để làm người hầu quả thật lẫn lộn đầu đuôi, nên cho các ngươi đi đến làm thú cưỡi. Lão nhân kia nghe ta nói, quả nhiên để ta đi hạ lệnh cho các ngươi, số mệnh cả bộ tộc các ngươi là trở thành thú cưỡi của đội bảo vệ hoàng gia. Ha ha ha, lấy tính tình cao ngạo của các ngươi dĩ nhiên sẽ không đồng ý. Ta lại trước mặt lão Hoàng đế thêm chút chuyện, cài cho bọn ngươi tội danh bất kính Hoàng thất, phải giết chết toàn tộc.”
Cam Ma La nói xong vênh vang tự đắc, Vân Sâm Lam càng nghe càng tức, đầu tiên là đôi tay phát run, tiếp theo là toàn thân phát run: “Ngươi —— bởi vì một chút lòng riêng, thế nhưng tiêu diệt toàn tộc chúng ta! Loại người như ngươi, sao có thể xứng làm tế ti! Ngươi quả thật còn ác độc hơn ma quỷ !”
Nghe vậy, khuôn mặt Cam Ma La vốn là thảm không nỡ nhìn càng thêm vặn vẹo: “Ta không xứng làm tế ti, còn có ai có thể làm?! Ta tám tuổi tiến vào thành Quang Minh tu hành, mười lăm tuổi vì chuyên tâm tu hành mà dứt khoát tịnh thân (thiến)! Phần quyết tâm này mấy người có thể có?! Ta mới là người thành kính nhất với thần Quang Minh!”
Hắn thở mạnh một hơi, oán hận nói: “Đáng hận. . . . . . Đáng hận Thánh điện cố tình có một quy định, muốn có được chức vị ở Thánh điện phải tắm rửa trong thánh trì mới có thể tấn vị. Nếu như vậy, chẳng phải thiếu sót của ta bị bại lộ sao? Mọi thứ lớn nhỏ trong Thánh điện vốn phải là của ta ?! Lấy cớ còn trẻ không đủ phẩm hạnh để đảm đương nên từ chối vị trí vinh dự cao thượng đó, các ngươi có biết nội tâm ta khổ sở bao nhiêu sao ? ! Rất vất vả ta mới tìm được trong sách cổ nói đến lửa linh thiêng của Chu Tước có thể cải tạo thân thể con người, lại trăm phương ngàn kế hỏi thăm được nơi Chu Tước bị phong ấn. Không ngờ trăm tính vạn tính, tất cả cẩn thận, cuối cùng vẫn là. . . . . . Bị các ngươi. . . . . .”
Nói tới chỗ này, hắn lại bắt đầu lớn tiếng ho khan, ánh mắt cũng theo đó tan rã.
Vân Sâm Lam cùng Lăng Tử Minh liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra quyết tâm của nhau: nhất định phải tự tay chấm dứt tính mạng của người này, vì người và yêu báo thù!
“Ngươi vì lòng riêng của mình mà giết người không gớm tay, thần Quang Minh biết tất nhiên sẽ không tha thứ cho ngươi! Loại người như ngươi, chỉ xứng đáng đến địa ngục!”
Nghe được lời trách cứ của Vân Sâm Lam , ánh mắt của Cam Ma La bỗng nhiên trở nên sợ hãi: “Không , Không có khả năng! Tín ngưỡng của đối với Quang Minh thần là thành kính nhất! Thần linh tất nhiên sẽ không vứt bỏ ta!”
“Những lời này, ngươi hãy giữ lại xuống Địa ngục nói cùng ma quỷ đi!”
“Không cần —— ánh sáng ở trên cao, hãy che chở cho ta ——”
Lời cầu nguyện còn chưa nói xong, cổ họng và bụng của Cam Ma La đồng thời bị đâm thủng, xỏ xuyên, pháp thuật đã đoạt đi tính mạng hắn. Đôi mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng mở thật to, vĩnh viễn không còn sức lực để khép lại.
Mặc dù chính tay đâm kẻ thù. Nhưng Vân Sâm Lam và Lăng Tử Minh vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa nghĩ tới người cực kì thân thiết đúng là do ý nghĩ hoang đường của một kẻ phế nhân mà chết, bọn họ lập tức luống cuống quả thật không thể tha thứ, cảm giác thấy hoang đường mà vô lực
Phượng Vũ và Vân Sâm Lam có kế ước linh hồn, có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương. Nhìn thấy hắn và Lăng Tử Minh quanh thân sát khí không giảm, biết rõ khúc mắc không giải quyết, cuối cùng sẽ làm bản thân bị thương, liền an ủi bọn họ nói: “Thành Thánh thành ma, không liên quan thân phận, chỉ tại một ý niệm. (cái này mình ko rõ) Cam Ma La người cũng như tên, tâm đã sớm rơi vào ma đạo, việc làm không thể dùng lẽ thường để so sánh. Loại người cặn bã này, tất nhiên làm cho lòng người lạnh lẽo, nhưng Tử Minh, ngươi là vì Hoàng Hậu nương nương báo thù huyết hận; mà Sâm Lam ngươi cũng thay tộc nhân giải quyết huyết hải thâm cừu, ta tin bọn họ ở dưới hoàng tuyền, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.”
Nghe được lời khuyên giải của Phượng Vũ, sát khí quanh thân hai người chậm rãi biến mất, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại.
Thấy thế, Phượng Vũ biết bọn họ đã gải quyết được khúc mắc, không khỏi nhoẻn miệng cười: “Chuyện này như vậy là chấm dứt, chúng ta mau trở về thôi, Ôi Ôi bọn họ còn đang lo lắng cho chúng ta đấy.”
Một luồng ánh sáng buổi chiều chiếu lên nụ cười mỹ lệ của nàng, ấm áp rực rỡ, kiến mọi người không kìm được nhìn đến ngây dại.
Ngoại thành, phòng khách Đồng gia.
“Mới vừa rồi nếu không có cựu thần, Điện hạ khó có thể thoát được sự trừng phạt của tế ti.” Giọng nói mặc dù cung kính, nhưng trong đôi mắt già nua lại tràn đầy tính toán.
Nhưng ánh mắt Lạc Tây Á không hề chú ý đến sự khen chê trong lời nói kia, vẫn phàn nàn nói: “Đồng lão đầu, sao ngươi không sớm ngăn cản hắn ? Nếu như ta thật sự bị hắn giết, phụ hoàng nhất định sẽ trách tội ngươi! Ngươi thật là không có mắt!”
Lời oán trách chưa nói xong, mặt Lạc Tây Á bị tát một cái rất mạnh, sức lực lớn, đánh đến mắt hắn nổ đom đóm, choáng váng đầu ù tai. Hắn che nửa bên mặt, không biết rõ lí do hô to: “Phản rồi! Ngươi lại dám đánh Bản Điện Hạ!”
“Hừ, cũng chỉ là cái đồ giả mạo mà thôi, lại còn dám ra vẻ Thái tử!” Đồng Lão Diện sắc mặt xanh mét, trách mắng. Lạc Tây Á trời sinh bản tính lạnh nhạt nhưng được cưng chiều như trân bảo, hắn đã nhịn nhiều năm, tôn tử của mình vì hắn mà chết, kết quả hắn lại còn dám lên mặt dạy người, làm sao không giận.
Nghĩ tới đây, Đồng Lão Diện lại tát một cái chấm dứt quá khứ: “Năm đó toàn bộ quá trình ngươi được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng ta đều ở bên cạnh nhìn! Đừng tưởng rằng rắn hoang bò lên Long ỷ chính là Chân Long! Chỉ cần ta động một ngón tay, ngươi nhất định sẽ từ vị trí kia rớt xuống!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.