Ngọc Tiên Duyên

Chương 317: Tuyệt địa phản kích




Hoa Lân cùng Nhâm Vi lạnh lùng mặt đối mặt, cường đại kình khí của hai người phát ra làm cho cỏ dại xung quanh đều bị áp bức bạt ra xa. Hoa Lân giả bộ như không thể chịu đựng được, thân thể cố ý run rẩy từng hồi, thoáng một cái liền như lùi lại một bước, giống như chuẩn bị đào tẩu ……

Nhâm Vi lập tức thân ảnh nhoáng lên, trong chớp mắt, đã xuất hiện trước mặt Hoa Lân. Chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên xẹt thẳng vào ngực Hoa Lân, động tác nhanh như thiểm điện, làm kẻ khác cũng phải hoa mắt.

Nhưng Hoa Lân sớm có phòng bị, lập tức nghiêng người né tránh, trường kiếm liền vung lên, "Đương" lên một tiếng đã tách khỏi trường kiếm đối phương. Nhưng kình khí cường đại của đối phương, vẫn làm cho Hoa Lân làm tay phải một trận trận tê dại. Hoa Lân quyết định thật nhanh, nương lực phản chấn lăng không nhảy lùi lại, vừa rơi xuống đất thì đã thoát lui đến hai trượng.

Nhâm Vi cười lạnh nói: "Còn muốn chạy?…… Đoát!" Hắn liền đâm ra một kiếm, chung quanh Hoa Lân lập tức hàn quang bảo phủ, vô số kiếm quang xoay quanh người, chỉ duy nhất một mũi kiếm sắc bén mãnh liệt tiến đến.

Hoa Lân chẳng nề đến thể diện, lập tức lăn xuống đất một vòng, khó khăn lắm mới né tránh ra ngoài phạm vi kiếm ảnh. Không đợi Nhâm Vi phát ra chiêu thứ hai, mủi chân lập tức điểm nhẹ một cái bay lên trời, trực hướng phía sau bay đi. Đang ở giữa không trung thì, lại giương cao kiếm, quát lớn: "Thiên Kiếm Trảm ……" Chỉ thấy một màn kiếm quang cường đại chém thẳng vào đối phương, nhưng lập tức Hoa Lân lại mượn lực thoát lui, làm như muốn bỏ chạy.

Hoa Lân dùng kế sách "Kỳ địch dĩ nhược" cũng quả nhiên có hiệu nghiệm. Nhâm Vi tưởng hắn muốn chạy trốn, vì vậy thân ảnh nhoáng lên, thoáng một cái, hóa thành một đạo hư ảnh, xuyên qua màn kiếm quang của Hoa Lân, xuất hiện nay sau lưng Hoa Lân. Thân pháp này chính là "Di hình hoán vị" trong truyền thuyết. Hắn trụ vững toàn thân, trường kiếm liền xuất ra, chỉ thấy xung quanh lập tức liền u ám tối sầm, vô số lưu tinh xuất hiện xung quanh toàn thân Hoa Lân, cũng phong kín tất cả các đường thoát đi. Lúc này, nếu như Hoa Lân thật sự manh động thối lui, tất sẽ chết dưới kiếm chiêu này.

Nói thì chậm, Hoa Lân đột nhiên thu kiếm cầm ngang trên tay, thân thể một trận quay cuồng, hướng về bên phải tránh được chiêu của Nhâm Vi, chiêu này hắn sử dụng chính là "Thiên ngoại lưu tinh".

Thật ra mà nói, thân pháp của Hoa Lân bây giờ, mặc dù so với Nhâm Vi là kém hẳn một bậc, nhưng vẫn hơn trước kia rất nhiều, có thể nói là một sự tiến bộ thần tốc.

Nhâm Vi một kiếm thất bại, không khỏi nhịn được một chút sửng sốt. Với hai chiêu đánh cận thân này, hắn muốn tốc chiến tốc thắng. Nhưng hoàn không nghĩ tới, cũng đều bị Hoa Lân tránh được, đều này thật sự là ngoài ý muốn của hắn.

Lại nói, lúc này Hoa Lân rơi xuống đất ở phía sau, mủi chân điểm nhẹ, liền lập tức bỏ chạy.

Nhâm Vi rống giận gầm lên một tiếng, rùn mình hóa thành một đạo khói xanh, trực truy đến sau lưng Hoa Lân. Với tốc độ của hắn, cho dù Hoa Lân khinh công cao tới đâu, hắn có thể trong nháy mắt truy đến.

Song tựu tại đây thì Hoa Lân đang chạy trốn đột nhiên xoay người, trường kiếm quét ngang ……

Nhâm Vi thấy thế, chỉ là khinh miệt cười khẽ, ai ngờ trường kiếm trong tay Hoa Lân hồng quang đột ngột tăng vọt, thành một thanh kiếm dài đến mười trượng rừng rực lửa cháy lao tới đón đầu, kiếm ý cực kỳ mạnh mẻ này đúng là bình sanh hiếm thấy. Nhâm Vi sợ đến nỗi lập tức lộn một vòng quay về, giọng căm hận nói: "Hừ! Thiếu chút nữa thì quên, ngươi đã lĩnh ngộ Chiến Thần Quyết. Xem ra ta đã quá xem nhẹ ngươi rồi!"

Vốn Chiến Thần Quyết đúng là nã thủ tâm pháp của Phần Âm Tông. Thủ quyết này là vận dùng toàn thân công lực tập trung vào trên binh khí, hình thành một thanh thần binh lợi khí dài đến mấy trượng. Thử tưởng tượng rằng, một người cầm một thanh binh khí hừng hực lửa cháy dài năm trượng, thì công lực cùng sức chiến đấu đã tăng ít nhất là gấp đôi? Giờ Hoa Lân tay cầm một thanh binh khí khổng lồ như thế, từ xa nhìn lại, giống như một vị chiến thần. Thật đúng với danh xưng "Chiến Thần Quyết!"

Hoa Lân thì không hiểu cái gì là "Chiến Thần Quyết", lập tức phẫn nộ quát: "Nạp mệnh đi ……"

Hắn hai tay cầm kiếm, liền một hơi bổ ra liền chín lần chín là tám mươi mốt kiếm, đúng là "Tuyệt Trần kiếm pháp"! Tại mỗi kiếm hắn xuất ra, cũng đều bao trùm phạm vi trong phương viên mười trượng. Nhâm Vi mặc dù là cao thủ, trong lúc nhất thời không còn cách nào phải tạm thời lánh lui tránh các mũi kiếm công kích.

Chỉ có điều, Nhâm Vi dù sao cũng là "Thần Hợp cảnh giới" cao thủ, thân pháp cực nhanh, cước bộ đã đạt tới mức "ảo ảnh thành hư". Tất cả kiếm quang của Hoa Lân chẳng làm cho hắn hề hấn gì, đồng thời Nhâm Vi đột ngột như biến mất, không thấy tăm tích.

Vì vậy Hoa đành phải dừng tay, sửng sờ đứng yên một chỗ, dường như chẳng biết ứng phó tiếp thế nào.

Đúng lúc này, Nhâm Vi đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trường kiếm như tia chớp bắn về phía Hoa Lân ngay mi tâm. Với tốc độ cùng công lực của hắn, hắn cơ hồ có thể dám chắc Hoa Lân không thể tránh khỏi chiêu này. Vì vậy, trên mặt Nhâm Vi không nhịn khỏi lộ ra vẻ cười đắc ý……

Song nào ngờ, Hoa Lân trên gương mặt lúc này cũng vậy, thần thái thập phần tươi rói.

Lại nói lúc này một kiếm Nhâm Vi đang bổ xuống, đột nhiên bỗng thấy như hoa mắt, dưới mặt đất thân ảnh của Hoa Lân tựa bị cắt rời ra, biến thành ba thân ảnh. Nhâm Vi cả kinh, hoảng sợ hét lên: "Phân thân thuật?"

Chờ hắn tỉnh ngộ thì hết thảy đều đã muộn.

Dưới mặt đất ba đạo nhân ảnh đồng thời giơ kiếm chém tới, cũng đồng thời quát lên: "Phân …… thân …… trảm!"

Nhâm Vi đang ở giữa không trung, dĩ nhiên, cũng còn có thể lộn một vòng mà quay về. Nhưng khi rơi xuống đất liền "Đặng đặng đặng đặng" liên tiếp lùi năm bước. Hắn hoảng sợ ngẩng đầu nói: "Ngươi …… ngươi đã…… luyện thành " Phạm Mật Tâm Kinh "?"

Hoa Lân lấy tay vuốt trán, lạnh lùng nói: "Không sai! Ngươi bây giờ mới biết?"

Nhâm Vi vẻ mặt không tin, nhưng sự thật đều đang hiển hiện trước mắt. Hoa Lân võ công không chỉ có đột nhiên tăng mạnh, nhưng lại học xong "Khống vật đại pháp", rồi đến bây giờ, hắn dĩ nhiên cũng vừa học xong "Phân thân thuật". Cái này quả thật làm cho người ta không nào hiểu nổi. Phải biết rằng, tiên thuật này đã được công nhận là bí mật bất truyền tại Tu chân giới, chỉ được ghi lại trên Phạm Mật Tâm Kinh. Cho dù Nhâm Vi là tuyệt đại cao thủ , hắn cũng không thể hiểu được nguyên lý của "Phân thân thuật". Bởi vậy nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Lân nếu không phải học xong Phạm Mật Tâm Kinh, thì chiêu thức vừa dùng là cái gì?

Sắc mặt Nhâm Vi xám ngắt đi, lập tức lại cùng với Hoa Lân đằng xa gườm guờm, chuẩn bị tiếp tục giao chiến.

Phút chốc, trên trán của Nhâm Vi đã dần dần tứa ra một vết máu. Đây là do kiếm khí của Hoa Lân gây nên. Nếu đổi lại người khác, đã thân thể sớm đã bị chia thành hai, tử vong tại chỗ. Nhưng Nhâm Vi rốt cuộc cũng không quỵ ngã, một lúc lâu sau vẫn trụ vững tại đương trường, điều này thật sự là một sự vô lý đến kỳ quái.

Hoa Lân hai mắt mở tròn, run giọng nói: "Ngươi …… ngươi vẫn chưa chết ư?". Câu hỏi này thực ra thật vô nghĩa

Nhưng không ngờ, Nhâm Vi thản nhiên đáp lại, hắn lạnh lùng nói: "Bởi vì ta bất tử!"

Hoa Lân hai mắt như nhảy dựng lên, đột nhiên kêu lên: "Ta không tin! …… Ngươi bất tử ư? Ta đây sẽ tống tiễn ngươi xuống địa phủ!" Nói xong bay lên trời, trường kiếm đánh tới, trong tay Hà Chiếu run lên, kiếm hoa tán phát ra, bắn thẳng đến bao phủ toàn thân Nhâm Vi.  Tục truyền có câu: “Ba mươi năm phong thủy luân lưu chuyển”!

Trước kia thì Hoa Lân chạy trốn. Nhưng tại hôm nay, lại đến phiên Nhâm Vi chịu phận hạ phong ……

Hắn mặc dù không chết, nhưng với một kiếm vừa rồi của Hoa Lân, cơ hồ đã chém hắn thành hai mảnh. Cho dù hắn tu vi cao bao nhiêu, cho dù hắn như thế nào hung ác, bây giờ trong người mang theo trọng thương, còn tinh thần đâu mà dám cùng với Hoa Lân dây dưa?

Cho nên, Nhâm Vi liền bỏ chạy. Hơn nữa, là chạy thục mạng, còn chẳng dám ngoái cổ lại nhìn.

Hoa Lân mới đuổi theo được hai bước, lại đột nhiên đình trụ thân hình, nhìn phương hướng Nhâm Vi biến mất , run giọng nói: "Chuyện …… chuyện này là thế nào nhỉ? Sao hắn sao lại không bị đứt ra thành hai mảnh? Tại sao? Tại sao?"

Sau lưng đột nhiên có người kêu lên: "Thật …… thật may quá. Hoa thiếu hiệp đã đánh đuổi hắn bỏ chạy rồi ư?. Điều này …… điều này quả thực không thể tin nỗi."

ĐĐiện chủ kéo theo Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người, chẳng biết từ nơi nào đi ra.

Bọn họ liền xúm quanh Hoa Lân, cơ hồ không dám tin tưởng sự thật đã diễn ra trước mắt. Một người chỉ là Thanh Hư cảnh giới, dĩ nhiên, cũng đánh bại cao thủ Thần Hợp cảnh giới. Việc này nếu nói ra ngoài, chỉ sợ chẳng có ai tin.

Hàn Phi Nguyên là người đầu tiên kiềm chế không được, lớn tiếng hỏi: "Hoa thiếu hiệp, "Phạm Mật Tâm Kinh "là cái gì vậy?"

Hoa Lân vẫn đang đứng yên, ngơ ngác nhìn phương xa, lẩm bẩm: "…… chẳng lẻ vừa rồi ta nhìn lầm? Một kiếm vừa rồi không có bổ trúng hắn? Nhưng ta rõ ràng đã bổ trúng đích mà."

ĐĐiện chủ thấy hắn sững sờ, vì vậy khẽ huých hắn một cái, nói: "Uy! Ngươi làm sao mà cứ sửng sửng sờ sờ vậy? Có người hỏi ngươi đấy!"

Hoa Lân lúc này mới hồi phục tinh thần lại, mờ mịt nói: "Ngươi …… nói cái gì?"

Điện chủ thật muốn tống cho hắn một cước, chỉ vào Hàn Phi Nguyên nói: "Hắn hỏi ngươi, Phạm Mật Tâm Kinh là cái gì vậy?"

Hoa Lân nhìn thoáng Hàn Phi Nguyên, rồi lại quay đầu nhìn điện chủ, ngây ngốc nói: "Muốn biết Phạm Mật Tâm Kinh? Vậy được rồi! Phạm Mật Tâm Kinh là …… là ……"

Tất cả mọi người tai như dựng lên, đang chờ Hoa Lân trả lời, chỉ sợ bỏ sót mỗi một chữ. Nhưng không nghĩ tới, Hoa Lân hết lần này tới lần khác cứ "là" “là” cả nửa ngày, một hồi lâu vẫn không nói chính vào vấn đề. Để cho bọn họ hết thảy đều nóng ruột….  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.