Ngũ Hành Thiên

Chương 412: Nhất môn song sư




Dịch giả: Tiểu Băng
Hộ vệ Lục phủ cẩn thận như gặp đại địch.
"Chắc không có ai ngu thế đâu chứ nhỉ?"
"Câm miệng! Cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu."
"Không phát hiện mục tiêu khả nghi."
"Không phát hiện mục tiêu khả nghi."
...
Dư thúc nhìn lên trời, thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, dao động nguyên lực trong kho hàng đang từ từ ổn định lại.
Nhưng lão đột ngột cảm thấy bất an, toàn thân dựng lên.
Khóe mắt đột nhiên lóe qua một bóng người, nhanh quá!
Đó là... Ngải Huy!
Cảm giác nguy hiểm trong lòng Ngải Huy càng thêm mãnh liệt, hắn cảm nhận được sát cơ rất mạnh, và nó, đến từ bầu trời!
Phản ứng của hắn cực nhanh, hai chân đều phát lực, cơ thể như mũi tên rời cung, phóng lên không trung.
Một điểm sáng xuất hiện trước mặt hắn.
Nhanh quá!
Ngải Huy không kịp suy nghĩ, theo bản năng xuất kiếm.
Động tác không hoa mỹ, không kĩ xảo, là chiêu điểm thứ cơ bản nhất!
Ngải Huy một hơi đâm ra chín kiếm!
Tốc độ xuất kiếm của hắn cực nhanh, chỉ trong tích tắc, dưới áp lực cực mạnh, hắn vẫn xuất ra được một hơi chín kiếm.
Chín kiếm này mang theo tất cả sức mạnh của hắn!
Người thường chỉ nhìn thấy một luồng ánh kiếm chói mắt mà thôi. Ánh kiếm rất chói, khiến cho ánh nắng cũng phải phai mờ.
Đạo kiếm quang thứ nhất va vào mũi tên, ba viên tròn ở đầu mũi tên đều nổ tung. Khói nổ chưa kịp tan, ánh kiếm thứ hai đã theo tới, tiếp theo là ánh kiếm thứ ba, ánh kiếm thứ tư...
Liên tục chín ánh kiếm, trong thời gian cực ngắn đều đánh trúng mũi tên.
Mọi người nhìn thấy một màn kỳ dị.
Phía trước ánh kiếm đột nhiên nổ tung, ngọn lửa mãnh liệt như va vào một tầng Nguyên lực tráo vô hình, không thể tiến lên thêm được. Ngọn lửa này rất yêu dị, toả ra sức nóng cực mạnh như dung nham.
"Quả dung nham!"
Dư thúc biến sắc, la lên thất thanh.
Lão nhận ra cái thứ lửa đỏ đậm như dung nham này là xuất ra từ một thứ quả, gọi là quả dung nham. Loại quả này là một loại vật liệu cực kì nguy hiểm, nó rất dễ nổ, nếu còn được truyền Nguyên lực vào, bán kính nó nổ còn mở rộng ra thêm.
Chỉ cần một quả dung nham, là đủ san bằng cả phường thêu.
Đối phương dùng ít nhất ba quả dung nham!
Mặt Dư thúc tái xanh, đối phương dùng quả dung nham, chính là muốn lấy mạng tiểu thư. Là đứa nào ác độc như vậy, muốn giết tiểu thư? Dư thúc vừa giận vừa sợ, lão nhìn thấy tiểu thư lớn lên, vô cùng có tình cảm. Tiểu thư lại là người không tranh với đời, chẳng hề kết oán với ai, sao lại có kẻ muốn đưa cô vào chỗ chết!
Ngải Huy lảo đảo hạ xuống. Một chiêu kiếm của hắn, mọi người đều phát sợ.
Một chiêu kiếm mà đỡ được mũi tên mang theo quả dung nham, đây là Kiếm thuật gì?
Sức nổ của ba quả dung nham quá mạnh, làm cả cánh tay phải của Ngải Huy mất sạch cảm giác, khí huyết sôi trào, chẳng còn sức tái chiến.
Dư thúc vội tới đón hắn.
Ngải Huy chỉ theo hướng tên bay, liến thoắng: "Bên kia, khoảng chừng năm dặm, đối phương đã bị thương."
Dư thúc không hỏi thêm, vội sai hai hộ vệ chạy đi bắt.
Ngải Huy vẫn còn thấy sợ, mũi tên kia quá ghê gớm, không ngờ mình lại đỡ được!
Trong sân, Ban Ngạn phun máu tươi, mặt trắng bệch như tờ giấy: "Chạy mau!"
Đại hán thủ lĩnh biến sắc, không nói hai lời, vác Ban Ngạn bỏ chạy. Trong lòng gã đầy sợ hãi, gã từng nghĩ Ban Ngạn có thể thất bại, nhưng không hề nghĩ Ban Ngạn lại bị thương.
Hai người biến mất không lâu, trên trời hạ xuống hai người.
Bọn họ nhìn thấy vết máu trong sân, mắt sáng lên.
"Là ở đây!"
"Đối phương đã bị thương!"
Hai người nhìn nhau mừng rỡ. Nếu đối phương không bị thương, họ không dám đuổi theo, một cung thủ có thể ra tay từ khoảng cách năm sáu dặm, thì cung thủ đó chắc chắn là cao thủ trong cao thủ, hai người không chọc vào được. Nhưng nếu đối phương bị thương thổ huyết, đây chính là cơ hội trời cho!
"Đuổi!"
Hai người vội vã đuổi theo.
Trong phường thêu, cánh tay phải của Ngải Huy sưng phù lên như củ cải. Ngải Huy chau mày, có độc? Cánh tay phải của hắn đã mất cảm giác.
"Tiểu Ngải tiên sinh, đây là giải độc hoàn của tệ phủ, do Đại công tử luyện chế. Hỏa Độc của quả dung nham rất mạnh, thường để lại mầm họa."
Dư thúc vội đưa ra một cái ống trúc màu xanh, lớn bằng ngón cái, bên trong có một viên thuốc.
Nhìn vẻ ngoài là biết giá trị vật này không nhỏ!
Không dám thất lễ, hắn cắm kiếm xuống đất, nhận lấy ống trúc, bóp nát nó ra mà lòng vô cùng thấy tiếc.
Đây là ngọc bích trúc đó, rất là mắc tiền!
Đồ xa xỉ! Đồ lãng phí!
Mùi thuốc thơm ngát chui vào mũi hắn, Ngải Huy nuốt ực nước miếng một cái. Hắn bỏ thuốc vào miệng, thuốc này vừa vào miệng liền tan ra ngay.
Một tia khí tức mát mẻ chui vào trong người hắn, hắn không nhịn được run lên lập cập, sau đó kinh ngạc phát hiện, cánh tay phải đã khôi phục tri giác, chỗ sưng phù cũng giảm hẳn, chỉ sau một lúc đã trở lại như thường.
Dược hiệu thật là lợi hại!
Dư thúc thấy thuốc giải có hiệu quả, cũng yên tâm. Ngải Huy là quý khách, nếu gặp phải chuyện bất trắc, bọn họ chắc chắn sẽ bị phạt, không ai thoát được.
Ầm!
Nhà kho rốt cục không chịu nổi áp lực của nguyên lực, vỡ tan tành, bắn ra tung tóe.
Dáng vẻ điềm tĩnh của Minh Tú hiện ra, tóc dài tung bay, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng rực linh động, khí thế mạnh mẽ, tạo cảm giác không thể xâm phạm.
Ai cũng hiểu, một vị tú đại sư đã được sinh ra. Với sư thừa của Minh Tú, chuyện này chẳng ai cảm thấy bất ngờ, nhưng tận mắt nhìn thấy, cũng không nhịn được phải thầm khen một tiếng, thật là một người như thần tiên.
Người ta nhìn thấy cái bàn với ngọn núi nhỏ ở cạnh Minh Tú.
Đó là cái gì?
Ai cũng tò mò, cả nhà kho đều bị Nguyên lực cuồng bạo phá hủy, thứ duy nhất còn nguyên vẹn trừ Minh Tú cũng chỉ có cái bàn và ngọn núi nhỏ kia.
"Đó là cái gì?"
"Không biết, chắc là bảo bối gì rồi, nếu không làm sao Minh Tú lại đi bảo vệ nó?"
"Chắc chắn không phải bảo vật bình thường, trong Lục phủ bảo vật gì chẳng có, tới mức quan trọng thế này còn phải bảo vệ nó sao?"
"Chắc là đồ gì đó về thêu, Minh Tú tiểu thư, không phải, bây giờ phải gọi là Lục Sư."
"Huynh muội Lục thị, một môn song Sư, Lục phủ thật là không bình thường. Trong phủ thượng có đại sư, không có cái gì lạ kỳ, nhưng trong con cháu đích tôn lại xuất hiện tới hai vị đại sư, phong thuỷ của Lục phủ đúng là vô song a!"
"Đúng vậy! Lục thị huynh muội đều còn trẻ như vậy, vận may của Lục phủ vẫn còn dài lắm!"
Dư thúc cũng nhìn thấy cái bàn với ngọn núi nhỏ, nhưng mọi chú ý của lão đều dồn lên người tiểu thư, lão rất vui, trong lòng vô cùng kiêu ngạo.
Đại sư thứ hai của Lục phủ đã được sinh ra!
Tin này sẽ như cơn lốc quét ngang Phỉ Thúy Sâm, sẽ gây náo động thiên hạ.
Dư thúc vô cùng cảm khái, từ giờ trở đi, địa vị của tiểu thư ở trong phủ sẽ khác hẳn về chất. Thái độ của tiểu thư, bộ tộc Lục thị sẽ phải tôn trọng. Tiểu thư từ nhỏ tính tình đã điềm đạm, không tranh với đời, ai cũng yêu quý. Từ hồi đi theo Hàn Ngọc Cầm càng thêm hiểu biết lí lẽ, biết cách kinh doanh, ý trong tộc không chỉ một lần muốn cô trở về. Việc hôn nhân của cô, càng có nhiều người muốn xía tay vào.
Bây giờ sẽ không còn những chuyện láo nháo kia nữa, tiểu thư đã có thể tiêu dao tự tại.
Lục thị huynh muội, một môn song Sư, tin tức này truyền đi, nhất định sẽ khiến Lục phủ lại được thế nhân chú ý. Nghĩ lại tính cách của hai huynh muội, Dư thúc cảm thấy chút dở khóc dở cười. Hai huynh muội đều là người yêu thích thanh tĩnh, không tranh với đời, chỉ cần có một người quan tâm tới việc trong tộc, làm gì có chuyện lòi ra Nhị công tử?
Lão lắc đầu, chuyện này không tới phần lão quan tâm.
Nguyên lực quanh người Minh Tú cuối cùng cũng đã trở lại bình thường, mái tóc dài không còn bay, khí thế cũng giảm hẳn đi.
Cô mở mắt ra, mỉm cười nhìn mọi người.
Dư thúc khom người: "Chúc mừng tiểu thư!"
Những hộ vệ khác cùng hô to: "Chúc mừng tiểu thư!"
Những người vây xem đều khom mình hành lễ, cùng hô to: "Chúc mừng Lục Sư!"
Minh Tú khom người đáp lễ: "Cảm ơn mọi người."
"Khí độ của Lục Sư này thực là quý phái!"
"Đúng vậy, không chút ngạo mạn, không biết tên nào sau này có phúc, lấy được Lục Sư!"
Đám người vây xem, khen không dứt miệng, xong rồi ai đi đường nấy.
Minh Tú bước tới trước mặt Ngải Huy, nghiêm túc nói: "Đa tạ sư đệ!"
Ngải Huy vò đầu: "Sư tỷ nghiêm túc như vậy, thật là không quen nha ha ha ha!"
Minh Tú không cười chút nào, rất trịnh trọng: "Nếu không có sư đệ, sư tỷ muốn đột phá không biết phải tới năm nào tháng nào! Công của sư đệ là lớn nhất!"
Trong lòng Ngải Huy mừng thầm, chờ sư tỷ nói câu "Thật không biết nên làm sao để cảm tạ sư đệ", thế là hắn sẽ được thể trịnh trọng đàng hoàng thốt lên “Vậy đổi hết công lao thành tiền là được”.
Không ngờ Minh Tú đổi giọng, cười nói: "Nhưng người một nhà không cần phải khách sáo, đệ là sư đệ của sư tỉ ta, cần gì phải nói hai chữ cám ơn."
Ngải Huy dại mặt ra, bàn tay đang xòe ra khựng lại giữa chừng, không nhúc nhích.
Minh Tú thấy thế thì khoái chí, cười rạng rỡ, cười đến mức không tài nào dừng được.
Dư thúc cũng phì cười, nhưng trong lòng rất là kinh ngạc, rất ít khi nhìn thấy tiểu thư thoải mái cười to như thế. Hơn nữa, tiểu thư nói cái gì "Công của sư đệ lớn nhất", vậy có nghĩa, đột phá này là do Ngải Huy hỗ trợ mới thành?
Xem ra tiềm lực người này còn kinh người hơn những gì gia chủ nghĩ.
Ngải Huy nghiến răng.
"Chị em ruột cũng phải sòng phẳng rõ ràng! Nói cám ơn thì không cần, nhưng tiền thì cần!"
"Sư đệ, năm xưa nếu không phải sư tỷ ra tay, món nợ ngươi thiếu sư phụ làm sao giải quyết? Sao đệ có thể vong ân phụ nghĩa như thế?"
"Hừ, vậy cái máy này đệ mang đi."
"Đây là di vật của sư phụ, sao ngươi mang đi được? Ờ, sư đệ, ngươi chưa đặt tên cho nó đấy."
"Suýt nữa quên mất vụ này, tên gì hay đây? Máy Ngư bộc? Máy dệt Trấn thần phong? Ha, gọi là Châm thần phong đi! Cái máy dệt này là áp dụng nguyên lý từ trấn thần phong mà!"
"Sư đệ, ở Phỉ Thúy Sâm mà nhắc tới trấn thần phong là sẽ bị đánh đòn đó..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.