Ngọc Tiên Duyên

Chương 316: Ẩn tàng sát khí




thuật Hoa Lân chính thức bắt đầu hành trình truy tìm bảo vật. Đầu tiên hướng dẫn mọi người quay trở về Thần Binh Trận. Cũng may là mười vạn thần binh trong trận đều đã khôi phục yên tĩnh như cũ, đứng ở xa xa trong bình nguyên. Hoa Lân mang theo mọi người, nhẹ nhàng cúi thấp người, lặng lẽ bước nhẹ qua cồn cát tiến về phía bắc.

Dọc theo đường đi, mọi người tinh thần luôn lo lắng không yên, chỉ sợ làm kinh động đến các pho tượng ở xa xa. Nếu như bị vây quanh ở đây, chỉ sợ trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều không thể ẩn thân được. Cho nên mọi người khẽ nhấc chân nhẹ nhàng bước, cũng không dám thở mạnh, chỉ còn nghe lại duy nhất tiếng tim đập “Bình bịch bình bịch” như trống ngực cứ vang lên đều đặn.

Đi được hơn một canh giờ, rốt cục cũng đến được kết giới tại phương bắc. Không gian lại một trận xao động, Hoa Lân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mọi người đã đi tới thế giới khác rồi.

Mọi người đang muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút, ai ngờ xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng sét đánh, rồi tiếng sấm cứ nổ lên “đùng đoàng” làm cho mọi người cảm thấy tức ngực. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu mây đen đã che kín, thế giới xung quanh là một mảnh hỗn độn che kín trong bóng tối, chớp giật rồi tiếng sấm cứ liên tục bổ xuống mặt đất, phảng phất như những sợi chỉ trắng sáng, nối liền thiên địa ……

Tất cả mọi người đều hít thật sâu một hơi dài, ngây người nhìn con đường phía trước đang bao trùm một mảnh hắc ám, cả một hồi lâu không ai nói câu nào.

Hoa Lân thì lại như không bị ảnh hưởng, cúi đầu nhìn lại bản đồ trong tay, thì thào nói: "Xem ra đây là Lôi Quang Trận. Các ngươi đúng là may mắn, bổn thiếu gia cùng với lôi điện có chút cơ duyên, vì vậy để đi qua trận này chắc không có vấn đề gì!"

Điện chủ mặc dù tính cách cứng cỏi, nhưng nàng dù sao vẫn là một cô gái, lúc này bị dọa đến mặt mày thất sắc, khiếp hãi hỏi: "Cái này …… cái này mà nói là không thành vấn đề? Nếu chúng ta cứ tuỳ tiện xông lên, chỉ sợ tất cả đều sẽ bị lôi điện đánh chết."

Hoa Lân quay đầu lại mỉm cười, đột nhiên thu hồi bản đồ, tay cầm Hà Chiếu Kiếm giương lên, ngửa mặt nhìn lên trời quát: "Phong Vân Ngự Lôi Thuật ……"

Trong phút chốc, trên đỉnh đầu Hoa Lân liền vô số mây đen hội tụ, năm đạo thiểm điện chiếu sáng bầu trời đêm, chỉ nghe “Oanh” một tiếng đã bắn xuống ngay mũi kiếm của Hoa Lân. Chung quanh mọi người tất cả đều hoảng sợ tản ra, kinh hô: "Mau tránh đi, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Ai ngờ, Hoa Lân thân ảnh vẫn trụ vững, hét lớn một tiếng, dẫn năm đạo thiểm điện, "Oanh" một tiếng bổ về phía xa xa ở trước. Ở hơn mười... trượng phía trước, một khối cự thạch lập tức bị một kiếm của Hoa Lân đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Mọi người kinh hãi nhìn hắn, nhất thời như kính cẩn , nhất thời như bái phục, xem hắn như một vị thần.

Nhưng Hoa Lân lại cảm thấy tay phải như tê liệt, hắn phát hiện được mấy đạo thiểm điện này thật quá mạnh mẽ. Nếu không phải hắn gần đây tu vi đột nhiên tăng nhanh, chỉ sợ không khéo cái... "Ngũ lôi oanh đảo" này sẽ bổ vào chính mình, chết ngay tại chỗ.

Để ổn định tinh thần mọi người, Hoa Lân làm như hời hợt nói: "Thấy được chưa? Các ngươi đi theo ta để qua khỏi trận này, yên tâm sẽ không có việc gì. …… Tuy nhiên, các ngươi đừng đứng sát ta quá, coi chừng bị lôi điện đánh chết, đương nhiên cũng không nên đứng quá xa, bằng không ta cũng không thể kịp thời ứng cứu." Hoa Lân nói xong, liền cất bước, nhắm thẳng "Lôi Quang Trận" tiến vào.

Mọi người rón rén cẩn thận theo sát nhau đi theo, quả nhiên trên đỉnh đầu các tia chớp, đều bị Hoa Lân hoá giải.

Có lẽ do vận khí Hoa Lân quá tốt, hoặc là do ông trời cố ý an bài. Hoa Lân đồng thời tu luyện hai loại chân nguyên thủy hỏa, cho dù gặp phải bất cứ trận pháp "ngũ hành" nào, hắn cũng đều có thể khắc chế. Như bây giờ, hắn vừa gặp phải Lôi Quang Trận, nhưng đối với hắn hoàn toàn là sở trường. Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là một trận pháp thôi cũng khó mà xuyên qua.

Đi một hồi lâu, Hoa Lân rốt cục mang theo mọi người bình yên xuyên khỏi mảnh “tử vong cấm địa” này. Trong lúc chuẩn bị tiến vào tiên trận kế tiếp, Hoa Lân lại mở bản đồ nghiên cứu, rồi cười vang nói: "Trận pháp kế tiếp tên là Bách Hoa Trận, chẳng hay đúng là trăm hoa đua nở, cảnh sắc phá lệ, thập phần vô song? Chúng ta đến xem sao ……"

Không gian lại một trận chớp lên, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên mọi người, sưởi ấm toàn thân khiến cho mọi người cảm thấy dễ chịu. Cảnh sắc nơi này, so với trận lôi điện kinh khủng vừa rồi đúng là hai thế giới hoàn toàn đối lập.

Mọi người bước đi vài bước, phóng mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy tại "Bách Hoa Trận" này, nơi nơi chốn chốn đều xuất hiện vô số đóa hoa thập phần tươi đẹp, quả đúng là một biển hoa. Trong đó có cả hoa mẫu đơn màu đỏ, hoa bách hợp màu trắng, còn có các loại thủy tiên, úc kim hương, phong tín tử …… rồi vô số hoa cỏ. Còn có rất nhiều loại không biết tên, thật sự là cái gì cần có đều có, thật làm cho kẻ khác mở rộng kiến thức.

ĐĐiện chủ cầm lòng không được liền vươn ngọc thủ, nhẹ nhàng hái xuống một đóa mẫu đơn, đặt lên mũi ngửi, rồi nũng nịu cười nói: "Chẳng ngờ Giải Thần trận cũng có một nơi tươi đẹp như thế này, thật là làm cho kẻ khác kinh ngạc."

Đột nhiên, Hoa Lân quát lớn: "Mọi người im lặng một chút, hãy nghe thử xem ……"

Mọi người tất cả đều sửng sờ, ngưng thần nghe ngóng, quả nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng kiếm ngân vang. Hoa Lân nghiêm sắc mặt nói: "Xem ra nơi này ngoài cúng ta, còn có những người khác."

Đỗ Bôn Lôi nhìn lại xung quanh, nghi hoặc nói: "Nhưng phía trước rõ ràng trống trãi vô cùng, nào có bóng người nào? Hẵn là là chúng ta bị ảo giác mới đúng."

Hoa Lân lắc đầu, nói: "Có rất nhiều loại trận pháp, có thể làm chiết xạ ánh sáng, làm mê hoặc ánh mắt mọi người, không tin ngươi xem đây……" Nói xong hắn liền dùng tay phải cầm lên một tảng đá, giương lên cao, rồi hô một tiếng ném về phía xa. Quả nhiên, tảng đá tại giữa không trung đã mất đi bóng dáng, trước tầm mắt mọi người đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ chốc lát sau, ở xa xa lúc này mới truyền lại đến một tiếng "Phanh" dội lại, cũng không biết tảng đá đó đã rơi xuống nơi nào?

Hoa Lân nói: “ …… Trận này rất khó phá giải, dễ làm cho chúng ta bị mất phương hướng. Mọi người có phương pháp nào hay, cứ đề xuất?"

ĐĐiện chủ lập tức trả lời: "Ta cũng có một biện pháp, nhưng không biết có dùng được hay không."

Hoa Lân nói: "Cứ nói!"

ĐĐiện chủ đang chuẩn bị trình bày, nhưng phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Một người lưng đeo song kiếm, nhìn rõ là một bạch y nam tử, từ xa xa đột nhiên xuất hiện. Mọi người một trận mừng như điên, hưng phấn nói: "A? Thật sự có người ……"

Hoa Lân liền "Tranh" một tiếng rút ra trường kiếm, lạnh lùng nói: "…… Mọi người hãy coi chừng, người nầy không phải là một... kẻ tử tế gì đâu."

Thân ảnh Nhâm Vi dần dần rõ ràng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm vào Hoa Lân, lạnh giọng nói: "Hừ hừ! …… Tiểu ma đầu lâu nay biến mất đâu vậy?"

Mọi người chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh áp bức từ phía trước tràn xuống, liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhâm Vi trên người bọc một tầng hàn vụ, từ xa nhìn lại, thân ảnh cao ngất phá lệ vô song, tựa như một thanh kiếm vừa mới xuất khỏi vỏ.

Liền theo Nhâm Vi đi tới gần, một cỗ cường đại sát khí áp đến làm cho mọi người cảm thấy hô hấp khó khăn. Nhìn khí thế toát ra từ con người hắn, có thể thấy được hắn đã luyện tới Thần Hợp cảnh giới. Điều này thật là làm cho mọi người Mê Tiên Trấn đều chấn động.

Phải biết rằng, ba ngàn năm qua, cả Mê Tiên Trấn chỉ có một người luyện đến cảnh giới này. Tục truyền, chỉ cần đạt tới cảnh giới này, liền có thể ngưng khí thành kiếm, ý phát thân động, kiếm pháp cùng thân pháp đều đạt tới cùng một cảnh giới. Cho nên có thể nói rằng, tu vi đạt cảnh giới này đều được mọi người công nhận là tuyệt thế cao thủ.

Bất hạnh thay, chính bọn mình lại gặp cao thủ như vậy. Hơn nữa hắn cùng Hoa Lân đối địch, nếu thật sự xảy ra động thủ, không biết có nên hay không hỗ trợ Hoa Lân?

Hoa Lân cũng lập tức đề phòng, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều ý niệm.

Với tình cảnh trước mắt, tự mình căn bản là không có khả năng dùng Phần Tinh Luân đào tẩu. Xem ra ngoại trừ đánh nhau một trận sống chết, thật không còn một con đường nào khác. Nhưng làm sao mới có thể chiến thắng Nhâm Vi đây?

Hoa Lân trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ tới "Lôi Quang Trận" ở phía sau. Chỉ cần dẫn được Nhâm Vi tiến vào Lôi Quang Trận, như vậy có thể hy vọng thắng được một lần nữa.

Vì vậy, Hoa Lân lặng lẽ lùi lại phía sau, hy vọng nhanh trở về "Lôi Quang Trận".

Nhưng Vi vẫn luôn để mắt tới Hoa Lân, thấy hắn mới cử động nhỏ, lập tức cười lạnh nói: "Sao vậy? Lại muốn trốn đi đâu?"

Nói xong, Nhâm Vi chậm rãi rút ra trường kiếm ở sau lưng. Phút chốc, một cổ cường đại sát khí đã lao đến bao bọc toàn thân Hoa Lân.

"Tranh tranh tranh tranh ……"

Mọi người Mê Tiên Trấn liền lập tức rút ra binh khí, chuẩn bị hợp lực ngăn cản.

Hoa Lân trong lòng rùng mình, thầm nghĩ: Nếu chính mình lùi lại, Nhâm Vi nhất định lập tức ra tay. Có thể tưởng tượng, lúc đó mọi người Mê Tiên Trấn sẽ liên thủ chống cự. Đến lúc đó, chính mình mặc dù có thể thành công chạy thoát, nhưng bọn họ chỉ sợ ngay cả một người cũng không thể trốn thoát.

Hoa Lân nghĩ tới đây, đảo mắt nhìn quanh một lượt, đột nhiên cười lớn nói: "Ai nói ta muốn chạy trốn?…… Không thèm dối gạt ngươi, ta gần đây mới học xong nhất thức tuyệt chiêu, vừa lúc ngươi tới đây nên muốn xem thử xem uy lực. Xem ngươi có dám tiếp chiêu hay không!"

Nhâm Vi từng bước một tiến đến, lạnh lùng nói: "Có đúng không vậy? Ta đây cũng muốn thử xem ……"

ĐĐiện chủ lập tức quát lớn: "…… Bày trận!"

Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người lập tức nâng trường kiếm lên, nhanh chóng hợp thành một trận pháp tứ tượng.

Song phương như chuẩn bị một trận bùng nổ, Nhâm Vi cước bộ dừng lại, âm thầm do dự, không biết có nên giết hết những người này hay không?

Đột nhiên, Hoa Lân nhìn về phía điện chủ nói: "Đây là ân oán của ta cùng Nhâm Vi, không liên quan tới các ngươi. Các ngươi trước tiên…rút lui về Lôi Quang Trận, ta sau đó sẽ..."

ĐĐiện chủ mơ hồ đã hiểu dụng ý của Hoa Lân, nhưng vẫn lo lắng nói: "Không được! Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ngươi mà chạy, dù sao đi nữa, cũng phải sinh tử có nhau!"

Hoa Lân cả giận nói: "Ta bảo ngươi phải tức tốc rút lui, lảm nhảm nhiều như vậy để làm gì?"

ĐĐiện chủ lần đầu tiên bị người la mắng, mặt mũi cũng cảm thấy ngượng ngùng, khó chịu. Đang đang định cự nự lại thì ở phía đối diện Nhâm Vi đã cười lạnh nói: "Như thế nào? Muốn chạy trốn?…… Không còn đường nào cho các người!"

Hoa Lân cả kinh, làm như vô tình, đứng chắn trước mặt điện chủ, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, ta thật là có ý muốn chạy trốn. Nhưng làm sao?…… Bọn họ làm vướng tay vướng chân, vô tình chắn đường lui của ta. Nếu không có bọn họ, ta muốn bỏ chạy là việc rất dễ dàng."

Nhâm Vi lộ vẻ khinh miệt cười nói: "Ngươi thật sự chẳng biết liêm sỉ. Việc bỏ chạy mà cũng nói ngang nhiên như vậy, thật là không có một chút khí khái nam nhân!"

Hoa Lân cũng chẳng vừa: "Ngươi mới là kẻ chẳng biết liêm sỉ. Ngươi cũng đã sống mấy trăm tuổi, nhưng lại bắt nạt một kẻ hậu bối mới hai mươi tuổi như ta. Nếu ngươi thật sự có can đảm, đợi ta ba năm nữa. Có tin không là ta sẽ làm cho ngươi bò khắp mặt đất lượm răng?"

"Xích phác" một tiếng cười khúc khích vang lên, ở phía sau điện chủ nhất thời không cầm lòng được, chỉ cảm thấy giọng điệu của Hoa Lân thật sự là tức cười, không chỉ có khẩu khí lanh lợi, hơn nữa cũng quái chiêu bách xuất. Ai ngờ tiếng cười còn chưa dứt, Hoa Lân lại đột nhiên quát: "Cười cái gì mà cười? Biến đi hết cho ta, không nên làm vướng tay vướng chân ta. Ngươi như thế nào vẫn không nghe?"

Điện chủ tức giận nói: "Ngươi?…… Được, chúng ta đi!"

Mọi người Mê Tiên Trấn liền chậm rãi thối lui, Nhâm Vi dĩ nhiên, cũng không có ngăn trở. Mục đích của hắn chỉ nhằm vào Hoa Lân, đối những người khác tất không có hứng thú. Hơn nữa, hắn cũng không có lý do động thủ với bọn họ.

Hoa Lân lặng lẽ giảm bớt khẩu khí, cười nói: "Nhâm Vi ơi là Nhâm Vi, ngươi quá tự tin rồi, chẳng lẻ ngươi thật sự cho rằng ta không thể trốn thoát sao?"

Nhâm Vi toàn bộ tinh thần đều chú ý vào Hoa Lân, một cổ cường đại tinh thần lực đã bao bọc khắp người Hoa Lân. Chỉ cần Hoa Lân có một cử động bất thường, bảo kiếm của hắn lập tức xuất phát. Đến lúc đó, hắn tuyệt đối chắc chắc một kiếm bổ trúng Hoa Lân ……

Nhưng vào lúc này. Hắn đột nhiên phát hiện trên khóe miệng Hoa Lân đã xuất hiện một nụ cười kỳ quái, như là nắm chắc mười phần có thể đào thoát.

Nhâm Vi thấy thế, càng không dám đại ý khinh thường, trường kiếm trong tay khẽ rung động, chuẩn bị “tiên hạ thủ vi cường.”

Song, trên khóe miệng Hoa Lân nụ cười càng thêm quỷ dị. Hắn âm thầm cười lạnh như thầm nói: Nhâm Vi ơi là Nhâm Vi, ngươi rốt cũng mắc lừa rồi. …… Bổn thiếu gia chính là muốn nhằm ngươi mà khai đao, thử xem uy lực của "Phân Thân Trảm". Chờ đến lúc ngươi khinh địch, sẽ để cho ngươi nếm thử thủ đoạn của bổn thiếu gia.  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.