Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 163: Đoạt Linh Thảo




Khi thần thức chìm vào bên trong ngọc giản, sắc mặt của Diệp Khôn biến đổi giống như Dương Lâm không khác nhau là mấy, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó đem thần thức thu lại nghiêm trọng nói.
“Độc Nhãn Thanh Xà, yêu thú cấp ba?”
“Đúng vậy sư đệ, trong ngọc giản có chú thích chỗ nào xuất hiện Mộc Đỉnh San thì chỗ đó sẽ xuất hiện Độc Nhãn Thanh Xà…” Dương Lâm vẫn với bộ dạng như lúc trước nói.
“Ân! Vụ này hơi khó rồi đây, nếu là yêu thú cấp hai thì còn miễn cưỡng đối phó được, đằng này là yêu thú cấp ba…Hơn nữa Độc Nhãn Thanh Xà này không phải là yêu thú bình thường, nó lợi hại hơn rất nhiều so với những yêu thú cùng giai khác.” Diệp Khôn nghĩ ngợi một lúc nói.
“Làm thế nào đây, đánh nó thì chắc chắn không lại rồi, thế nhưng Mộc Đỉnh San kia…không lẽ chúng ta cứ thế mà bỏ đi?” Dương Lâm tỏ ra nuối tiếc nhăn mặt hỏi.
“Không được, mỡ đã để ở trước miệng mèo thì làm sao có thể coi như không biết mà bỏ qua được, nhất định chúng ta phải dành được nó.” Diệp Khôn lập tức bác bỏ ý nghĩ của Dương Lâm, đã đến nước này rồi hắn làm sao có thể bỏ qua chứ.
Mộc Đỉnh San không những là vật phẩm quan trọng của nhiệm vụ lần này, hơn nữa nó còn là một dược thảo quý rất có công hiệu đối với tu sĩ Trúc Cơ, bảo hắn bỏ qua thực sự rất khó đấy.
Lâm vào trạng thái trầm tư, trong đầu Diệp Khôn có muôn vàn ý nghĩ lóe lên, Độc Nhãn Thanh Xà là yêu thú cấp ba với tu vi của hắn và Dương Lâm không thể động vào nó được, tuy đã có Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch tương trợ, nhưng chúng đều là con át chủ bài và là bí mật của hắn, cho nên hắn phải cân nhắc thật kỹ trước khi hành động.
“Dương huynh, trước khi hành động đoạt lấy Mộc Đỉnh San, tiểu đệ có một yêu cầu mong huynh hãy thành toàn cho, không biết ý huynh thấy thế nào.” Một lúc sau, đột nhiên tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, sau đó hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt Dương Lâm tỏ vẻ nghiêm trọng nói.
Đột nhiên thấy Diệp Khôn nói vậy, Dương Lâm ngây người ra một lúc thật lâu, hắn không hiểu Diệp Khôn nói với mình như vậy là có ý gì, hai người đã là huynh đệ, lại trải qua nhiều chuyện như vậy không lẽ vẫn còn chuyện gì không thể nói ra đơn giản hay sao?
Nghĩ thoáng qua, nhưng về sau Dương Lâm cũng hiểu, có lẽ Diệp Khôn có bí mật gì đó không tiện cho hắn biết cho nên mới nói ra những lời như vậy, dù gì tu tiên giới rất khốc liệt, cẩn thận vẫn là hơn, hơn nữa hắn đã cứu mình hai lần, cũng không thể nhỏ mọn được.
“Sư đệ, ta vẫn luôn nghĩ đệ chắc chắn đệ có bí mật gì đó không muốn cho người khác biết, ân tình của đệ đối với ta ta xin khắc cốt ghi tâm. Ta Dương Lâm, hôm nay ở chỗ này xin lấy tâm ma ra thề, không cần biết về sau có phát sinh chuyện gì, ta sẽ giữ bí mật ngoài ta và Diệp Khôn sư đệ ra, tuyệt đối không để người thứ ba biết được. Nếu vi phạm lời thề sẽ bị ngũ lôi oanh tạc, chết không được siêu sinh. ” Dương Lâm nhìn ra được ý đồ của Diệp Khôn, hắn không hề do dự, liền lấy tâm ma ra thề.
Vừa dứt lời, Dương Lâm đưa tay bắt quyết đồng thời miệng lẩm bẩm chú ngữ, sau đó hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết, tinh huyết vừa ra liền nhộn nhạo một hồi, sau đó nó cấp tốc xoay chuyển lóe lên những tia hắc khí nhìn rất quỷ dị.
Tiếp đó, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tinh huyết thu nhỏ lại, dần chuyển sang màu đen rồi lấy mi tâm của Dương Lâm làm đích kích bắn tới chui vào bên trong không thấy đâu nữa.
Ngay lúc đó, trên mặt Dương Lâm hiện lên từng đợt thống khổ, ở giữa my tâm đột nhiên xuất hiện một đồ án huyết chú chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa, theo đó sắc mặt của hắn cũng đã ổn định lại, dường như không có chuyện gì phát sinh vậy.
Nhìn một màn này, ban đầu Diệp Khôn hơi ngẩn ra, hắn còn chưa nói gì mà Dương Lâm đã làm như vậy rồi, về sau hắn tỏ ra rất hài lòng, xem ra Dương Lâm đối với hắn là thật tâm, như vậy mới không hề do dự lấy tâm ma ra thề độc ngay, nếu như Dương Lâm mà còn do dự không dứt khoát như này, lúc đó mới có vấn đề đáng để nói.
“Tốt! Dương huynh, huynh đúng là huynh đệ tốt của ta. Có như vậy thì ta mới an tâm đoạt Mộc Đỉnh San từ miệng của Độc Nhãn Thanh Xà…”
Mặc dù Diệp Khôn đã coi Dương Lâm là bằng hữu và đã ra tay cứu mạng hắn vài lần, nhưng đó cũng chỉ là dựa trên hảo cảm và tình đồng môn thôi, đối với hắn Diệp Khôn vẫn luôn có một khoảng cách nhất định đấy.
Gặp hoàn cảnh này hắn rất muốn để cho Phệ Linh Thiên Quỷ cùng Tiểu Bạch đi ra để giúp đỡ, nhưng hắn không muốn để Dương Lâm biết bí mật này của hắn.
Mộc Đỉnh San nhất định phải có, suy đi nghĩ lại nếu mà bịt miệng Dương Lâm rồi một mình hành động sẽ không còn gì phải úy kị nữa, nhưng hắn không phải là kẻ tâm ngoan hủ lạt, cho nên hắn không làm ra cái hạ sách đó.
Chỉ còn cách là để cho Dương Lâm biết được sự tồn tại của Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch, nhưng phải bắt hắn đem tâm ma ra thề độc, như vậy thì Diệp Khôn mới yên tâm.
Còn chưa kịp nói ra lời đó, thì Dương Lâm đã nhìn ra và lập tức lấy tâm ma ra thề, việc này đã khiến cho Diệp Khôn đối với hắn càng thêm hảo cảm và tin tưởng hơn.
“Sư đệ, đệ nói như vậy…” Trước câu nói của Diệp Khôn, Dương Lâm đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó lên tiếng hỏi.
Không đợi cho Dương Lâm kịp nói hết câu, đột nhiên cách tay Diệp Khôn khẽ vẫy, ngay lập tức có hai đạo linh quang một đen một xanh từ trong người hắn lóe lên đi ra.
Ngay sau đó, Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch liền xuất hiện bên cạnh.
Tiểu Bạch thì ngồi chỗm chệ trên vai Diệp Khôn, nó đưa cả ba con mắt nhìn Dương Lâm ra vẻ dò xét, còn Phệ Linh Thiên Quỷ thì lơ lửng ngay phía trên bờ vai bên kia, nó cũng đưa ánh mắt dò xét đặt lên trên người của Dương Lâm.
“Đây là…Quỷ Vu Sơ Kỳ đỉnh phong, Yêu Thú cấp bốn, không, không đúng, là Yêu Thú cấp hai…” Đột nhiên Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch xuất hiện, sau đó chúng lại đem ánh mắt dò xét đặt trên người mình, khiến cho Dương Lâm giật mình kinh hãi vội lui về phía sau vài bước đồng thời đem tinh thần cảnh giác đẩy lên tới đỉnh điểm, sau đó hắn đem thần thức thả ra quét về phía chúng, ngay lập tức hắn kinh sợ lắp bắp hô lên.
Thấy bộ dạng của Dương Lâm như vậy, khóe miệng Diệp Khôn nở một nụ cười mỉm, sau đó lên tiếng nói.
“Dương huynh, huynh không cần phải khẩn trương như vậy, đây là Linh quỷ và tiểu đệ của ta, Phệ Linh và Tiểu Bạch.”
“Cái…cái gì…là Linh quỷ và Linh thú…à không…là tiểu đệ của đệ…” Nghe Diệp Khôn nói vậy, Dương Lâm vẫn chưa hết bàng hoàng lắp bắp nói.
“Ân! Đúng vậy, nhờ có chúng mà hai ta mới bình an từ đầu đến giờ đấy.” Diệp Khôn đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch thản nhiên nói.
“Hả? Là như vậy…” Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Dương Lâm vẫn không khỏi hít vào một hơi thật sâu kinh ngạc nói.
“Nói như vậy lần trước cứu ta và đệ thoát khỏi Tam Phân Đoạt Hồn Mệnh của tên tu sĩ Trúc Cơ kia là Phệ Linh này?” Ngừng lại một chút, như nhớ tới điều gì đó Dương Lâm lên tiếng.
“Ân! Đúng vậy, chính là nó.” Diệp Khôn liếc mắt về phía Phệ Linh Thiên Quỷ nói.
“Còn nữa, vị tiểu huynh đệ này rõ ràng chỉ là Yêu Thú cấp hai, nhưng linh áp trên người hắn cứ cho ta thấy như là của Yêu Thú cấp bốn a…” Dương Lâm âm thầm sợ hãi, sau đó nghĩ đến điều nữa vội đảo mắt nhìn qua Tiểu Bạch nói, hắn thấy Diệp Khôn gọi nó là tiểu đệ, cho nên cũng không dám nói năng linh tinh sợ đối phương mà nổi giận thì sẽ rắc rối.
“Ha ha, chuyện này để nói sau đi, bây giờ chúng ta cần lên kế hoạch để đoạt lấy đám Mộc Đỉnh San kia đã.” Diệp Khôn không trả lời câu hỏi của Dương Lâm ngay, hắn đổi qua chủ đề khác cười nói.
“Ân! Đệ nói đúng, chỉ cần lên kế hoạch chu đáo thì việc này không thành vấn đề rồi.” Dương Lâm gật đầu đồng ý, sau đó đảo mắt nhìn qua Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch nói.
Sau đó hai người liền đem những suy nghĩ và phương thức đối phó với Độc Nhãn Thanh Xà của mình ra thảo luận lên kế hoạch.
Một khắc sau, hai người đã thống nhất được kế hoạch, liền rời khỏi chỗ ẩn núp tiến gần lại chỗ cửa hang bắt đầu hành động.
Còn cách cửa hang khoảng năm mươi trượng, Diệp Khôn gia hiệu cho Dương Lâm dừng lại, sau đó hắn truyền âm phân phó cho Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch hành động theo kế hoạch đã định sẵn.
Nhận được lệnh của Diệp Khôn, Phệ Linh Thiên Quỷ cùng Tiểu Bạch lập tức rời khỏi vị trí của mình tiến hành.
Chỉ thấy Tiểu Bạch vòng một vòng ra phía sau đi qua bên kia rồi tiếp cận với đám Mộc Đỉnh San, còn Phệ Linh Thiên Quỷ chớp động vài cái nó liền xuất hiện ở trên không cách miệng hang cỡ sáu mươi trượng.
Lơ lửng trên không, Phệ Linh Thiên Quỷ tỏ ra ngưng trọng, sau đó hai tay nó trà sát vào với nhau, ngay lập tức tiểu kiếm liền xuất hiện trên tay nó.
Cầm tiểu kiếm lên, nó liên tục vạch vào khoảng không phía dưới từng đạo kiếm khí một, thuận theo đó, thoáng cái phía dưới chân nó liền xuất hiện một tấm lưới kiếm khí khá là mỏng manh, nhưng trên tấm lưới lại xuất hiện từng tia lôi điện xẹt qua xẹt lại nhìn rất rợn người.
Tiếp đó, miệng nó chu lên nhẩm độc chú ngữ, một cánh tay còn lại thì liên tục bắt quyết đánh ra từng đạo pháp quyết rơi trên tấm lưới kiếm khí ở bên dưới.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Tấm lưới ngay lập tực nhộn nhạo một hồi, sau đó từng đạo hắc quang lóe lên, đem toàn bộ tấm lưới bao phủ lấy, ban đầu nó có màu vàng nhưng hiện tại đã chuyển biến thành màu đen, ở bên ngoài quỷ khí cùng lôi điện ở bên trong phối hợp nhau nhìn rất sống động.
Kế đó, Phệ Linh Thiên Quỷ phun ra một ngụm quỷ khí rơi xuống tấm lưới phía dưới, ngay lập tức hắc quang đại tố cùng với quỷ khí nổi lên cuồn cuộn, thanh thế nhìn rất kinh người.
Thấy vậy, Phệ Linh Thiên Quỷ nâng tay điểm một điểm xuống phía dưới.
Ngay lập tức, tấm lưới bên dưới linh quang lập lòe, ngay sau đó nó lấy tốc độ rất nhanh lao xuống bên dưới, đem miệng hang phong bế lại.
Cùng lúc đó ở bên kia, thân hình Tiểu Bạch liên tục chớp lên vài cái, thoáng cái nó đã đến bên cạnh đám Mộc Đỉnh San.
Không hề chậm chễ, Tiểu Bạch nâng tay đánh ra một đạo pháp quyết, sau đó con mắt thứ ba chớp lên một tia lục quang bắn về phía đám Mộc Đỉnh San.
Một màn khó tin xuất hiện.
Ngay khi tia lục quang tiếp xúc với đám Mộc Đỉnh San, lấy mắt thường cũng có thể thấy được thể tích của chúng đang co rút lại, thoáng cái đã thu lại chỉ nhỏ bằng một ngón tay cái.
Khẽ lật tay, linh quang lóe lên, trước mặt Tiểu Bạch liền xuất hiện hơn mười cái hộp ngọc, hộp ngọc vừa xuất hiện thì một tay Tiểu Bạch búng ra một đạo linh quang mở nắp hộp ra, còn một tay khác liên túc chỉ về phía đám Mộc Đỉnh San.
Linh quang lóe lên liên tục, thoáng cái toàn bộ Mộc Đỉnh San đã bị Tiểu Bạch thu hết vào trong hộp ngọc, sau đó nó khẽ phất tay một cái, toàn bộ hộp ngọc liền biến mất không thấy đâu nữa.
Xong việc, Tiểu Bạch không hề chần chừ, cả người nó thanh quang cùng một chỗ biến thành một đạo lục quang bay về phía của Diệp Khôn.
Toàn bộ quá trình Phệ Linh Thiên Quỷ và Tiểu Bạch thi pháp đoạt bảo nói ra thì dài dòng, nhưng thực chất chỉ diễn ra trong vài tức công phu.
Nấp ở một bên quan sát, không những là Dương Lâm mà ngay cả Diệp Khôn cũng phải trợn mắt há hốc mồm ra nhìn, hai người đưa mắt nhìn nhau không nói lên lời.
Dương Lâm đã đành, thế nhưng cả Diệp Khôn cũng không thể tưởng tượng nổi bọn chúng hành động lại nhanh đến như vậy, so với dự tính ban đầu thì việc đoạt dược thảo lần này không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Lấy lại vẻ bình tĩnh, Diệp Khôn và Dương Lâm hít vào một hơi khí lạnh, trên mặt hai người không khỏi lộ lên vẻ vui mừng.
Thế nhưng ngay lúc này…
“Grừ…” Một tiếng gầm giận giữ từ bên trong thạnh động truyền ra.
Theo sau đó.
“Ầm….” Một tiếng nổ lớn vang lên.
“Phốc xuy…xoẹt xoẹt…”
Một tiếng va chạm mạnh, khiến cho tấm lưới phong bế ở ngoài cửa hang nhộn nhạo một hồi, từng tiếng xoẹt xoẹt của lôi điện vang lên.
Ở phía trên, Phệ Linh Thiên Quỷ nhướng mày, hai mắt của nó nhìn rất quỷ dị, sau đó cánh tay nó vung lên, vẽ vào khoảng không một cái đồ án hình mặt quỷ, rồi đánh ra một đạo pháp quyết đẩy đồ án đó rơi xuống tiến nhập vào bên trong tấm lưới ở dưới.
Ngay lập tức, hắc quang bên trên tấm lưới lóe lên, nó liền được gia cố thêm một trận phòng ngự.
“Ầm…Ầm…” Liên tục những tiếng nổ lớn vang lên.
Theo đó là đừng đạo cột sáng từ bên trong thạch động lao ra va chạm với tấm lưới ở bên ngoài cửa.
“Phốc xuy.” Ngay sau đó, tấm lưới liền bị một đạo cột sáng đánh thủng một lỗ to bằng cái miệng thúng, lập tức toàn bộ tấm lưới nhộn nhạo một hồi, rất nhanh liền tiêu tán mất.
“Grừ…”
Ngay khi tấm lưới bị phá hủy, một cái bóng lớn từ bên trong thạch động lao ra, đến trước cửa động khoảng mười trượng thì nó liền dừng lại, lập tức một con quái thú khổng lồ liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.