Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 162: Sát Cơ




Từ trên cao nhìn xuống, một khu rừng rậm đậm chất nguyên thủy luôn làm cho người ta có cảm giác ớn lạnh khi nghĩ tới, chứ chưa cần phải tự mình đặt chân vào trong đó.
Đã là rừng nguyên thuỷ thì bên trong hẳn là có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, rất nhiều chủng loại yêu thú định cư, hơn thế nữa là oán khí tích tụ, luôn ẩn tàng những nguy hiểm chết người nhưng lại không có điểm nào được báo trước.
Trước mặt Diệp Khôn và Dương Lâm chính là một khu rừng như thế, muốn tầm bảo và đến được cửa ra tầng năm nhất định phải đi qua khu rừng này rồi.
"Dương huynh, khu rừng ở phía trước có lẽ rất hung hiểm, mặc dù chúng ta đã có bản đồ nhưng vẫn cần phải cẩn thận hơn đấy. Hơn nữa Mộc Đỉnh San lại nằm sâu bên trong, chỗ này lại thường xuyên xuất hiện yêu thú cấp hai nữa." Diệp Khôn thu lại thần thức hơi đánh giá khu rừng trước mặt một chút rồi quay qua Dương Lâm nói.
"Ân! Không nguy hiểm thì đâu gọi là thí luyện nữa, hay là bỏ đi, chúng ta cứ trực tiếp đi tới cửa ra rồi về phục mệnh thì hơn, dù sao những vật phẩm nhiệm vụ lần này cũng thu thập được bảy tám thành rồi, như thế là đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này rồi đấy." Dương Lâm gật đầu đồng ý, sau đó hơi do dự một chút nói.
"Huynh nói cũng có lý, thế nhưng vẫn còn thời gian hai ngày nữa, nếu bây giờ chúng ta mà đi ra thì chẳng phải là quá phí phạm sao, tranh thủ lúc này tầm bảo dọc theo con đường tới chỗ cửa ra đi, theo trên bản đồ thì con đường này tương đối an toàn, hơn nữa cũng có khá nhiều dược tài quý nữa." Diệp Khôn đồng tình với ý kiến của Dương Lâm nhưng nghĩ lại hắn vẫn chưa muốn rời khỏi ngay đây luôn.
"Ân! Đệ nói cũng phải, xem ra ta quá nhát gan rồi." Dương Lâm tỏ vẻ xấu hổ nói.
"Làm gì có, chẳng qua là huynh nghĩ đến sự an toàn của chúng ta mà thôi." Diệp Khôn khẽ mỉm cười đưa tay gia hiệu an ủi.
Nói rồi, hai người qua lại thêm vài câu nữa, sau đó theo con đường đã vạch sẵn trên bản đồ tiến vào bên trong khu rừng.
...
Bên cạnh một hồ nước nhỏ tại một góc sâu trong tầng năm.
"Ầm...Ầm..." những tiếng nổ lớn vang lên.
Theo sau đó là hai bóng người từ trong vụ nổ bắn ra ngoài rơi trên mặt đất nằm im bất động.
Cùng lúc đó một tiếng gầm lớn vang lên, ngay lập tức xuất hiện một đầu mãng xà cao hơn mười trượng.
Hắc Mao Xà.
Đầu mãng xà này cơ thể to như cột nhà, trên đỉnh đầu nó có một cái mào đen xì, dưới miệng nó còn có một chòm râu nhìn khá là kỳ dị. Trên thân nó tản mát ra khí tức rất cường đại, thật không ngờ nó là một đầu yêu thú cấp ba.
Khi xuất hiện, Hắc Mao Xà đem ánh mắt lơ đễnh nhìn về hai người đang nằm im bất động ở dưới đất với dáng vẻ đắc ý.
Nhìn hai người này trang phục rất giống với Diệp Khôn và Dương Lâm, họ đúng là người của Ngũ Hành Phái rồi, chỉ là lúc này trên người họ không còn lấy một chút khí tức nào của sự sống cả, hiển nhiên vừa rồi đã bị Hắc Mao Xà giết chết rồi.

Tại một địa điểm khác bên trong tầng năm.
Chỗ này là một vùng thảo nguyên xanh ngắt, kỳ hoa dị thảo mọc lên vô số, cảnh vật nơi đây nhìn khá là đẹp, nếu như bình thường mà tới chỗ này ngao du thưởng ngoạn thì quả là tuyệt vời.
Lúc này trên bầu trời hào quang chói mắt, từng tiếng đùng đùng va chạm nhau của pháp thuật và pháp khí vang lên không dứt.
Ở giữa không trung đang có hai người một nam một nữ đang thi triển pháp thuật điều khiển pháp khí tranh đấu với nhau rất ác liệt.
Người nam là một thiếu niên nhìn tướng mạo bình thường, mặt dài trán nhô, đôi mắt có chút nhô ra đang cắn răng chèo chống cố gắng điều khiển pháp khí của mình, mặc dù bên ngoài hắn không thấy có vết thương nào cả, nhưng xem ra trải qua một khoảng thời gian tranh đấu đã khiến cho hắn cảm thấy mệt nhọc.
Đứng đối diện hắn là một thiếu nữ khá là xinh đẹp, trên người nàng toát ra một khí chất rất đặc biệt, khiến cho bất kỳ một nam nhân nào lần đầu gặp nàng cũng phải xiêu lòng.
“Vương Khả, vốn dĩ ta và ngươi không thù không oán, hơn nữa quan hệ của hai phái cũng không tệ, nếu như ngươi chịu giao ra Thanh Dương Thảo thì ta sẽ bỏ qua, nó đối với ta rất trọng yếu…” Thiếu nữ nhìn bộ dạng khá là vất vả của thiếu niên trong lòng mừng thầm vội lên tiếng nói.
“Không được, Thanh Dương Thảo đối với ta cũng rất trọng yếu, Tinh Cang Các các ngươi không phải cũng có loại này sao, tại sao còn ở chỗ này dây dưa muốn đoạt của ta?” Thiếu niên tên gọi Vương Khả nghi ngờ lời nói của đối phương lên tiếng nói.
“Chuyện đó ngươi không cần phải biết, nhưng gốc Thanh Dương Thảo trong tay ngươi nhất định ta phải có.” Thiếu nữ thấy Vương Khả nói vậy lạnh lùng lên tiếng, đồng thời nàng thúc dục pháp quyết, khiến cho pháp khí của mình tấn công hắn dữ dội hơi.
“Nhược Đình, ngươi đừng có mà ép người quá đáng, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi đâu.” Thấy thế công của đối phương ngày càng mãnh liệt hơn, sắc mặt Vương Khả biến đổi lớn, tức giận hét lên.
Sau đó miệng hắn cũng đọc chú ngữ, đồng thời hai tay liên tục bắt quyết đánh vào pháp khí của mình, khiến nó mạnh mẽ hơn, phản công lại.
“Hừ! Vì nể tình nên ta mới dây dưa với ngươi tới lúc này, nếu ngươi đã cố tình muốn chết thì ta đành thành toàn cho ngươi vậy.”

Dưới chân một ngọn núi lớn, một mảng phế tích sau trận chiến hiện rõ trước mặt.
Nằm bên dưới mặt đất là xác của một thanh niên đệ tử Nam Nhạc Phái, ở phía đối diện một thiếu niên khác đang đứng nhe răng ra cười, trên tay hắn mân mê một túi trữ vật tỏ vẻ đắc ý.
Sau khi đem thần thức chìm vào bên trong túi trữ vật xem qua một lượt, thiếu niên liền đem nó cất vào người rồi khẽ búng ngón tay về phía cái xác, lập tức một đạo liệt hỏa bắn ra đem nó đột thành tro bụi.
Xong đâu đấy, thiếu niên liền hóa thành một đạo độn quang nhằm lấy một hướng bay đi.

Bên trong một hạp cốc.
“Không…” đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhìn lại thì thấy một thanh niên bị phi kiếm sắc bén đâm thủng tim rơi từ trên không xuống đất, thanh niên này chính là Lục Nguyên, người lần trước tranh đấu với Dược Bình ở bên ngoài cửa vào tầng năm.
Cách chỗ Lục Nguyên khoảng ba mươi trượng là một thanh niên khác đâng lơ lửng phiêu phù trên không, trên mặt thanh niên này tràn đầy vẻ đắc ý cùng với ánh mắt khinh thường đang nhìn chằm chằm vào cái xác của hắn dưới mặt đất.
Hắn chính là Dược Bính.
“Hừ! Đúng là ngu xuẩn, tưởng rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Hắc hắc.” Hừ lạnh một tiếng, sau đó Dược Bính cười đểu nhìn Lục Nguyên nằm ở dưới đắc ý nói một câu.
Sau đó hắn phẩy tay một cái, lập tức đem túi trữ vật của Lục Nguyên thu vào trong tay, đồng thời búng ra một đạo liệt hỏa đem xác của hắn đốt thành tro bụi.
“Sư huynh, giải quyết xong hắn rồi chứ?” Dược Bính đang cười đắc ý, đột nhiên ở phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo của nữ tử.
Quay đầu nhìn lại, Dược Bính thấy đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười bảy tuổi, dung mạo không có gì là đặc sắc cả.
“Nhũ muội tới rồi đấy à, có tìm thấy những người khác không?” Dược Bính đem túi trữ vật thu vào trong người, sau đó khẽ mỉm cười nói với thiếu nữ vừa tới.
“Ban đầu muội còn cảm ứng được các vị sư huynh khác, nhưng hiện tại chỉ cảm ứng được một mình huynh thôi, chỉ sợ họ đã xảy ra chuyện rồi.” Nghe Dược Bính hỏi, sắc mặt thiếu nữ hơi trầm xuống nói.
“Ân! Rất có khả năng đó, ban đầu ta cũng cảm ứng được tất cả mọi người, nhưng hiện tại đúng là chỉ có muội thôi.” Dược Bính cũng tỏ ra như vậy nói.
“Được rồi, hiện tại chỉ còn lại có ta và muội, hai ta phải dựa vào nhau mà tầm bảo thôi, hy vọng tới lúc ra ngoài sẽ hoàn thành được nhiệm vụ.” Ngừng lại một chút, đột nhiên sắc mặt Dược Bính Trở lên ngưng trọng, sau đó nói.
“Ân! Tất cả nghe theo huynh!”
“Tốt! Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, hai người thanh quang cùng một chỗ liền hóa thành hai đạo độn quang nhằm một hướng bay đi.

Bên cạnh một đầm lầy.
Sau khi chém giết một người của Thiên Linh Giáo cướp lấy túi trữ vật, Tuyết Tinh Tiên Tử liền hóa thành một đạo độn quang nhằm một hướng bay đi.
Cùng một màn đó, cách chỗ Tuyết Tinh Tiên Tử khoảng năm mươi dặm về phía nam.
Bách Dương Tử lấy xuống đầu lâu của một đệ tử Tinh Cang Các, sau khi thu lấy túi trữ vật và phi tang cái xác, hắn cũng hóa thành một đạo đôn quang nhằm lấy một hướng bay đi.

Bên cạnh một con sông lớn, Tịnh Hoài Vân, Diệp Đĩnh Chi và Lưu Thiên Bình cùng nhau liên thủ chém giết một đầu Ngư Giác cấp hai hòng đoạt lấy một đám linh thảo bên cạnh hang của nó.
Nhìn vào bề ngoài thì thấy ba người khá là chật vật, nhưng không biết bọn họ sử dụng trận pháp gì khiến cho Ngư Giác nhất thời bị vây hãm không thể làm gì được.
Ba người liên tục thi triển thần thông luôn phiên tấn công, Ngưu Giác vì bị giam cầm nhất thời không thể phản công lại dược, nó chỉ đành lấy tấm thân da dày thịt béo ra để chống đỡ.
Nhưng xem ra các này không được ổn, mà đòn tấn công của ba người càng ngày càng mãnh liệt, uy lực ngày càng lớn, mỗi một lần đánh trúng lên cơ thể của Ngưu Giác đều khiến cho nó phải gầm lên những tiếng giận giữ và đau đớn.
Thời gian chưa đầy nửa khắc trồi qua, cuối cùng thì Ngư Giác cũng đã bị giết chết.
Sau khi thu thập xong, cả ba người liền rời khỏi chỗ này luôn.

Trên không một đầm lầy bên cạnh khu rừng mà lúc trước Diệp Khôn với Dương Lâm đi vào.
Hai đạo độn quang chớp lên liên tục bay xẹt qua, mà theo sau đó không xa là một đoàn hắc quang lấy tốc độ không hề thua kém gì đang hùng hổ đuổi theo.
Trong đoàn hắc quang đó yêu khí nổi lên cuồn cuộn, ẩn hiện trong đó mà một bầy yêu thú có khoảng năm sáu đầu, từ uy áp trên người chúng tỏa ra cho thấy chúng đều là yêu thú cấp hai.
Thấp thoáng có thể thấy được đám yêu thú này có hình dạng rất giống với loài sói, nhưng trên lưng muỗi đầu đều có một đôi cánh màu xanh rất lớn gần giống với cánh của loài dơi.
Thanh Bức Yêu Lang.
Không sai, chính là nó. Loài yêu thú này là yêu thú cấp hai thường sống thành bầy đàn, chúng vô cùng hung hãn và có được khứu giác cùng thính giác như của loài dơi, có thể đánh hơi được kẻ thù hay con mồi cách xa khoảng vài dặm.
Chúng mặc dù là yêu thú cấp hai, nhưng do tập tính sống theo bầy đàn cho nên rất nguy hiểm. Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ mà ngay cả cao thủ Kết Đan Kỳ khi gặp phải chúng cũng phải kiêng kị ba phần, tốt nhất là không lên dây dưa với chúng mà tìm cách tránh chúng thì hơn.
“Sư huynh, làm sao bây giờ, nếu cứ như này thì Thanh Bức Yêu Lang sẽ đuổi kịp chúng ta mất.” Trong độn quang, một giọng thiếu nữ khá là trong trẻo vang lên.
“Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải tới bên cạnh cửa ra rồi kích hoạt lệnh bài truyền tống ra ngoài thôi.” Bên trong đạo độn quang vang lên giọng nói đầy ảo não của một thiếu niên.
“Muội cũng đang có ý đó.”
“Ân. Gia tăng tốc độ, cố gắng giữ khoảng cánh với chúng.”
Dứt lời, hai đạo độn quang đột nhiên hào quang chói mắt, tốc độ được đề cao lên tới mức cực hạn có thể, sau đó liền chuyển hướng qua bên phải lao đi.

“Sư đệ, nhìn kìa…là Mộc Đỉnh San, hơn nữa có nhiều hơn năm gốc.” Đang chậm rãi đi qua một vách núi, đột nhiên Dương Lâm dừng lại kinh ngạc hô lên.
“Hả? Mộc Đỉnh San…” Theo tiếng hô của Dương Lâm, Diệp Khôn quay lại nhìn theo hướng tay của hắn cũng tỏ ra kinh ngạc hô lên.
Ở phía trước cách hai người khoảng năm mươi trượng là một miệng hang ăn sâu vào bên trong lòng núi, mà cách chỗ miệng hang khoảng mười trượng có một đám linh thảo nhìn rất lạ mắt mọc lên.
Thân đám linh thảo này cao không quá một gang tay, mỗi một cây chỉ có hai lá, mà hình thù của chúng nhìn như một cái đỉnh thuốc vậy, đặc biệt hơn nữa bề mặt trên của ná nhìn tựa tự như san hô ở dưới biển, nó toát ra một mùi hương cũng khá là đặc biệt, mùi này rất giống với mùi của trứng thối ngửi hơi khó chịu.
“Sư huynh, đúng là Mộc Đỉnh San rồi, vận khí của hai ta cũng không tệ a, ở chỗ này cũng tìm được nó.” Diệp Khôn đem ánh mắt thu lại mừng rỡ nói.
“Ha ha, đệ nói dúng, vận khí của chúng ta quá tốt, nếu không thì từ lúc ban đầu cho tới bây giờ cũng không có thuật lợi như vậy đâu a.” Dương Lâm bộ dạng cũng như thế cười cười nói.
“Khoan đã, sư đệ mau lùi lại nấp qua một bên.” Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, Dương Lâm chợt biến sắc chộp lấy tay của Diệp Khôn kéo hắn về phía sau hơn một trăm trượng rồi vòng qua một hốc đá gần đó mới dừng lại.
“Sư huynh, có chuyện gì vậy?” Quá bất ngờ, Diệp Khôn chưa kịp phản ứng thì đã bị Dương Lâm kéo tới chỗ hốc đá núp vào, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi.
“Bình thường bên cạnh những linh thảo chân quý đều có yêu thú hộ thủ, đệ nhìn xem, chỗ kia có một cái hang, hiển nhiên là chỗ của yêu thú rồi. Chưa rõ đó là loại yêu thú gì, nhưng rất may dường như nó chưa phát hiện ra chúng ta, nếu không thì...” Dương Lâm với vẻ mặt có chút hoảng sợ nói.
Sau đó hắn khẽ lật tay lấy ra một cái ngọc giản đặt lên trán rồi đưa thần thức chìm vào.
“Quả nhiên là như vậy, đệ tự mình xem đi.” Một lúc sau, Dương Lâm với vẻ mặt cực kỳ khó coi ngước nhìn Diệp Khôn trịnh trọng nói.
Thấy bộ dạng của Dương Lâm như vậy, Diệp Khôn cũng tỏ vẻ khó coi, chẳng nhẽ có vấn đề gì rất nghiêm trọng sao?
Hắn không chần chừ, vội lấy ra một khối ngọc giản giống hệt với khối của Dương Lâm đang cầm trên tay, sau đó đặt lên trán đồng thời đưa thần thức vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.