Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 36: Giết Không Tha!






Trong khoảnh khắc tiếp theo, Mộ Thanh Lan liền cảm thấy cả người mình đột nhiên bay lên không, bị buộc phải hướng theo một hướng nhất định nào đó!
Nguyên lực trong cơ thể nàng bị áp chế mạnh mẽ, cứ như thế, nàng lại bị đối phương khống chế một cách tùy ý!
Trong lòng nàng vô cùng khó chịu, chợt ngẩng đầu lên!
Một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng, cả người tỏa ra sát khí mãnh liệt!
Dường như nhận thấy ánh mắt của nàng, người đàn ông đó hơi ngẩng đầu lên.
Mộ Thanh Lan cau mày, người đàn ông này trông hơi giống với tên Ma Ảnh Thiên ngày hôm đó.
Một thân huyết khí nồng đậm kia, lại càng giống nhau.
"Ôi, người dám nhìn ta thế này, kết cục không tốt đâu.
"
Người đàn ông cong môi cười, nhưng thật u ám, lạnh lùng đáng sợ.
Hắn giơ tay lên, lòng bàn tay tái nhợt không màu sắc khẽ nhúc nhích, Mộ Thanh Lan cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến!
Ngay sau đó, có vẻ như người đàn ông đó liền sẽ bóp cổ mình!
Nàng không nghi ngờ gì nữa, nếu để hắn bắt được mình, nàng lập tức sẽ chỉ có đường chết!
Nàng nghiến chặt răng, giữa môi và răng tỏa ra mùi rỉ sét, tim nàng gần như muốn nhảy ra ngoài!
Tuy nhiên, Nguyên lực trong cơ thể nàng, dưới sự kêu gọi mạnh mẽ, vẫn tiếp tục chảy từ từ và khó nhọc!
Nàng lật cổ tay của mình, tập trung tất cả Nguyên lực lại!
Vù!
Tiếng xé gió truyền đến, bên tai nàng liền có một trận gió thổi mạnh!
Một đạo quang mang bàng bạc đột nhiên đánh tới!
Nhưng lúc này, tay của người đàn ông kia chỉ cách cổ nàng một cánh tay!

"Nếu ngươi không muốn, thì lại tới làm cái gì?"
Người đàn ông kia đột nhiên nói với Vân Dực một câu, rồi sau đó thân hình của hắn đột ngột di chuyển! Nhưng lại là muốn lấy mạng Mộ Thanh Lan!
Đồng thời, hắn vung tay còn lại, chém ra một nhát, hai người liền cùng nhau va chạm thật mạnh!
Năng lượng va chạm mãnh liệt lập tức nổ tung một mảnh đất!
Trong lớp bụi đất bay tung tóe, Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy một sự nguy hiểm cực hạn đang đến!
Nàng nín thở, mọi thứ trong tai dường như mất đi âm thanh, cảnh tượng trước mắt cũng mờ mịt, chỉ có khí tức sát ý sắc bén là cực kỳ chuẩn xác!
Nàng căng chặt người, ngũ tạng đều dâng trào! Khi tay người đàn ông vừa chạm vào cổ nàng, nàng đột nhiên cử động!
Đột nhiên một thanh trường kiếm màu xanh đen xuất hiện trong tay nàng!
"Thanh Nguyên Trảm!"
Nàng đã dùng hết sức lực của mình trong đòn này!
Trường kiếm màu lục lam phát sáng với màu băng giá, hướng về phía bàn tay đó mà chém!
Người đàn ông rốt cuộc nhận ra có điều gì đó không đúng cho lắm, hắn vừa định bóp nát thanh trường kiếm do Nguyên lực biến thành này, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra có gì đó không ổn, hắn bèn di chuyển chậm rãi, xoay người một chút, tránh ra mũi kiếm!
Hắn trong lòng khó chịu, vừa tránh nhưng cũng vừa cho Mộ Thanh Lan một đòn!
Mộ Thanh Lan thân thể run lên, va chạm cực lớn khiến nàng mãnh liệt ngã xuống đất!
Ngay khi nàng chuẩn bị tiếp đất, thì đột nhiên cảm thấy một lực nào đó thật nhu hòa và mạnh mẽ đang nâng đỡ nàng, và sau đó nàng lảo đảo đi về phía trước--
Vân Dực vô thức duỗi cánh tay ra và kịp thời nắm lấy nàng.
Mộ Thanh Lan cũng không ngần ngại mà nắm chặt lấy hắn, nhưng ngay lập tức ho khan một tiếng và phun ra một ngụm máu.
Một vài giọt đã bị bắn tung tóe trên tay áo của Vân Dực.
Những vệt máu đỏ tươi dần dần nở trên tay áo trắng, giống như hoa mai nở rộ trong một ngày đông tuyết.
Vô cùng nổi bật.

Vân Dực cúi đầu nhìn những điểm đỏ bừng đó, ánh mắt chợt trầm xuống.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn bình tĩnh nói, không biết tại sao, lại khiến người ta run sợ không thể giải thích được, sinh ra sợ hãi vô tận:
"Ma Uyên -- ngươi, tìm, chết.
"
Mộ Thanh Lan nghe vậy liền cảm thấy toàn thân đông cứng, trong tiềm thức buông ra cánh tay của Vân Dực, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm một hơi, sau đó thả người ngã xuống đất.
Nàng cố gắng làm dịu cơn loạn lưu trong người, người đó xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa liền trực tiếp xuống tay giết nàng, khiến cho nàng bị nội thương nghiêm trọng.
Theo tính khí của nàng có thù thì phải báo, thù này xem như đã kết xuống, nhưng lần này, nàng cũng không vội báo thù.
Không biết nàng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn lại, cảm nhận được hơi thở lạnh như băng của Vân Dực, đột nhiên cong môi nở một nụ cười.
Nàng hiểu sâu sắc về Vân Dực, người này có thói ở sạch.
Bây giờ người nọ đã khiến nàng hộc máu và làm bẩn quần áo của hắn, Vân Dực sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn?
Vừa nghĩ tới đây, nàng chợt thấy Vân Dực giơ tay lên.
Lúc này nàng đang ở sau lưng của Vân Dực, nên tự nhiên không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Vân Dực, trong mắt như dâng lên từng đợt sóng gió.
Đột nhiên, Mộ Thanh Lan cảm thấy Nguyên lực kinh thiên động địa xung quanh đột nhiên run lên! Sau đó, tất cả đều đi về phía Vân Dực!
Nàng có chút kinh hãi nhìn lên - Một chiêu này của Vân Dực, vậy mà lại khiến cho năng lượng trời đất bạo động?
Ruốc cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?
Ma Uyên đối diện cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng hắn thật sự khiếp sợ chính là Vân Dực lại thực sự dùng sát chiêu như vậy!
Họ đã cùng với Vân Dực giao thủ nhiều lần, vì cố kỵ bối cảnh lẫn nhau, cho nên họ cũng chưa bao giờ ra tay dùng sát chiêu, cho dù kế hoạch lần này họ cũng đã tính toán rất lâu, truy tung ngàn dặm đến ám sát Vân Dực, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy Vân Dực tức giận như vậy!
Vân Dực là người sâu không lường được, họ vẫn không biết hắn mạnh đến mức nào, nhưng ngay sau khi một chiêu này được tung ra, cũng chưa chân chính thi triễn, mà khuôn mặt của Ma Uyên đã trở nên vô cùng khó coi rồi!
Thực lực của Vân Dực rõ ràng là mạnh hơn những gì họ ước tính trước đây!
Lần trước Ma Ảnh Thiên dẫn đầu vây công nhưng lại thất bại, đã từng nhắc tới thiếu niên kỳ lạ đó.
Mối quan hệ giữa Vân Dực và thiếu niên đó có vẻ hơi kỳ lạ.
Trong lòng hắn rất tò mò nên muốn đến thử dò xét một phen.
Kết quả, đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người trước đó.
Dù không biết đó là gì nhưng thứ Vân Dực muốn chắc chắn không phải là vật phàm.
Trong lòng hắn vừa động, thì liền ra tay.
Ai ngờ rằng Vân Dực đã thực sự nổi giận!
Cảm nhận được năng lượng cuồng bạo xung quanh, đáy lòng Ma Uyên nổi lên lo lắng sâu sắc - vào lúc này hắn nhất định không phải là đối thủ của Vân Dực!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nghiến răng, xoay người chạy trốn!
Ồ!
Tuy nhiên, ngay trước khi hắn di chuyển, cánh tay của Vân Dực liền đột nhiên vung xuống!
Năng lượng vô tận, ầm ầm tiến lên! Trực tiếp nghiền áp!
Phốc!
Ma Uyên bị một đòn nặng nề và ngay lập tức phun ra máu.
Hắn lại vừa sợ vừa khó chịu, quay đầu lại lạnh lùng nói:
"Vân Dực! Ngươi dám giết ta!"
Giết hắn, có nghĩa là đã hoàn toàn đối nghịch với họ!
Đôi môi mỏng của Vân Dực nhếch lên một vòng cung băng giá, đôi mắt khẽ nâng, bình tĩnh không một gợn sống liếc nhìn Ma Uyên như nhìn một người chết.

Trái tim Ma Uyên đột nhiên chìm xuống đáy vực!
"Vốn dĩ ta định đợi các ngươi đến hết thảy, sau đó một lưới tóm gọn.
.
Nhưng mà thật đáng tiếc, hôm nay ngươi, phải chết!"
Vừa dứt lời, ngón tay hắn liền động một cái, vài sợi bạc mỏng manh đột nhiên bay ra!
Chi Chi Chi Chi!
Trong thời gian ngắn, tất cả đều xuyên qua cơ thể Ma Uyên, máu thịt bắn tung tóe!
Ma Uyên kêu lên một tiếng thê lương.
Ngay sau đó, liền có một lỗ máu xuyên thủng cổ họng hắn, thậm chí âm thanh cũng không thể phát ra được.
Đôi mắt hắn chỉ có thể mở to, không thể tin nhìn Vân Dực cộng thêm sự sợ hãi!
"Thuộc hạ đến muộn, xin thiếu chủ giáng tội!"
Một bóng người nhanh chóng đi tới, quỳ một chân xuống nhìn Vân Dực một cách cung kính.
Mộ Thanh Lan nhìn lại, thấy đúng là Mặc Vũ ngày hôm đó.
Mặc Vũ lập tức nhìn thấy Ma Uyên chết một cách rất thê thảm, trong lòng cả kinh, buột miệng hỏi: "Thiếu chủ, ngươi không phải nói.
.
" Chờ đám người này tập trung lại hết rồi mới giết sao?
Hơn nữa, bây giờ Ma Uyên đã bị giết, e rằng sẽ gây ra rất nhiều phiền phức!
Vẻ ngoài của Vân Dực không hề dao động, giọng điệu vẫn trong trẻo và lưu luyến như ngọc thạch chạm nhau, nhưng những gì hắn nói lại lạnh lùng và khắc nghiệt đến không thể giải thích được:
"Lệnh đi xuống, gặp được người của Hắc Ma Tông, giết không tha!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.