Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 84: Nam nhân bỏ đi




Kèm với tiếng hô nhỏ này, ánh sáng màu xanh nhạt trong nháy mắt như dòng nước tiết ra, trong nháy mắt, nơi trong tầm mắt có thể tràn đầy ánh sáng màu xanh. Ánh sáng màu xanh tới chỗ nào, tất cả sự vật bị che lấp cũng đều hiện rõ ràng rành mạch ra.
Vân Sâm Lam giải thích: “Chủ nhân, đây là một trong những tuyệt kỹ thiên phú của thuộc hạ, có thể dò xét nhìn chung quanh từng ngõ ngách kể cả góc chết, cũng thông qua khế ấn linh hồn, ở trên chiến trường kịp thời phản hồi lại tin tức cho chủ nhân. Trước khi ta chưa bị phong ấn, ta chỉ có thể tra xét sự vật xung quanh trong vòng mười dặm. Hiện tại ta có thể nhìn thấy rõ ràng sự vật xung quanh trong vòng trăm dặm.”
“Tuyệt kỹ này rất thực dụng.” Nói xong, Phượng Vũ như có điều suy nghĩ: “Xem ra, lực lượng của ta trở nên mạnh mẽ, cũng sẽ làm các ngươi có lợi.”
Đón nhận ánh mắt mang ý hỏi của nàng, đầu Chu Tước Hỏa Linh gật nhẹ: “Trước kia ngài là hạ cấp mãn cấp, đối với ma sủng tạm thời chưa có ảnh hưởng. Hiện tại lực lượng của ngài được đề cao, đã đến trung cấp cấp một, từ đó về sau chẳng những các ma thú có thể mở ra không gian thần bí, hơn nữa mỗi lần ngài tấn cấp, cũng sẽ liên quan tới ma sủng cùng lên cấp. Sau khi ngài đến cao cấp, thân là linh sủng, ta đây cũng có thể nhận được ích lợi. Hi vọng ngài không để cho ta đợi quá lâu.”
Chu Tước Hỏa Linh vốn là nói đùa, Phượng Vũ lại tương đối nghiêm túc trả lời: “Yên tâm đi, sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
“Ngài thật sự là yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình, chỉ là, ta thích chủ nhân như vậy.”
Lúc đang nói chuyện với nhau, Vân Sâm Lam để Tiểu Đoàn Tử bụ bẫm xuống, sau đó tầm mắt lại nhìn về phía trước, liệt diễm hừng hực ngưng tụ, rét lạnh như hàn băng ngàn năm: “Cam Ma La, ngươi vẫn còn chưa chết!” (liệt: mãnh liệt, mạnh mẽ; diễm: ngọn lửa)
Ánh Thế Chi Quang của hắn là pháp thuật có thể xuyên thấu, dĩ nhiên nhìn thấy, Cam Ma La lợi dụng một kiện pháp khí khổ sở chống đỡ chiêu Phần Thiên Chi Hỏa của Phượng Vũ, xém chút nữa là bị mất mạng. Nhưng —— sao Vân Sâm Lam cho phép kẻ thù bị chết dễ dàng như thế?
Cũng giống như vậy còn có Lăng Tử Minh, cũng muốn nghiền Cam Ma La thành xương thành tro. Hàn khí trong mắt hắn cũng dày dặc như thế, đưa tay tìm tòi, cầm chặt ngân thương trong tay: “Vừa vặn không chết! Ta muốn báo thù cho mẫu thân!”
“Ta muốn vì tộc nhân báo thù! —— chủ nhân, xin thu hồi hỏa diễm, để cho ta tự tay giết chết súc sinh này!”
Bởi vì hoàng hậu chết, trong lòng Phượng Vũ cũng vô cùng hận Cam Ma La. Ý niệm của nàng khẽ động, liền làm Phần Thiên Chi Hỏa trở lại thành nguyên tố tự nhiên, bức tường lửa vừa mất, chỉ thấy một bóng dáng khắp người đen như mực lăn ra từ bên trong, nặng nề ngã xuống đất. Pháp bào bảo vệ nửa cái mạng của hắn đã bị đốt thành vô số lỗ lớn lỗ nhỏ, sớm thành nỏ mạnh hết đà. Lúc này bị gió thổi qua, liền hóa thành tro bụi tiêu tán vào không trung.
Mà kết cục của chủ nhân pháp bào cũng không tốt hơn chút nào, Phượng Vũ nhờ vào thiên địa chi linh – Chu Tước Hỏa Linh phát ra Phần Thiên Chi Hỏa vốn là cực kỳ bá đạo, đủ để thiêu hủy vạn vật thế gian. Cũng là chiêu lần đầu Phượng Vũ phát ra, còn không đủ tinh thuần, nếu không thì từ lúc Cam Ma La đụng vào hỏa diễm thì liền thành một đống cặn bã.
Nhưng dù dựa vào pháp bào Thánh Tế Tư ban cho mà may mắn thoát được một cái mạng, hiện tại Cam Ma La cũng chỉ còn lại một chút sức lực, toàn thân bị đốt thành giống như than cháy, nằm sấp trên mặt đất thống khổ rên không thôi. Chỗ nào còn có một chút bộ dáng hung hăng ngang ngược.
Nhìn người này nửa ngày trước còn là hoàng giả Ma Pháp Sư cao cao tại thượng, lúc này bộ dáng chật vật, trong mắt mọi người không hẹn mà cùng xẹt qua một tia sảng khoái.
Nghĩ đến chính là người này ra tay độc ác giết chết mẫu thân, Lăng Tử Minh căm hận không thôi, trường thương khẽ động, đem Cam Ma La vốn là nằm sấp trên mặt đất phải ngửa mặt lên, chống lại hắn là hai mắt tràn đầy sợ hãi thống khổ, quát: “Lúc ngươi giết chết mẫu thân ta, chưa từng nghĩ tới sẽ có kết cục như bây giờ chứ!”
Cam Ma La không trả lời, ngược lại không để ý đau đớn, vội vàng duỗi thân bị cháy sạch, tay co rút, liều mạng tìm xuống dưới, hình như là muốn che giấu gì đó.
“Chẳng lẽ người này còn dấu bảo bối gì đó?” Luci là kẻ thù một mất một còn nhiều năm với Quang Minh Thánh Điện, từ trước đến giờ biết người biết ta, hắn rất rõ ràng đám lão già trong Quang Minh Thành này giấu bao nhiêu đồ tốt. Địa vị của Cam Ma La trong Quang Minh Thành không thấp, đồ có thể làm hắn để ý như vậy, nhất định không sai được!
Ngón tay búng một cái, tật phong hóa thành mũi tên, đánh về phía hai tay của Cam Ma La đang cố gắng hoạt động, trong nháy mắt đồng thời đánh gãy hai tay của hắn. (tật: mạnh mẽ)
Không chút nào để ý tới đối phương kêu thảm thiết, Luci định thần nhìn lại, suýt nữa thì không khí không lọt được vào lỗ mũi, hiếm khi bộc phát văng tục một câu: “Ta còn nói người này dấu bảo bối gì đó, làm nửa ngày, hắn là vì che giấu cái này! Con bà nó, ta sớm nên nghĩ đến, coi như thật sự có gì đó, cũng sẽ bị hỏa diễm của A Vũ đốt thành tro bụi!”
Theo động tác của Luci, mọi người cũng thấy rõ hình dáng phía dưới Cam Ma La, nhao nhao lại ngớ ra.
“Này —— người này lại là hoạn quan? !” Phó Tư Đường khiếp sợ không thôi: “Quang Minh Thành còn có hoạn quan?”
“Đó là ít nhiều chuyện trước kia. Ta thấy người này tám phần là vì cắt đứt để chuyên tâm tu luyện, mới nhẫn tâm biến mình thành thái giám.” Luci kiến thức rộng rãi, phỏng đoán nói.
Còn Lăng Tử Minh lại là tức giận đến toàn thân phát run: “Mẫu thân. . . . . . Mẫu thân mà lại chết ở trong tay tên yêu nhân bất nam bất nữ này!”
Từ trước đến giờ Vân Sâm Lam luôn thích sạch sẽ lại càng ghê tởm không thôi: “Bộ tộc Độc Giác Thú ta đường đường hậu duệ thiên thần, lại bị tên yêu nhân bẩn thỉu này tàn sát hầu như không còn!”
Nghe được tiếng kinh dị của mọi người, trong mắt Cam Ma La xẹt qua mấy phần sỉ nhục, hắn dứt khoát không giãy dụa nữa, không để ý tới đau đớn trên người, khàn cả giọng nói: “Ta vốn là có thể lại trở về làm nam nhân bình thường! Là các ngươi —— nếu không phải các ngươi, ta thế nào lại thất bại trong gang tấc!”
“Trở về làm nam nhân bình thường?” Luci hơi suy nghĩ một chút, lập tức có phán đoán: “Chẳng lẽ ngươi muốn lợi dụng lực lượng của Chu Tước Hỏa Linh để cải tạo thân thể?”
“Không sai!” Cam Ma La oán hận nói, “Cho dù là Chu Tước Hỏa Linh đang ngủ say, lực lượng cũng vô cùng cường đại, nhưng còn chưa đủ để cho ta cải tạo thân thể. Ta khổ sở đợi hai mươi mấy năm, cho đến năm nay, rốt cuộc đợi được lực lượng của nàng lúc thịnh vượng nhất. Chút nữa thôi ta lại đạt được thân thể hoàn mỹ, Hoàng thất lại cứ tổ chức cuộc thi đấu gì đó để phá rối! Hơn nữa lại đưa tới sao chổi như ngươi!”
Lúc mắng sao chổi, hắn hung hăng trừng mắt về phía Lăng Tử Minh. Nhớ tới lời Chu Tước từng nói qua, Phượng Vũ liền hiểu ra mấy phần: “Tử Minh, người mang huyết mạch có thể làm Chu Tước Hỏa Linh thức tỉnh, dĩ nhiên ngươi không dám để cho hắn đến gần Luyện Linh Trì, tránh cho hắn làm Hỏa Linh thức tỉnh, phá hư chuyện tốt của ngươi.”
Nói tới đây, nàng chợt ý thức được gì đó: “Chẳng lẽ, cái lời tiên đoán nói hắn lên thái tử vị sẽ làm Tu Tháp diệt vong kia, cũng là ngươi động tay động chân, mục đích là để cho Tử Minh thoát khỏi Hoàng thất, không có cơ hội tiếp xúc được với Luyện Linh Trì?”
“. . . . . . Nha đầu chết tiệt ngươi lại rất giảo hoạt, thoáng cái đã nói trúng tâm sự của ta.”
Cam Ma La không chịu được thống khổ, kêu đau một tiếng, mới nói tiếp: “Không sai, chuyện kia là ta làm ra. Ha ha, nha đầu Phó gia kia tự cho là có thiên phú chiêm tinh, có thể đoán trước tương lai, còn nhỏ tuổi liền không coi ai ra gì. Không ngờ rằng, đêm đó nàng xem Tinh Tượng, tất cả đều là ta rót ảo giác vào trong đầu nàng! Ta đã sớm biết lão hoàng đế họ Lạc này là một người nhát gan sợ phiền phức, vừa nghe đến cái gọi là ‘thiên tài chiêm tinh’ nói, nhi tử vừa sinh hạ có vấn đề, quả nhiên hắn sợ đến mức ngay cả con trai ruột cũng không cần, ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.