Ngỡ

Chương 22: Ngoan quá đi




Giọng nói của người đàn ông vang lên tựa như pháo hoa rực rỡ đột ngột được đốt lên trong đêm đen, nổ tung thành một bông hoa lửa sặc sỡ lấp lánh. Bên tai Lê Chi ù ù, tim đập chệch một nhịp, cô cố chấp lấy lại ý chí, nói: “Tôi còn tưởng là anh quên rồi cơ đấy.”
Tống Ngạn Thành vẫn đang nhìn cô.
“Chúng ta đã kí hợp đồng rồi, giấy trắng mực đen, đừng hòng trốn nợ. Nếu anh còn hành động không biết chừng mực nữa, tôi sẽ đâm đơn kiện ra tòa vì tội làm mất uy tín kĩ năng diễn xuất của tôi.” Lê Chi lặp đi lặp lại ý nghĩ, khí thế của mình chính là phải thế này.
Sự vui vẻ của Tống Ngạn Thành lại sâu thêm chút ít, “Không thấy nó xàm lắm hả?”
Lê Chi suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đúng là xàm thật.”
Cùng chung suy nghĩ với nhau, hai người đối mặt, sau đó cùng nở nụ cười.
Tống Ngạn Thành buông cánh tay mình ra, Lê Chi cũng ngồi thẳng người lên, cả hai ngồi lại chỗ cũ, lại trở lại bình thường.
Lê Chi liếc anh, tròng mắt hơi chuyển, thăm dò: “Đó là bạn gái cũ của anh hả?”
Tống Ngạn Thành không nói gì, cũng vốn không trông chờ anh tiếp lời, Lê Chi coi như đó là đồng ý, cả kinh: “Nhưng anh gọi cô ấy là em gái mà?”
Ánh mắt Tống Ngạn Thành trở nên sắc bén, “Cô nghe lén tôi nói chuyện sao?”
Lê Chi húng hắng, nhỏ giọng: “Không phải đâu, tôi quang minh chính đại đứng ở góc khác nghe.”
Tống Ngạn Thành: “…”
Việc này anh cũng không muốn giải thích, nếu người khác đã không biết rõ ngọn ngành, nói nhiều chỉ tổ làm rối rắm mọi chuyện thêm. Tống Ngạn Thành cũng tỏ vẻ hư hư thực thực, như cười như không, đùa lại Lê Chi: “Tôi thế này làm cô sợ sao?”
Biết rõ là anh lại không nghiêm túc, Lê Chi dịch chuyển tầm mắt, “Không buồn cười tí nào.”
Tống Ngạn Thành cúi đầu cởi khuy măng sét áo sơ mi, đưa lưng về phía cô để cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, cũng không giải thích gì thêm.
Lê Chi tức giận lầm bầm một câu.
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu, “Hả?”
Lê Chi nhìn về phía anh, ánh mắt hiền hòa như nước, thản nhiên nói, “Cái gì mà em gái là bạn gái trước các thứ, vậy thì anh cũng trông giống mối tình đầu của tôi đấy.”
Tống Ngạn Thành gật gật đầu, “À, thế thì cô cũng có mắt nhìn người phết nhỉ.”
Lê Chi xùy một tiếng, “Người gì mà mặt dày thế.”
Tâm trạng và bầu không khí của cả một đêm, phức tạp, rối ren, mịt mờ, tất cả đều lắng đọng bởi điều này.
Hôm sau, Lê Chi bay tới Quý Châu, tham dự vào buổi quay ngoài trời.
Cảnh diễn của vai phụ không nhiều lắm, tập trung làm cho xong một lần là có thể hơ khô thẻ tre. Tuy nhiên, cô có ba cảnh phải diễn cùng nữ chính. Người đảm nhiệm vai nữ chính chính là Thời Chỉ Nhược, đương nhiên lịch trình của cô ta vô cùng dày đặc, cần phải đảm bảo là quay liên tục, đối với mấy cảnh quay cùng nhân vật phụ tép riu, về căn bản chỉ là xếp vào những khoảng thời gian trống trong lịch trình của cô ta.
Thời Chỉ Nhược thân cận với đội ngũ đạo diễn và nhà sản xuất, cho nên chuyện nể tình, giúp đỡ nhau chỉ cần mở lời là ổn.
Trang điểm xong, Lê Chi ngồi trong phòng nghỉ xem kịch bản. Hiện tại đang mùa đông, nhưng cô lại phải quay cảnh mùa hè, trên người chỉ mặc áo ngắn vừa mỏng vừa cũ lại còn rách nát, cùng với quần ống rộng, khoác thêm chiếc áo khoác quân đội, khiến cho khuôn mặt gần như bị che khuất.
Mao Phi Du đưa cho cô bình nước, “Làm ấm tay đi kẻo lát cóng tay đấy.”
Lê Chi đón lấy, uống một ngụm nước ấm.
Mao Phi Du nhìn chung quanh, thấy không có ai, liền lên tiếng nhắc nhở: “Đây là lần đầu tiên cô quay chung cảnh với Thời Chỉ Nhược, cố gắng bình ổn trạng thái, nghe chưa?”
Lê Chi hít sâu một hơi, “Rồi.” Ánh mắt cô trở nên e dè, xoay người nhìn quanh, “Cô ấy đã đến chưa?”
Mao Phi Du cướp lấy kịch bản từ trong tay của cô, dùng sức che đầu cô và cốc, “Cô thôi ngay cái vẻ ủ rũ này cho tôi! Ra đường đừng có mà nhận tôi là người quen!”
Lê Chi mấp máy môi, cúp mắt xuống, không lên tiếng.
Mao Phi Du ra ngoài năm phút rồi trở lại, kéo cô đi ra ngoài, “Thời Chỉ Nhược đang trang điểm, đi với tôi, qua đó chào hỏi.”
Lê Chi bước chân cực chậm, nhìn đã biết là không tình nguyện, nhưng chống sao nổi với sức lực và tinh thần nhiệt tình hừng hực của Mao Phi Du. Cho đến khi hai người đến gần cửa, cô khó nhọc tách ra, nhanh chân chạy sang một bên.
Chung quanh có rất nhiều nhân viên, Mao Phi Du cũng không tiện phát tác, chỉ có thể hung ác lườm cô, rồi tự mình bước vào.
Phòng trang điểm đã được bật điều hòa, cực kì ấm áp, lại còn đốt thêm hai ngọn nến thơm. Lúc này, Thời Chỉ Nhược đang ngồi trước gương trang điểm. Mao Phi Du ân cần chào hỏi mọi người, “Chỉ Nhược, lát nữa tới phim trường, còn phải phiền em hướng dẫn cho Lê Chi rồi.”
Thời Chỉ Nhược tươi cười dịu dàng, “Anh Tiểu Mao khách sáo rồi, bọn em sẽ học tập lẫn nhau ạ. Sao cô ấy không tới ạ?”
Mao Phi Du khách khí đáp lại: “Con bé qua chỗ đạo diễn rồi,  lát nữa tôi sẽ để con bé qua đây.”
Thời Chỉ Nhược cười cười, “Không sao ạ, dù sao lát nữa bọn em cũng gặp nhau ngay ấy mà.”
Mao Phi Du ra khỏi phòng, càng nghĩ càng thấy giận, phong thái này của Thời Chỉ Nhược, một chút cao ngạo cũng không hề thấy, sao mà Lê Chi cứ sợ như chuột thấy mèo thế.
Một giờ chiều, bắt đầu quay.
Lê Chi đã có mặt ở đây từ sớm, hít thở thật sâu. Thời Chỉ Nhược và đạo diễn đi tới từ phía bên kia, lúc trông thấy cô cũng không có biểu cảm dư thừa nào. Sau khi đứng vào khung hình của ống kính, chờ cho tổ quay điều chỉnh, tất cả đều diễn ra suôn sẻ, Lê Chi nhẹ thở dài một hơi.
“Cảnh 1 màn 1, diễn ——“
Lê Chi vào vai một người phụ nữ nông thôn tên Vương Mộng Hoa, người chồng hơn cô tận 20 tuổi, chính là kiểu hôn nhân sắp đặt điển hình. Sau 5 năm kết hôn không có nổi một mụn con, vì vậy cô bị cả thôn xem thường, lại còn bị người nhà chồng đánh mắng, còn chồng cô thì qua đời năm ngoái, là do tai nạn lao động tại khu mỏ.
Đây là lần đầu tiên Vương Mộng Hoa và Trương Bảo Linh gặp nhau tại cửa thôn, cả hai đều là người chất chứa trong lòng nỗi bi lụy sầu thảm, cùng là kiếp người lưu lạc nơi chân trời xa lạ.
Cảnh này lời kịch không có nhiều lắm, nhưng căn cứ vào bối cảnh xã hội của bộ phim, toàn bộ quá trình đều dùng phương ngữ Hoài Bắc.
Lê Chi nhập vai nhập cảnh, quên hết mọi yếu tố gây phiền nhiễu, thời tiết lạnh lẽo dưới 0 độ C cô cũng không cảm nhận thấy. Đối diện với Thời Chỉ Nhược, cũng quên đi sợ hãi. Giờ khắc này, bản thân cô chính là Vương Mộng Hoa, người cảm thương cảnh ngộ của bản thân, cuộc đời bi thảm của cô, chính là không thoát nổi bể khổ.
Màn đầu là cảnh hai người vô tình gặp nhau khi giặt đồ tại bờ sông, chỉ vỏn vẹn năm câu đối đáp.
Lê Chi đã bắt đầu giặt, lúc này Thời Chỉ Nhược mới bắt đầu đi ra từ khu rừng đối diện, xách theo một cái thùng nước.
Nước sông lạnh băng, cô vờ cho tay vào, nhìn qua Trương Bảo Linh, “Bên đây nước xiết, cô qua chỗ kia đi.”
“Cắt!” Đạo diễn ló đầu ra khỏi máy quay, “Lê Chi, lời thoại không chuẩn, sai trọng âm.”
Lê Chi gật gật đầu, “Thành thật xin lỗi.”
“Cảnh 1 màn 2, diễn ——“
Lê Chi ổn định tâm thế, nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn, “Bên đây nước xiết, cô qua chỗ kia đi.”
“Cắt!” Đạo diễn lại hô ngừng, “Cô đè giọng quá rồi.”
“Cảnh 1 màn 3 ——“
“Bên đây nước xiết, cô qua chỗ kia đi.”
“Lê Chi, nói thoại nhanh quá, ánh mắt cô để đâu thế, hướng vào Chỉ Nhược đi chứ.”
Năm lần bảy lượt cắt ngang, rất có thể hủy hoại trạng thái diễn xuất. Lê Chi vốn rất bình tĩnh, hiện tại trong mắt đã có thể thấy sự hoảng loạn của cô. Mao Phi Du đứng ở một góc nhìn sang, trong lòng đã thầm nhủ, cảnh quay này, Lê Chi diễn không tốt.
Lần thứ tư.
Rồi lần thứ năm.
Đến khi quay lần thứ bảy, đạo diễn cũng sắp mất bình tĩnh, còn Lê Chi cũng sắp gục đến nơi.
“Tạm thời dừng lại đã, để cho diễn viên tập lại lời thoại, tìm lại trạng thái.” Một người trợ lí bước tới, lạnh lùng nói với Mao Phi Du.
Mao Phi Du ton hót, cố ý kề vai để tỏ vẻ thân mật, kéo gần quan hệ, “Xin lỗi, nhưng trình độ diễn xuất của cô ấy…”
“Kết quả đã bày ngay trước mắt, không được chính là không được.” Đối phương hơi có ý mất kiên nhẫn, cắt ngang.
Cả người Lê Chi đã mệt rũ, không ngừng nói lời xin lỗi.
Đạo diễn cười khách sáo, “Không có việc gì, chú ý hơn chút nhé, đi đi.” Rồi xoay người nhìn Thời Chỉ Nhược, thân thiết nói: “Chỉ Nhược, vất vả rồi.”
Thời Chỉ Nhược không thèm đoái hoài đến Lê Chi, cứ thế đi, coi Lê Chi như người dưng nước lã.
Quay về khách sạn, Lê Chi cúi đầu, buồn bực tới độ ủ rũ cả người.
Mao Phi Du đứng bên cửa sổ, trầm mặc hút thuốc, hiếm có lần lại không trách mắng cô. Anh ta đã ở trong giới này nhiều năm như vậy, đã trông qua nhiều diễn viên, nếu bình tĩnh mà suy xét, biểu hiện của Lê Chi vừa nãy cũng không tới mức không thể chịu nổi.
Hút được nửa điếu thuốc, anh ta dập tàn thuốc, “Để khi về tôi xin kinh phí tài trợ từ công ty, cũng phải đi tắt quan hệ một chút.”
Lê Chi đứng thẳng người dậy, nói: “Ra ngoài mua cho tôi cân óc chó.”
Mao Phi Du trừng cô, đến nước này rồi mà còn có tâm trạng ăn quả óc chó sao.
“Có đi hay không?” Ánh mắt cô cực bình tĩnh, ngữ khí cũng bình thường, nhưng  khi ánh mắt này lại khiến người khác thấy kinh sợ.
Đi lại trong thôn khá bất tiện, tới lui cũng phải tầm một tiếng, Mao Phi Du mới mang óc chó về, “Ăn ăn ăn, thèm cho chết cô luôn.”
Lê Chi không tiếp lời, chỉ cần lên một quả óc chó, cho thẳng vào miệng.
Mao Phi Du: “Này! Không bỏ vỏ mà đã ăn là sao? Khẩu vị của cô đặc biệt ghê!”
Lê Chi quay lưng lại, đi tới bên cửa sổ, bắt đầu nhẩm lại lời kịch.
Mao Phi Du ngẩn người, giờ mới hiểu ra, cô đang ra tay độc ác với chính bản thân mình.
Năm đó Lê Chi luôn đứng top đầu của Học viện Điện ảnh, được rất nhiều thầy cô coi trọng. Trình độ diễn xuất của cô không hề có vấn đề, về điểm này, Mao Phi Du hiểu rất rõ, mà chính cô cũng rất rõ ràng minh bạch.
Quả óc chó rất cứng, vỏ lại còn nứt, những góc nhọn đâm rách khoang miệng, có chút nhức nhối, có chút đau khổ. Đưa đầu lưỡi qua, nuốt xuống, đó là lời phản bác mà Lê Chi chưa từng nói. Cô đọc từng chữ một, giọng điệu trầm xuống, dần dần nói trôi chảy được phương ngữ Hoài Bắc.
Mao Phi Du đương nhiên hiểu rõ, vừa rồi ở phim trường, là ra oai phủ đầu. Nhưng giờ này, anh ta không muốn nói lời đâm chọc.
Một Lê Chi vẫn luôn ngoan cường như thế, trong lòng vẫn luôn biết rõ thế sự, nhưng lại cứ thế bước trên con đường riêng của mình, dù cho là lẻ loi cô độc, tựa như bông hoa quật cường trổ bông trong khe hở của vách núi, tranh lấy ánh mặt trời, đoạt địa bàn, kệ người bão táp mưa sa, ta đây vẫn sẽ nở hoa mĩ miều.
Mao Phi Du nắm chặt hai quả óc chó trong lòng bàn tay, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
Cứ nhai nuốt như thế hơn mười lần, Lê Chi nhổ hạt óc chó ra, lúc đi súc miệng còn thấp thoáng thấy tơ máu. Cô rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng tắm, tràn đầy khí thế, nói: “Ổn rồi!”
Nhưng đoàn phim lại thông báo, nói rằng buổi trưa trời mưa quá to, cảnh phim này tạm thời hủy quay.
Sắc trời ở Thành Bắc cũng thay đổi, chưa tới bốn giờ chiều, mây mù dày đặc đã sà xuống, đèn hậu của những chiếc ô tô chạy trên cầu vượt dần bật sáng, hóa thành những dải sáng chạy dài.
Tống Ngạn Thành vừa mới họp xong, đứng bên chiếc cửa sổ sát đất, sắc mặt bình thường.
Quý Tả đi vào báo cáo công việc, xong xuôi rồi mới nhắc nhở: “Anh trai anh đang tra xét tư liệu của Lê tiểu thư.”
Quả đúng như dự liệu, Tống Ngạn Thành cũng không để tâm.
Nói theo cách thân mật thì là bạn gái, còn theo cách thông tục, thì là chưa kết hôn, cũng sẽ không bắt được nhược điểm gì của cô cả. Tống Ngạn Thành cũng không sợ anh ta sẽ tra ra cái gì, đời tư của Lê Chi sạch sẽ, quá khứ lại càng không có gì để bàn cãi.
Quý Tả do dự một lát, nói: “Lê tiểu thư đang quay phim sao? Tống tổng, nhỡ như sự nghiệp của cô ấy lên được tầm cao mới thì sao?”
Vậy thì quan hệ của hai người chắc chắn sẽ tiến thoái lưỡng nan. Lê Chi có lẽ sẽ không hi sinh tiền đồ của mình mà công khai, nhưng Tống Duệ Nghiêu và Quan Hồng Vũ hiển nhiên cũng sẽ không buông tha.
Trong lòng Tống Ngạn Thành đang rối ren, cuối cùng cũng không thèm nghĩ nữa, mà đột nhiên lại hỏi: “Sáu năm trước…”
Quý Tả không rõ lắm, “Sao ạ?”
Tống Ngạn Thành lắc đầu, “Tan làm thôi.”
Quý Tả vẫn còn chút việc nữa, hơn nửa tiếng sau mới ra gara lấy xe. Vừa đi vừa nghĩ, anh ta bỗng nhớ lại câu nói dang dở kia của Tống Ngạn Thành “Sáu năm trước”.
Sáu năm trước, Quý Tả tốt nghiệp khoa Quản trị Kinh doanh ở Stanford rồi mới vào chỗ làm, trở thành thư kí hành chính của Tống Ngạn Thành. Tính ra mà nói, Tống Ngạn Thành còn nhỏ hơn anh ta một tuổi, tuy tuổi còn trẻ, nhưng thần thái đã xa cách, làm việc lão luyện.
Sáu năm trước đây, Tống Ngạn Thành còn phải giao thiệp với tất cả các trưởng bối trong nhà họ Tống, lúc đó anh chỉ là quản lí trung cấp, ai kêu thì theo đó, thấp kém, là một người không có uy, không đáng nói.
A, đúng rồi.
Tống Ngạn Thành sáu năm trước, tính cách mặc dù rất hung hãn, lại nham hiểm cao ngạo, nhưng phần kì diệu chính là, anh rất quan tâm đến chuyện công ích. Khi đó, Quý Tả cũng là do tình cờ phát hiện ra, Tống Ngạn Thành là thành viên của rất nhiều tổ chức thiện nguyện, đóng góp một số tiền không hề nhỏ bằng danh nghĩa cá nhân, hơn nữa còn rất ít xuất hiện.
Anh là một cá thể mâu thuẫn. Hình dung sao nhỉ, giống như là khối băng trên đỉnh núi bị mặt trời thiêu đốt, quật cường không chịu tan rã, hoặc cũng ví như những cây bạch dương trong gió lạnh, thân cây thẳng tắp, ngang tàng mà mọc lên.
Chính vì thế, trên người Tống Ngạn Thành luôn có cảm giác tương phản. Nói thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng thực sự cũng không để cho người ta xem nhẹ.
——
Thời tiết quấy phá, tình trạng giao thông cũng kém, Tống Ngạn Thành lái xe về nhà muộn hơn 20 phút so với bình thường.
Dì Minh gọi điện tới, nói là ngày mai sẽ sang đưa anh nồi canh gà. Trời lạnh đường trơn, dì lại là người có tuổi, cho nên Tống Ngạn Thành cự tuyệt ngay.
Kết thúc cuộc gọi, anh ngồi trên xe thật lâu.
Tiếng hát trên radio vang lên dịu dàng tha thiết, từ nhỏ tới lớn, dì Minh là người duy nhất quan tâm anh. Cũng như bây giờ, có thể cho anh một chút ấm lòng.
Lê Chi sớm đã đi Quý Châu, đoán chừng khoảng ba ngày sau mới quay về.
Nhà cửa sạch trơn, bếp lò lạnh lẽo, giống như khi trước. Không cần đi vào, Tống Ngạn Thành cũng đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng sẽ như thế nào.
Trước khi xuống xe, anh rút điện thoại từ ổ sạc ra, thuận tay đọc qua chút tin nhắn, mấy cái tin tức nào là quảng cáo, có cả danh sách tài chính, lúc sớm còn một cái nữa, là do thầy luấn luyện gửi tới, nói là bé Lông Vàng đã hoàn thành chương trình học, tùy vào thời gian có thể tới tiếp.
Tống Ngạn Thành cho điện thoại vào túi áo, đi thang máy lên tầng, ấn mở mã khóa, cửa vừa mở ra, ánh đèn sáng sủa đập ngay vào mắt.
Anh sửng sốt, có người?
Lại nhìn qua tủ giày, thấy một đôi giày trắng đặt ngay ngắn ở tầng dưới cùng.
Tống Ngạn Thành nhíu mày, sao lại thế, chuyến đi tới Quý Châu sao lại chỉ có một ngày?
TV tại phòng khách cả tám trăm năm không mở giờ lại thấy sáng lên, chiếu một bộ phim nước ngoài. Trong khung hình, có trời chiều, có thảo nguyên, có biển cả bao la, màn ảnh xa xưa thâm sâu, đem lại cảm giác cực đẹp.
Bên tai còn kèm theo nhạc hiệu ứng, Tống Ngạn Thành không ngờ rằng, hệ thống âm thanh nhà mình lại tốt như thế.
Cả một ngày dài lòng dạ thấp thỏm, vì bầu không khí náo nhiệt này mà tan biến hết.
Lê Chi không ngồi ở phòng khách, cửa phòng ngủ của cô chỉ khép hờ, bởi vì âm thanh từ bộ phim đang chiếu nên không nghe được động tĩnh bên ngoài. Tống Ngạn Thành chậm rãi đến cạnh cửa, mơ hồ nghe được tiếng cười của cô.
Cảm giác thân thiết khi gặp lại người quen này ngay lập tức tràn ngập trong lòng. Tống Ngạn Thành thoải mái hơn, thậm chí tâm tình cũng không hiểu sao mà chuyển biến tốt lên. Anh phát hiện ra, có khi bị người khác ầm ĩ khi anh ở nhà cũng không phải chuyện xấu.
Tiếng cười của Lê Chi lớn dần lên, thanh thúy dễ nghe, ngay sau đó là tiếng … chó sủa.
Tống Ngạn Thành nhíu mày, hay là thầy huấn luyện chó tự mình đưa Lông Vàng về đây.
Cũng không tệ.
Chó cũng anh đã về, người của anh cũng đã về.
Ngăn cách nhau chỉ một cánh cửa, Lê Chi cười nói: “Đừng liếm chị, em cọ tới nỗi chị dính đầy lông rồi này.”
Tống Ngạn Thành nở một nụ cười rất nhẹ trên khóe miệng, tay cầm nắm cửa nhẹ nhàng đẩy ra. Lê Chi vẫn không biết gì, vẫn say mê trêu chọc Lông Vàng.
Cô sờ đầu nó, cười xán lạn, “Tống Ngạn Thành ngồi xuống.”
Lông Vàng nghe lời, ngồi xuống.
“Tống Ngạn Thành nắm tay!”
Con chó rất nể tình, đưa cái móng vuốt to bự của mình lên, còn vươn đầu lưỡi liếm bàn tay cô.
Lê Chi càng cảm động, “Oaaaaa, Tống Ngạn Thành, em chính là bé cưng đáng yêu nhất thế giới, mới dạy mà đã biết rồi nè, ngoan quá đi!!”
———————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Ngạn Thành: Tôi còn ổn, tôi vẫn có thể, tôi OK. (icon nỗ lực)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.