Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 37: Đề Nghị






Mặc Vũ cả kinh, lập tức nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Những ngón tay mảnh khảnh và trắng nõn của Vân Dực khẽ xoay, vô số sợi bạc xuyên qua cơ thể Ma Uyên đều bị siết chặt lại!
Năng lượng cuồng bạo liền bao quanh Ma Uyên, trong phút chốc, thân thể hắn đột nhiên vỡ nát! Vô số máu thịt bắn tung tóe!
Mặc Vũ cúi đầu, cho dù không nhìn cũng biết Ma Uyên vào lúc này chết một cách thê thảm như thế nào.
Có thể khiến cho Thiếu chủ tự mình động thủ cũng coi như là vinh dự của hắn.
Mà bên kia, Mộ Thanh Lan nằm xuống, chống một tay xuống đất và mu bàn tay còn lại áp lên môi, cố nén tiếng ho, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Vân Dực và Ma Uyên.
Khi cơ thể của Ma Uyên ngay lập tức bị vỡ thành vô số mảnh, vẻ mặt của nàng vẫn bất động, chỉ có đồng tử của nàng hơi co lại.
Nhưng nàng không phải là sợ hãi cảnh tượng đẫm máu này, mà là..
Tâm tính của Vân Dực rất quả quyết, và nàng cũng hiểu rõ hơn ai hết, một khi hắn ra ta là tàn nhẫn đến mức nào, trước đó hắn ra chiêu, đã khiến cho năng lượng trời đất bạo động, đã làm nàng biết được bay giờ Vân Dực mạnh mẽ như thế nào.
Hoặc là, hắn vốn dĩ luôn mạnh mẽ như vậy, lúc trước hắn đã bị nàng và ca ca hố vài lần trong bí cảnh Trung Nguyên, phần lớn là do mọi người đều bị áp chế đến cùng một cảnh giới, và Nguyên lực có thể sử dụng rất yếu.
Nàng ở kiếp trước đã du hành trên bờ vực sinh tử không biết bao nhiêu lần, trong một môi trường như vậy, tự nhiên sẽ dễ dàng và có chút lợi thế hơn Vân Dực.
Nhưng hiển nhiên, lai lịch và thực lực của hắn nhất định mạnh hơn những gì nàng tưởng tượng trước đây!
Tên Ma Uyên đó khống chế nàng một cách dễ dàng, nàng lại cũng không thể trở tay được một chút nào, mà Vân Dực lúc này lại giết hắn chỉ với một chiêu, thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra thì đã hồn phi phách tán.
Sự chênh lệch giữa nàng và hắn đúng là một trời một vực.
Mộ Thanh Lan trong lòng nghĩ như vậy, nên ánh mắt nhìn chăm chú, người khác mà nhìn vào, sẽ cho rằng nàng đẫ bị dọa đến choáng váng.
Mặc Vũ âm thầm liếc nhìn thiếu niên ngã trên mặt đất, trong mất chỉ thấy hắn rất chật vật, hơi thở uể oải, thậm chí còn có vẽ như đã bị kinh sợ.
Thực lực và tâm tính như vậy làm sao lại được tuyển chọn vào Bí cảnh Trung Nguyên, Thiếu chủ như thế nào lại nguyện ý đích thân ra tay?
Mặc Vũ thật sự không đoán ra được nên thôi không nghĩ nữa, dù sao Thiếu chủ cũng phải có lý do của mình.

"Hắc Ma Tông dường như không muốn chịu đựng nữa."
Vân Dực đột nhiên lên tiếng.
Mặc Vũ vội vàng nói: "Hắc Ma tông gần đây thường xuyên hành động.
Lần này Thiếu chủ rời đi, bọn họ lại càng tập trung toàn lực muốn đối phó Thiếu chủ.
Ngoài đám người do Mả Anh Thiên và Ma Uyên chỉ huy, thì vẫn còn nhiều rất người trong bóng tối, đang chờ cơ hội.
Thiếu chủ, bây giờ ngài có muốn quay về.."
"Đến cũng đến rồi, vậy đương nhiên phải thu thập sạch sẽ." Giọng điệu của Van Dực rất nhẹ nhàng, tựa hồ cũng không quá coi trọng.
Sau khi nói xong, hắn cuối cùng quay lại và nhìn Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan đưa tay lên lau vết máu trên môi, mỉm cười với Vân Dực:
"Vân Dực, ta nên" cảm ơn "ngươi thế nào đây? Nếu không có ngươi, ta sẽ không gặp phải tai họa không đáng có này."
Mặc Vũ vừa nghe liền nhíu mày, người này lại dám dùng giọng điệu như vậy nói với Thiếu chủ!
Hắn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Vân Dực nói: "Lần này coi như ta nợ ngươi."
Mặc Vũ yên lặng nuốt lời muốn nói trở về cổ họng, hắn làm sao có thể quên Thiếu chủ cùng thiếu gia này, từ trước đến nay không thể dùng cách nghĩ thông thường đi tự hỏi..
Hắn vẫn nên im lặng như gà thì tốt hơn..
Mộ Thanh Lan nhướng mày - đây chính là điều nàng muốn!
"Lăng Hàn! Ngươi không sao chứ!"
Trong không khí đột nhiên có tiếng kêu khẩn trương, Mộ Thanh Lan kỳ quái nhìn lên, nhưng thấy được chính là Mộ Nghiêm cùng mấy vị trưởng lão.
Mộ Nghiêm vừa nhìn thoáng qua liền thấy Mộ Thanh Lan đang nằm trên mặt đất trong sân với vết máu trên người, trong lòng ông lập tức chùng xuống, rồi sau đó ông nhìn thấy người thiếu niên áo trắng đang đứng khoanh tay, trong lòng buông lỏng, nhưng rồi lại càng trở nên khẩn trương hơn.
Trước đó, ông đột nhiên cảm giác được trong phủ có năng lượng dao động mạnh mẽ, thậm chí năng lượng thiên địa cũng bắt đầu bạo phát, trong lòng ông chấn động, vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Mà hướng đó là nơi Mộ Lăng Hàn đang ở!
Trong lòng ông lo lắng, vội chạy đến thật nhanh, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng như thế này.
Bất ngờ hơn nữa, là thiếu niên mặc đồ trắng thần bí đó lại xuất hiện!
Nếu người đó ở đây, Mộ Lăng Hàn hẳn không phải lo lắng về tính mạng, nhưng trong tiềm thức ông nghĩ đến uy thế của thiếu niên ngày đó, trong lòng liền không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Đó là nỗi khiếp sợ vô thức đối với cường giả.
Đương nhiên, những trưởng lão khác cũng nhận ra có gì đó không ổn, nên cũng sôi nổi theo đến đây.
Mộ Nghiêm nhanh chóng đi về phía Mộ Thanh Lan: "Lăng Han, đây là như thế nào.."
Đang hỏi, đột nhiên nhìn thấy nơi đó từng mảnh nhỏ máu thịt, khóe mắt nhảy dựng kịch liệt!
Đó, đó là..
"Đây là một người đã bị giết?"
Một trưởng lão hét lên đầu tiên, bởi vì khiếp sợ mà giọng nói thay đổi.
Những người khác sau khi nhìn thấy, biểu hiện của họ cũng thay đổi đáng kể.
Cá nhân có thể thấy được, hẳn là người bị ngàn kiếm chém nát, thiên đao vạn quả bầm thây!
Hơn nữa, lại hoàn toàn nát bấy! Đến cả một cục xương cũng không chừa lại!
Không thể nhìn ra được, đó là xác của một người nào cả!
Tuy nhiên, càng như vậy, lại làm người ta càng lạnh sống lưng!
Đây là loại thủ đoạn gì, và là loại thù hận sâu sắc nào!
Mộ Nghiêm cổ họng thắt lại.
Mộ Thanh Lan cười an ủi: "Gia chủ và các trưởng lão không phải lo lắng, ta không sao.
Có người muốn giết ta, nhưng Vân Dực đã giúp ta giết hắn.
Hiện tại đã ổn rồi."
Mọi người: "..."
Chúng ta không phải lo lắng về vấn đề này có được không! Ngươi còn êm đẹp đứng tại đây, mà cái xác bị bầm thây trông như vậy, ngươi lại coi như rất nhẹ nhàng bâng quơ?
Chỉ là nghe Mộ Thanh Lan nói rằng đó là do thiếu niên áo trắng ra tay, cho nên không một ai dám tiếp lời trước.
Trầm mặc một lát, Mộ Nghiêm mới nói: "Ngươi không bận tâm là tốt rồi.
Chỉ là không biết người này là ai, liền muốn lấy mạng của ngươi.."
Mộ Thanh Lan co giật khóe miệng, chậm rãi đứng lên.
"Cổng thành bị cháy thôi."
Ảnh hưởng đến ao cá.
*
*Bị liên lụy
Mộ Nghiêm và những người khác nháy mắt đã hiểu ra, đột nhiên họ càng không biết phải nói gì.
Họa do người khác mang đến, nhưng người khác cũng đã giải quyết, hơn nữa, bọn họ có thực lực như vậy, lấy tư cách gì mà nói..
"Đây là lần cuối."
Vân Dực đột nhiên lên tiếng.
Mộ Thanh Lan nhướng mắt nhìn, "Hả?"

Vân Dực nhìn nàng với một vẻ mặt sâu sắc, nhưng không giải thích bất cứ điều gì.
Mộ Thanh Lan bị ánh mắt của hắn nhìn cảm thấy không được tự nhiên, liền tránh đi tầm mắt của hắn, xua tay nói: "Quên đi, không có chuyện gì to tát.
Nếu người đã bị ngươi giết chết, ta cũng không còn gì để nói.
Ngươi không phải nói có việc bận sao? Ta sẽ không giữ ngươi nữa."
Nói xong, không để ý đến ánh mắt khác nhau của mọi người, liền xoay người quay vào phòng.
"Ai nói ta muốn rời đi?"
Vân Dực đột nhiên lên tiếng.
Mọi người ngẩn ngơ.
Mộ Thanh Lan mở to mắt và quay lại: "Không phải vậy chứ? Vân Dực, ngươi phải biết rằng mạng nhỏ của ta không có khả năng để chơi với các ngươi.."
"Họ sẽ còn đến nữa." Vân Dực chống hai tay ra sau, khẽ xoa đầu ngón tay trong tay áo, vài giọt phấn hồng nhòe nhoẹt đó có chút nhớp nháp.
Đối diện với ánh mắt trong trẻo của Mộ Thanh Lan, hắn nhàn nhạt nói.
"Vì vậy, trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở lại đây."
* * * Đề cử * * *
Mộ Thanh Lan: Ai cho phép ngươi ở đây!
Vân Dực: Ta ở đâu?
Mộ Thanh Lan: Không biết xấu hổ!
Vân Dực: Ta nghĩ rằng cái giường của ngươi cũng rắt tốt.
Vậy liền ở chỗ đó đi.
Mộ Thanh Lan: .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.