Ngỡ

Chương 23: Cuộc họp thường niên




Tống Ngạn Thành đang đứng ở cửa, nghe thấy thế chỉ muốn tắt thở, anh ngoắc tay lên gõ gõ vào tấm cửa, nhịp điệu rất chậm.
Lê Chi thấy người đứng ở ngoài, nụ cười chợt đông cứng lại.
Lông Vàng thấy chủ nhân nó đã về, liền chạy tót tới chỗ Tống Ngạn Thành, vung đuôi vui mừng không dứt.
Tống Ngạn Thành sờ đầu nó ra vẻ an ủi, những ý nghĩ dịu dàng trước kia đã bay hơi hết, giờ đây anh chỉ muốn cho cún cưng nhà mình ăn nguyên cả rổ lê.
Sau đó, Tống Ngạn Thành mang chó vào trong phòng làm việc, Lê Chi cũng tiến tới, ló đầu sau khung cửa, chột dạ: “Tôi vừa hầm canh, anh có muốn uống chút không?”
Tống Ngạn Thành đang nghịch điện thoại, nghe vậy liền ngẩng đầu.
Vẻ mặt Lê Chi lập tức bật mode nịnh nọt, “Anh uống hai bát, tôi uống nửa bát cũng được.”
Tống Ngạn Thành đi ra khỏi phòng, lúc lướt qua cô còn hơi cúi xuống nói: “Một giọt tôi cũng không chừa cho cô.”
Lê Chi gãi gãi chóp mũi, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng vô tình của anh, nhịn không được mà nở nụ cười.
Làm sai chuyện gì đó đương nhiên là thấy cắn rứt lương tâm, Lê Chi bỗng trở nên cực kì ân cần, chủ động đem bát với thìa ra, chủ động múc nước canh, cố tìm lấy đề tài trò chuyện, “Do thời tiết xấu nên buổi quay của tôi bị dời sang ngày khác rồi, vì vậy tôi liền bay về ngay. Biết là kiểu gì anh cũng sẽ không ăn cơm tối, cho nên tôi cố ý nấu nhiều canh thêm chút.”
Tống Ngạn Thành chậm rãi thổi thổi cho bớt nóng, “Chẳng thà cô đừng quay lại.”
“Tôi không cố ý đâu, thầy huấn luyện đưa chó tới cửa. Tôi đây không phải là đang nhìn chó nhớ người, kìm lòng không đặng hay sao.”
Tống Ngạn Thành nói: “Cô nhớ gì về tôi?”
Đầu óc của Lê Chi rỗng tuếch, toàn bộ lời nói đã bị chẹt lại.
Tống Ngạn Thành từ trước tới giờ luôn là người anh em thiện lành không bỏ quá cho ai, chiêu trong tối ngoài sáng gì cũng lôi ra dùng để người chịu thiệt không phải là mình. Thấy cô đỏ mặt, lặng như tờ, cảm giác vui vẻ ấm áp của anh lại trào dâng. Anh cúi đầu uống canh, môi mỏng chạm vành thìa, nụ cười thản nhiên như tan vào hương thơm của bát nước canh trong veo.
Lê Chi khó chịu liếc ngang liếc dọc, điện thoại của Tống Ngạn Thành lại đang để trên màn hình. Màn hình hướng lên trên, vẫn còn sáng đèn, hiện ra danh bạ WeChat của anh. Lê Chi liếc qua liền thấy ảnh đại diện của mình, kèm theo cái tên:
Sản phẩm ba không.*
(*) Sản phẩm ba không: Theo Baidu, sản phẩm ba không là sản phẩm không có ngày sản xuất, không có chứng nhận chất lượng và không rõ nguồn gốc.
Tống Ngạn Thành đã sửa lại biệt danh trên WeChat của cô, nghị lực báo thù mới mạnh bạo làm sao.
Lê Chi cạn lời, “Anh đúng là cái đồ…”
“Có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn ngoan độc, không có tình lí.” Tống Ngạn Thành thản nhiên nói, “Đúng, tôi chính là người như thế.”
Lê Chi: “Xem ra anh còn có vẻ rất tự hào.”
Tống Ngạn Thành gật đầu, “Khách khí rồi.”
Lê Chi làm bộ nắm tay, huơ huơ trước mặt anh, “Anh thật sự không phải người tốt.”
Tống Ngạn Thành thong dong đáp: “Bỏ chứ “tốt” kia đi cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, cô cũng đã đem tên tôi đi đặt lung tung, chẳng nhẽ cô là người tốt hả?”
Lê Chi suy nghĩ một chút, “Hỏi anh một vấn đề.”
Tống Ngạn Thành nhìn cô, “Ừ.”
“Thành tích môn vật lí của anh có phải rất tốt không?” Lê Chi nói: “Ngày ngày đều nghiên cứu cách dùng sức mình để diss toàn bộ địa cầu.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Lê Chi ra vẻ sầu bi, “Đều là con người, sao mà khác biệt nhiều thế nhỉ?”
Tống Ngạn Thành lạnh giọng, “Cô cảm thấy trên đời này nhiều người tốt lắm hả? Thế sao cô gia nhập giới giải trí lâu như thế, đến cả một cái vai phụ thôi cũng bị cắt bỏ?”
Lê Chi thờ ơ, “Vẫn còn nhiều người tốt lắm.”
Tống Ngạn Thành hơi nheo mắt, giống như nhiệt độ hạ thấp vào ban đêm, vẻ mặt nhanh chóng lạnh băng.
“Anh nói xem, nghề nào rồi cũng có điều phát sinh mà thôi, có thắng tất có thua, chiếm được hời rồi sẽ đến lúc thua thiệt. Hiện tại đúng là tôi thiệt thòi thật, nhưng đâu có nghĩa là tôi sẽ thế mãi.” Lê Chi cười cười, “Không chừng sang năm liền thành diễn viên, kí một tấm chữ kí năm mươi tệ thì sao?”
Tống Ngạn Thành hừ lạnh, “Có chí khí đấy.”
Vẻ mặt của Lê Chi vẫn điềm đạm, lúc nói chuyện lông mi cũng sẽ nhẹ nhàng rung động, “Anh chưa kinh qua, nên anh không hiểu được năm mươi tệ có ý nghĩa như thế nào. Hồi xưa khi tôi bắt đầu học cấp 3, tôi bắt đầu phải rời cô nhi viện và chuyển tới kí túc xá của trường ở. Một tuần phí sinh hoạt chỉ có năm mươi tệ, đến nỗi mà ăn những món rẻ nhất cũng còn phải căng đầu tính toán.”
Đây là lần đầu tiên Lê Chi nói về cuộc sống của mình.
Cô độc, cực khổ, bi thảm, giai đoạn trưởng thành của cô đều bị những thứ này bủa vây.
“Về sau có người hảo tâm giúp đỡ, người như tôi mới có thể học xong đại học.” Lê Chi mỉm cười, giữa hàng lông mày giãn ra, sáng sủa thanh thản như làn gió mát, sự lạc quan tích cực mạnh mẽ tỏa ra từ nơi đuôi mày đáy mắt của cô —— chưa bao giờ vì vận mệnh của mình mà thất vọng.
Đom đóm tuy nhỏ bé, nhưng lại có sức mạnh để làm bừng sáng những sự thật vẫn còn chưa khai tỏ.
Lê Chi nhìn về phía Tống Ngạn Thành, “Vì vậy, lòng thương hại thật sự có thể thay đổi vận mệnh của một người.”
Yên lặng mất mấy giây, Tống Ngạn Thành nói: “Người giúp đỡ cô, giờ ra sao rồi?”
“Không biết.” Lê Chi lộ vẻ tiếc nuối, “Không lộ danh tính, tôi tìm không ra.”
Thần sắc Tống Ngạn Thành vẫn bình thản, không hề cự nự mà kết thúc cuộc trò chuyện, trước khi vào phòng làm việc, Lê Chi còn mắng anh ở phía sau: “Anh mau đổi tên WeChat của tôi đi!”
Nếu không ngày mai thì ngày mai anh cho anh bay luôn ví tiền… Lê Chi thầm nói lời tàn nhẫn trong đầu.
Đúng lúc này thì Mao Phi Du gọi tới, bảo cô nhanh chóng lên Weibo xem tin tức.
《 Ánh Trăng Trên Tay 》chính thức công bố dàn diễn viên chính trên Weibo vào lúc tám giờ tối. Từng tấm poster chụp nhân vật của từng người được post lên. Các tài khoản marketing lớn cũng liên hợp với nhau chuyển tiếp bài viết. Nhân vật nam chính bí ẩn cuối cùng cũng được tiết lộ.
Lê Chi cảm thấy chấn kinh.
Khương Kỳ Khôn, ba lần đoạt giải Bách Hoa, hiện tại đã lui về ở ẩn, tập trung vào công việc hậu trường. Đây là tác phẩm điện ảnh và truyền hình đầu tiên ông quay sau ba năm. Trước đó, ngoại trừ đạo diễn và nhà đầu tư độc quyền, không một ai biết được ông sẽ tham gia.
Bài viết ngay lập tức lên hot search:
– Khí chất của thầy Khương đỉnh vãi! Mấy cái kiểu tổng tài bá đạo phải gọi thầy bằng cụ luôn.
– Báu vật nhân gian chính là Thời Chỉ Nhược, biểu diễn chuyên nghiệp chính là Thời Chỉ Nhược, tiềm năng vô hạn chính là Thời Chỉ Nhược.
– Chờ mong diễn viên Chỉ Nhược!
– Tôi là người qua đường thôi, những cũng đồng ý kiến là Chỉ Nhược diễn tốt nhất.
– Fans của Thời Chỉ Nhược có thể thôi không khống chế bình luận nữa hay không, chỗ nào cũng kêu tên thần tượng nhà các người, phiền quá thể.
Mao Phi Du: “Trong mấy trăm bình luận đầu không thấy cô đâu, cảm giác tồn tại quá thấp, công ty định sắp xếp thêm nhiều thủy quân cho cô, nhưng tôi đã ngăn lại. Bộ phim còn chưa khởi chiếu, không biết tới cũng bình thường thôi. Chưa gì đã vội vội vàng vàng đi tiếp thị chính là chữa lợn lành thành lợn què. Trong đầu có não không thế.” Anh ta mắng.
Lê Chi hiểu ra, thật lòng nói: “Cảm ơn anh, anh Mao.”
“Thôi cô bớt gáy cho tôi nhờ.” Mao Phi Du thầm chửi thề một câu, “Con mẹ nó, đợi qua năm mới rồi ông đây cho cô chễm chệ ngồi hot search luôn.”
Hốc mắt Lê Chi hơi nóng, đầu ngón tay đang đặt trên lưng điện thoại cũng không kiềm được mà run rẩy.
“Anh Mao.” Cô nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Trầm mặc một lát, Mao Phi Du ừ một tiếng, “Tôi biết cả mà.”
Những nỗi buồn bực, thất bại của năm nay, nghĩ thì cũng có oán giận, nhưng trên con đường này, bọn họ vẫn sẽ luôn kề vai chiến đấu bên nhau.
“Đúng rồi.” Mao Phi Du nhắc nhở: “Đoàn phim đã gửi tin tới, mùng 5 tới cô sẽ quay phim. Chiều mùng 4 sẽ đi Quý Châu, thông tin chuyến bay tôi sẽ báo cô sau.”
Hot search của《 Ánh Trăng Trên Tay 》vẫn không hề suy suyển, ngày hôm sau vẫn đứng đầu bảng xếp hạng.
Buổi sáng Quý Tả có báo, Tống Ngạn Thành lúc mới đi nhìn qua vài cái. Nhân vật của Lê Chi được đăng ở phần giữa, vô cùng hợp nhân vật, ánh mắt cô vừa rụt rè vừa nhu nhược, vô cùng sinh động.
Quý Tả đóng cửa lại, “Phó tổng giám đốc Vương ở bên kia nói cho tôi một tin, cuộc họp thường niên ngày mai, ngài Tống cũng sẽ tới.”
Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Thật?”
Quý Tả gật đầu, “Tôi cũng đã hỏi qua dì Minh, đêm hôm qua Phó tổng Vương tới nhà thăm ngài Tống, lúc nói đến chuyện công ty, Chủ tịch bỗng nói là người muốn tham gia cuộc họp thường niên.”
Tống Ngạn Thành: “Lúc đó ông ấy tỉnh táo sao?”
Quý Tả hạ giọng, “Chính miệng Phó tổng Vương nói với tôi, trạng thái của Chủ tịch lúc ấy không hề có vẻ bạo bệnh.”
Sự yên tĩnh bao trùm trong phút chốc.
Khuôn mặt Tống Ngạn Thành lạnh lùng, lông mày cụp xuống, suy nghĩ một chút. Anh nhìn về phía Quý Tả, cong cong ngón tay, cố ý gõ nhẹ lên mặt bàn hai lần. Quý Tả hiểu ý, lắc đầu thật khẽ.
Đã làm cộng sự nhiều năm với nhau, hai người vô cùng ăn ý, chỉ dùng ngôn ngữ hình thể cũng đủ hiểu tâm tư của đối phương.
Tưởng tượng và ngờ vực bây giờ không phải trọng điểm, Quý Tả nói thẳng, “Nếu ngài Chủ tịch đã muốn dự họp, chúng ta có nên đưa Lê tiểu thư theo cùng hay không?”
Tống Ngạn Thành đương nhiên rõ, đây là chuyện tất yếu.
Tống Hưng Đông có thiện cảm với Lê Chi, đây chính là ưu thế lớn nhất của Tống Ngạn Thành. Anh hao tâm tổn trí để diễn với cô, hình thành chuyện hợp đồng tình ái, chính là vì cửa ải này.
Quý Tả nói: “Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy.”
“Không cần.” Tống Ngạn Thành đưa tay nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Anh tan ca đi, để tôi nói.”
Tập đoàn nằm ở vùng trung tâm thành phố, Tống Ngạn Thành hôm nay đổi tuyến đường khác để về nhà, cho nên không bị tắc đường. Về đến nhà đã thấy phòng ngủ thứ đang mở cửa, Lê Chi ngồi xổm trên đất thu dọn quần áo vào vali.
“Về rồi hả, thông báo với anh một tin nha, ngày mai tôi đi tham gia buổi quay ngoài trời ở Quý Châu á.” Lê Chi cho thêm một chiếc áo khoác nữa vào vali, cũng không ngẩng đầu lên.
Tống Ngạn Thành tạm ngưng, hỏi: “Ngày mai đi lúc nào?”
“Năm rưỡi lên máy bay, ngày hôm sau quay sớm.”
Thấy bầu không khí trầm tĩnh quá lâu, Lê Chi ngẩng đầu nhìn anh, “Sao thế? Có việc hả?”
Lời nói vừa đến đầu lưỡi, cũng muốn thốt ra, nhưng rồi nhìn ánh mắt của cô, anh đành phải nuốt xuống. Tống Ngạn Thành nói: “Không có gì.”
Lê Chi cười với anh, “Một tuần, một tuần sau tôi sẽ về.”
Tống Ngạn Thành xoay người rời đi, “Không cần phải giải thích với tôi.”
Lê Chi nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy hôm nay anh có hơi kì lạ. Hai người đã ở cùng nhau lâu như vậy, cô cũng đã hiểu thêm được vài phần về tính tình của Tống Ngạn Thành. Ngoài miệng thì nói không có gì, thế chính là có chuyện. Nếu anh thực sự không có chuyện, vốn dĩ sẽ không phản ứng như thế.
Đang nghĩ ngược nghĩ xuôi, bỗng điện thoại cô có tin nhắn mới.
Là của Quý Tả.
Trong bếp, Tống Ngạn Thành rót nước vào cốc, chuẩn bị đưa vào phòng làm việc. Quay người lại, liền thấy Lê Chi cản anh ở cửa bếp.
Tống Ngạn Thành không vui, “Làm sao?”
Lê Chi: “Ngày mai ông nội anh cũng sẽ tham gia cuộc họp thường niên nha.”
Tống Ngạn Thành vẫn điềm tĩnh, lạnh giọng hỏi: “Quý Tả nói cho cô sao?”
Lê Chi mặc trên mình một chiếc áo lông tím, màu tím nhẹ nhàng nhu hòa, khiến cho cô trở nên nổi bật dưới ánh sáng ấm áp. Cô giơ tay lên, hơi mất tự nhiên gãi gãi cái mũi, “Đoàn làm phim cũng mới thông báo, tôi lại không thể để lỡ thời gian của mọi người, tôi cũng chỉ là phận thấp cổ bé họng thôi, sao có thể mất liêm sỉ mà để đoàn làm phim phải chờ tôi được đâu.”
Tống Ngạn Thành thầm nhủ trong lòng, không tồi, cũng tự biết mình đấy.
Anh cũng nhìn ra, Lê Chi đang khó xử, không dám nhìn anh, thanh âm của của cô càng lúc càng nhỏ, “Nếu không, anh tìm người khác dự họp với anh nhé?”
Giọng của Tống Ngạn Thành bình bình, “Sao, cô muốn tìm bạn gái khác cho tôi?”
Lê Chi hít sâu một hơi, “Chi bằng, tiền lương tháng này của tôi khấu trừ đi nhé. Kiểu…phạt tiền.”
Không hiểu tại sao, nhưng Tống Ngạn Thành rất ghét nhìn dáng vẻ nhẫn nhục hèn mọn này của cô, có chút chuyện thôi mà cứ coi anh như Ma vương ăn thịt người thế.
Trong nội tâm anh thì mềm mỏng rồi, nhưng ngoài miệng thì vẫn cứng rắn không chịu thiệt, quảng xuống một câu, “Cô không đáng với số tiền này.”
Lê Chi gật gù, Tống Ngạn Thành bỗng siết tay thành quyền. Dường như anh luôn nói những lời công kích như thế này với cô.
Vì vậy, trong lòng anh liền mềm nhũn, rất có thành ý mà trấn an và giải thích, mở miệng thêm lần nữa: “…So với số đó, cô đáng giá hơn nhiều.”
“???” Lê Chi cảm thấy không quen: “Anh có thể nói chuyện bình thường được hay không hả?”
Tống Ngạn Thành: “Thế nào mới là bình thường?”
“Nhìn đây này.” Lê Chi lập tức khoanh tay lại, bắt chước bộ dáng của anh, giống y như đúc: “Họ Lê kia, tôi cho cô biết, loại người như cô, cho dù có mua một tặng một tôi cũng không cần!!”
Tống Ngạn Thành không nói gì, ánh mắt đặt tại mặt cô, trong lòng lại lặng lẽ nói… Vậy giờ tôi cần.
———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là Thành Thành động tâm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.