Dịch giả: Tiểu Băng
Tại Thảo đường, điển tịch viện.
Ngải Huy vùi đầu xem sách, tin Minh Tú trở thành đại sư thêu tin truyền ra, tân khách tới chơi nối liền không dứt, Ngải Huy mừng rỡ núp trong hậu viện, làm việc riêng.
Tưởng hôm nay lại tay không mà về, thì Ngải Huy bỗng trợn to mắt, đọc kĩ từ chữ một những chữ viết ngoáy hắn đang nhìn thấy.
Lật gần Ngải Huy rốt cuộc cũng tìm được bản ghi chú lão đầu đã nói. Lão ấy nhớ tên người không sai chút nào, người viết ghi chú là họ Tiêu, nhưng nhớ sai ở chỗ cái quyển được ghi chú này không phải là dạng sổ ghi chú.
Ngải Huy rất vui mừng, may mà mình đọc từng quyển một, không bỏ sót cái nào, nếu không đã bỏ sót mất quyển này rồi.
Hắn cẩn thận đọc thật kĩ.
Lão đầu nói không sai, trong bút kí quả thật có nhắc tới những nơi có Ngũ Hành.
"Ngày 16, ngày âm, gió lớn. Ngày hôm qua gặp phải một con Dực Long, khổ chiến nửa ngày mới thắng, mệt bở hơi tai. Tìm được một thung lũng nghỉ ngơi, ở đây có rất nhiều hồng thạch, địa hình chót vót hiểm trở, dài chừng bảy dặm, rộng rãi sáng sủa, nơi đây Ngũ Hành có đủ, đã được mình đánh dấu vào bản đồ."
"Ngày 9, mưa to, ngoài trăm thước trắng xóa nhìn không thấy. Bị hai con Hoang thú không biết tên truy kích, đi nhầm vào sâu trong rừng, phát hiện một chỗ có đủ Ngũ Hành."
"Ngày 20, đêm, trăng sáng sao thưa, trên núi có hồng quang lấp loé, tưởng có bảo vật xuất thế, đến gần mới biết núi lửa phun, dưới núi là vùng trũng, có đủ cả ngũ nguyên, bắt đầu từ hỏa, sinh sôi Ngũ Hành, quả là kì lạ."
***
Ngải Huy đọc từng chữ đến khi kết thúc, trong lòng vô cùng bội phục. Vị Tiêu tiền bối này một mình đi vào Man Hoang, trong lúc vô tình phát hiện được một nơi có đủ Ngũ Hành, trong lòng kinh ngạc, nên bắt đầu để ý. Sau đó mỗi khi tìm được chỗ nào có đủ ngũ hành, thì đều đánh dấu vào trong bản đồ.
Trong ghi chú được có tất cả sáu chỗ được đánh dấu, nghĩa là có sáu nơi.
Ngải Huy mừng rỡ, vốn tưởng chỉ cần có một chỗ là được rồi, ai ngờ có tới sáu chỗ. Thế nhưng ghi chú ở trang sau lại làm lòng hắn nguội hẳn đi một nửa.
"Những nơi có ngũ hành, ngũ hành đều đầy đủ, tự tạo thành một thể, cứ thế tuần hoàn, tự sinh tự diệt. Chỉ cần có chút biến cố, cân bằng sẽ bị phá nát, Ngũ Hành đều diệt. Bảo địa như thế, sau trăm tuổi, còn được mấy nơi? Phu nhân sinh ra trăm năm, tuổi xuân trôi nhanh, thanh xuân không còn, khi trẻ thì trẻ, khi già thì phải già, trường kiếm vung ca, gió bay vạn dặm, tuy tóc bạc mà không hối."
Ý tứ được viết rất rõ ràng, sự cân bằng trong vùng đất có ngũ hành rất yếu, nếu bị phá hoại dù chỉ một chút xíu, cũng không thể phục hồi lại như cũ được.
Sáu nơi có ngũ hành, bây giờ còn lại được mấy nơi?
Ngải Huy sốt ruột, cố gắng ghi nhớ kĩ vị trí sáu chỗ kia, quyết định xử lý việc ở Thiển Thảo Thành xong là lập tức trở về Ninh Thành.
Hắn không rời điển tịch viện, mà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cất quyển ghi chú trở lại chỗ cũ, tiếp tục rút quyển khác ra xem, đến khi Hỗn Độn Nguyên lực trong người gần tiêu hết, mới rời khỏi điển tịch viện.
Lúc hắn rời khỏi thảo đường, phường thêu đã trở về yên tĩnh, vì phường thêu đã đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lúc Ngải Huy gặp Minh Tú, mặt cô trông rất khó coi.
Minh Tú cười khổ: "Tiếp đón mấy người này còn mệt hơn đột phá đại sư nữa."
Ngải Huy khẽ nói: "Nhận quà tới rã gân tay luôn, đương nhiên là mệt rồi. Mấy ngày nữa, ta sẽ đi."
Minh Tú nhìn hắn, bật cười: "Vì thảo tặc?"
Ngải Huy không ngờ sư tỉ cũng biết, nên không phủ nhận, gật đầu: "Lần này nếu không phải có sư đệ ở đây, sư tỉ đã gặp nguy hiểm. Tuy mục đích của họ còn chưa rõ, nhưng rõ ràng là muốn nhằm vào sư tỉ."
Minh Tú cười dịu dàng: "Nên sư đệ muốn tiên hạ thủ vi cường?"
Ngải Huy gật đầu: "Không sai!"
"Quả không hổ là sư đệ, nói gì cũng có lý." Minh Tú vén tóc trên trán, đổi giọng: "Ngươi đã tới Phỉ Thúy Sâm, sư tỷ sao để ngươi hở ra là đánh đánh giết giết được?"
Ngải Huy lắc đầu: "Đánh đánh giết giết là việc sư đệ phải làm..."
Minh Tú mỉm cười: "Sư tỷ đâu có ra vẻ với sư đệ làm chi. Lúc biết tin ta bị tập kích lúc đang đột phá, đại ca rất là giận, đã dẫn theo sáu đại sư, tới san bằng sơn trại thảo tặc."
"Sáu, sáu đại sư?"
Ngải Huy trợn mắt hết hồn. Đội hình cỡ này, không thể dùng từ xa hoa để mô tả nữa, mà phải dùng từ "Khủng bố".
Trong trí nhớ Ngải Huy, đại ca của sư tỷ trông rất là nho nhã, cứ tưởng người ta không bao giờ ra tay, ai ngờ vừa ra tay là đáng sợ như vậy.
Minh Tú giải thích: "Đại ca nghĩ trong đó còn có âm mưu khác, không dùng cách sấm sét thì e chúng không sợ."
Quả thực là rất sấm sét, thực là rất kinh sợ...
Ngải Huy hoàn toàn không còn nghĩ được gì nữa, sáu đại sư, khóe mắt hắn cũng phải giật giật. Nhưng như thế cũng yên tâm, có một vị đại ca ‘sấm sét’ như thế, sư tỷ ở Phỉ Thúy Sâm không cần phải lo nữa. Lần ra tay này của Lục Thần, dù là kẻ nào định âm mưu với Minh Tú, thì nhất định cũng phải suy nghĩ cho kĩ.
Ngải Huy thở phào nhẹ nhõm, cười: "Người ta có đại ca tốt, mình đâu có bằng!"
Minh Tú xoay người, lười biếng nói: "Ta đã đóng cửa từ chối tiếp khách, mấy ngày tới sư đệ cùng ta nghiên cứu máy dệt đi, còn nhiều chỗ sư tỉ vẫn chưa hiểu kĩ, coi chừng sau này sư tỉ lên tông sư cũng nhờ vào máy dệt đấy."
Ngải Huy khẳng khái từ chối: "Ta không có rảnh như sư tỉ đâu, ta còn phải tuyển người."
Minh Tú bất ngờ: "Tuyển người? Tuyển ai?"
Ngải Huy kể lại chuyện mình với đám Thiết Nữu muốn đi Man Hoang, nên mình đang cần dược nông và nông phu.
Minh Tú ngơ ngác, một hồi sau mới tỉnh táo lại: "Nói cũng phải, còn có nơi nào phù hợp với sư đệ hơn Man Hoang? Kiến công lập nghiệp, là bản chất của nam nhi, sư đệ nhớ để chú ý an toàn. Họ đều là đồng đội của đệ năm xưa, họ đã tin tưởng đệ như vậy, đệ không nên phụ lòng người ta."
Ngải Huy trịnh trọng: "Vâng!"
Minh Tú cười: "Chuyện tìm dược nông với nông phu để tỉ lo cho."
Ngải Huy nghĩ thấy cũng hợp lí, gật đầu: "Làm phiền sư tỷ."
Minh Tú làm việc rất nhanh, mới sang ngày thứ hai, một vị dược nông và năm vị nông phu đã xuất hiện ở phường thêu, ai nhìn cũng biết là người đàng hoàng, dáng vẻ khá là giữ ý.
"Chu tiên sinh là dược nông có thâm niên, có kinh nghiệm hơn hai mươi năm quản lý vườn thuốc, có thể trồng đa số các loại dược liệu. Lương là năm trăm thiên huân một năm. Nếu hắn đột phá trở thành Dược Sư, lương sẽ thành hai ngàn thiên huân một năm cộng với một phần năm sản lượng từ vườn thuốc. Năm vị nông phu này đều có trình độ tốt, riêng Điền tiên sinh có thể trồng Nguyên lực đậu. Lương của Điền tiên sinh là năm trăm thiên huân một năm, bốn người còn lại là một trăm thiên huân một năm." Cô lại bổ sung thêm một câu: "Họ đều là nhờ Quá đại ca tìm cho."
Ý là những người này không có liên quan gì với gia tộc của cô.
Ngải Huy rất vui mừng, những dược nông và nông phu này, đều vượt xa yêu cầu của hắn.
Ngải Huy không chút do dự: "Ta nhận hết!"
Tuy 1,400 điểm thiên huân vượt quá mức hắn dự định, nhưng đáng giá. Nông phu trồng được Nguyên lực đậu, trên thị trường thuộc loại khó cầu. Còn dược nông sắp đột phá Dược Sư hắn càng không có khả năng mời chào được.
"Chào ông chủ."
Mọi người cùng hành lễ.
Ngải Huy đáp lễ: "Chào các vị."
Minh Tú chờ hai bên chào nhau xong, bèn nói tiếp: "Sư đệ phải trở về, sư tỉ không tiện giữ nữa, đã chuẩn bị Hỏa Phù Vân cho ngươi, đồ ở trên đó đều tặng ngươi cả. Ổn định ở Man Hoang rồi, nhớ báo chỗ ở cho sư tỷ biết."
Ngải Huy rất phục cái tính phóng khoáng của Minh Tú, cô chẳng ra vẻ này nọ bao giờ.
Hắn nghiêm túc hành lễ với sư tỉ: "Đa tạ sư tỷ, sau khi từ biệt, sư tỷ bảo trọng."
Trong sân, đã đậu sẵn một chiếc Hỏa Phù Vân lớn, Ngải Huy cũng không làm giá, cùng dược nông và nông phu bước lên Hỏa Phù Vân, vẫy tay tạm biệt Minh Tú.
Minh Tú vẫy tay đáp lại.
Cô nhìn theo đến khi Hỏa Phù Vân biến mất, hơi xuất thần.
Dư thúc không nhịn được nói: "Tiểu thư, sao không bảo tiểu Ngải tiên sinh ở lại thêm một thời gian?"
Minh Tú nhàn nhạt nói: "Sư đệ thân mang kỳ vọng, hào kiệt trời sinh, lúc còn ở Man Hoang vượt mọi chông gai, ngang dọc bễ nghễ, tên vang lừng khắp thiên hạ, sao lại để nó rơi vào vòng xoáy ám đấu làm chi?"
Dư thúc rùng mình, tiểu thư nói lời mang theo ám chỉ, lão biết mình không nên dính vào. Lão nghĩ nghĩ, nói tránh đi: "Còn người của Đoan Mộc gia?"
Minh Tú lắc đầu: "Chuyện của Đoan Mộc gia, Đoan Mộc gia tự mà giải quyết."
Dư thúc nghe vậy, không nói nữa bèn chuyển sang chuyện khác: "Tiểu thư định làm gì tiếp theo?"
Minh Tú nhìn sang máy dệt, cười: "Xây dựng lại phường thêu."
Dư thúc gật đầu: "Ừ, phải sửa lại, phường thêu lần này hư hỏng quá nghiêm trọng."
Minh Tú lắc đầu: "Không, là tới thành Phỉ Thúy lập phường thêu."
Phường thêu thì bị phá hư hỏng, máy dệt của sư phụ thì hoàn toàn thay đổi, cảnh giới của mình đã bước vào đại sư, mọi thứ đều đã thay đổi.
Cô như lại nhìn thấy cảnh một người quỳ trước mộ trong màn mưa to, trong lòng thắt lại vì đau đớn. Bao nhiêu lần cô đã tự trách bản thân vì quá yếu đuối, càng không dám nghĩ tới chuyện sư đệ đã đau đớn tới mức nào khi đâm ra chiêu kiếm kia.
Mấy năm qua cô biết mình đã phải cố gắng như thế nào để vượt qua, cô không biết sư đệ vượt qua như thế nào, nhưng chắc chắn phải đau khổ gấp mười gấp trăm lần cô.
Bây giờ thân mang kỳ vọng, lại đứng đầu ngọn gió, kẻ gọi là hào kiệt, chắc là nói những người giống như sư đệ.
Mình cũng phải dũng cảm như sư đệ.
Ngải Huy lên Hỏa Phù Vân, bị đống hàng hóa vật tư chất đầy trên Hỏa Phù Vân khiến chấn kinh. Đủ loại hạt giống, vật liệu hệ mộc, Nguyên lực đậu hệ mộc, phòng cụ, binh khí, phẩm chất xuất sắc, số lượng cực kỳ kinh người. Ngoài ra, còn có rất nhiều huyết hạch, Huyết tinh, quả ngọc, trong thời gian ngắn gom góp nhiều vật tư cỡ này, rất là không dễ.
Ngải Huy rất cảm động, đống hàng này, sư tỷ đã phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Hỏa Phù Vân bay thẳng về hướng Ninh Thành.
Nhìn phía chân trời xa xa, trong lòng hắn bừng bừng hào khí, sự cảm khái không tên, và có chút chờ mong, cuộc đời hắn đã có một khởi đầu mới để hướng tới.
Hắn không biết rằng khởi đầu mới đó, không phải chỉ dành cho một mình hắn.
Mà cho cả thế giới này.