Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 22: Thắng!






Mộ Thanh Lan bước đi nhẹ nhàng, từ từ tiến lại gần.
Những người xung quanh tự giác nhường ra một lối đi, không tiếng động nhìn vào thiếu niên một thân hắc y.
"Ngươi cũng dám tới nữa sao?"
Mộ Diệp cười lạnh, không dấu vết nhìn Mộ Thanh Lan đánh giá.
Mộ Thanh Lan cũng không trả lời, bước từng bước đến trước mặt Mộ Diệp.
Hai người đối mặt từ xa xa.
Ngay sau đó, nàng nở nụ cười rạng rỡ.
"Rốt cuộc có cơ hội quang minh chính đại đánh cho ngươi một trận như vậy, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua, bởi vì cũng đâu có nhiều lắm đâu.
"
"Ngươi!"
Mộ Diệp tức đến mức đỏ mặt, trong lòng lửa giận bùng phát.
Nhưng ngay sau đó, hắn cố gắng nhịn xuống, tay áo vung lên: "Đừng nhiều lời! Nếu đã đến rồi, vậy bắt đầu đi!"
Nói xong, thần sắc liền ngưng trọng, khí tức quanh thân cũng thay đổi!
Mọi người cảm nhận được cổ khí thế đó, đồng loạt mở to mắt vì khiếp sợ--
"Quả nhiên là đã trở nên mạnh hơn!"
"Lần này, Mộ Lăng Hàn chết chắc rồi!"
"Ta còn nhớ rõ, thực lực của Mộ Lăng Hàn vẫn luôn bị giảm sút, bây giờ chắc không phải sẽ lại giảm nữa chứ?"
Không ít người đều âm thầm nhìn Mộ Thanh Lan ở phía bên kia, trên mặt không hề che giấu thần sắc xem náo nhiệt.

Mộ Thanh Lan phảng phất giống như là không nghe thấy, vẫn cứ thản nhiên:
"Xem ra, ngươi cũng không còn lời cuối cùng nào để nói, vậy.
.
Bắt đầu đi!"
Giọng nói rơi xuống, bước chân của nàng hơi dang ra, một tay đặt phía sau, tay kia vươn ra, hơi cúi xuống--
Thực sự rất to gan!
Hành động khiêu khích này, ngay lập tức khiến Mộ Diệp tức giận!
Thân hình hắn vừa động, đã nhanh chóng lao tới!
Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt, đã tới trước người Mộ Thanh Lân!
Sau đó, toàn bộ Nguyên lực của hắn đều dồn vào tay phải, nắm chặt thành quyền, Nguyên lực dồi dào ở trên đó, một quyền hung hăng tung ra!
Khí thế cường đại, lập tức khiến mọi người tinh thần chấn động.
Lúc Mộ Diệp là Nguyên Giả sơ cấp, tuy rằng xuất sắc, nhưng lại không thể bằng công lực hiện tại mười phần!
Với một quyền này, Mộ Lăng Hàn không chết cũng sẽ bị thương!
Tuy nhiên, mọi người bất ngờ phát hiện, dù đối mặt với thế công như vậy, nhưng mà Mộ Lăng Hàn vẫn không hề nhúc nhích.
Xem ra, có thể là đã bị choáng váng cũng nên!
Mộ Diệp cười lạnh - nếu như ngươi không thể chờ nổi muốn nhanh chóng tìm chết, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Một quyền đó, khoảnh khắc tiếp theo, chính là hướng thẳng vào mặt của Mộ Thanh Lan!
Quyền phong ập đến, thậm chí ngay cả những sợi tóc mái bên tai của nàng cũng trở nên hỗn loạn--
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng, một quyền này nhất định sẽ khiến cho Mộ Thanh Lan máu thịt be bét, thì cuối cùng họ lại nhìn thấy thân ảnh màu đen đó di chuyển!
Mộ Thanh Lan từ từ nâng mắt lên, nhìn về phía Mộ Diệp.
Mộ Diệp cả kinh.

Cái nhìn này, có vẻ như vô cùng lãnh đạm, nhưng hắn không biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm giác ớn lạnh, tựa hồ có nguy hiểm sắp ập tới!
Bùm!
Một âm thanh nặng nề, bỗng nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người vội vàng nhìn lại, thế nhưng lại vô cùng khiếp sợ, khi thấy nắm tay của Mộ Diệp, đang nằm trong lòng bàn tay của Mộ Lăng Hàn!
Một quyền mạnh mẽ của Mộ Diệp, vậy mà đã bị Mộ Lăng Hàn cản lại!
Mà điều kỳ lạ hơn nữa là, vẻ mặt của Mộ Lăng Hàn, không hề có một chút miễn cưỡng nào, ngược lại chính là Mộ Diệp.
.
Sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên dữ dội, trông giống như là rất cố sức!
Không lẽ, Mộ Diệp lại bị Mộ Lăng Hàn đó áp chế sao?
Tuy nhiên, Mộ Diệp đang ở trong sân, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì lúc này, trong lòng hắn đã hoàn toàn bị khiếp sợ!
Mộ Lăng Hàn này, làm sao có thể chống lại đòn tấn công của hắn?
Hắn theo bản năng ngước mắt lên, nhìn về phía đối phương, nhưng cũng vừa lúc thấy được ánh mắt của thiếu niên đối diện--
Bình tĩnh, lãnh đạm, sâu không thấy đáy, nhưng lại băng hàn thấu xương!
Lúc này đây, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao trước đó trong lòng lại cảm thấy bất an khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương: Đó rõ ràng là ánh mắt mà người ta sẽ thể hiện khi đối mặt với đối thủ với vẻ khinh thường!
Mà thậm chí điều đó cũng không thể được coi là sự khinh thường, bởi vì bên kia cũng chưa bao giờ đem đối phương để vào trong mắt!
Mộ Diệp suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng hắn rốt cuộc vẫn không cam lòng, lại tập trung Nguyên lực vào tay còn lại, rồi lập tức hung hăng chém ra!
Khóe miệng Mộ Thanh Lan khẽ nhếch một cái rất nhỏ đến mức không thể phát hiện.
Đối với một tên ngu xuẩn như vậy, thậm chí không cần sử dụng đến lực lượng Nguyên Giả.
Nàng vốn dĩ nắm chặt bàn tay của Mộ Diệp, nhưng đột nhiên quay cuồng, ngay lập tức nắm lấy cổ tay hắn, rồi sau đó, gập mạnh lại!
Răng rắc!
Một tiếng gãy xương giòn vang, đột ngột truyền đến!
Đòn đánh của Mộ Diệp, lập tức mềm đi, cả người run lên vì đau đớn dữ dội!
Mọi người đồng thời nín thở - lần đầu tiên giao thủ, Mộ Lăng Hàn vậy mà đã chiếm thế thượng phong!
Mộ Diệp vẫn không muốn từ bỏ ý định, cơn đau dữ dội từ cổ tay khiến hắn nhớ đến sự sỉ nhục mà mình vừa nhận được!
Hắn muốn giết Mộ Lăng Hàn!
Mộ Diệp hai mắt đỏ bừng, cả người như muốn phát điên, cổ tay xoay chuyển, một phi đao màu bạc, đột nhiên xuất hiện!
Ngân quang chợt lóe, hắn lập tức nhắm vào cổ họng của Mộ Thanh Lan đâm tới!
"Trò này của bổn thiếu gia chơi chán rồi, vậy mà ngươi còn không biết xấu hổ dám đem ra.
"
Mộ Thanh Lan cười nhạt một tiếng, một tay nhẹ nhàng đưa ra, liền chính xác kẹp chặt phi đao trong tay, đồng thời dơ chân hung hăng đá ra!
Bịch!
Hắc ảnh chợt lóe, liền nghe được một tiếng trầm vang!
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy Mộ Diệp ở giữa sân bị hung hăng đá ra, trượt đi hơn mười mét trên mặt đất!
Mọi người vội vàng nhìn lại, liền nhìn thấy Mộ Diệp hơi thở gấp rút, sắc mặt tái nhợt, ho khan một tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu!
Mà nơi ngực của hắn, đã bị lõm xuống!
Hiển nhiên là xương ngực đã bị gãy! Lần này, sợ rằng lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại!
Một chân này, quả thật là tàn nhẫn!
Mà bên kia, ánh mắt của Mộ Thanh Lan nhẹ nhàng dừng lại ở phi đao trên tay.
Phi đao này chỉ dài không quá nửa tấc, nhưng rất sắc bén, hơn nữa trên lưỡi dao lại có một vệt xanh mờ mờ ảo ảo.
Đôi mắt Mộ Thanh Lan hơi thâm, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Phần lễ vật này, ta nhận không nỗi, vẫn nên trả lại cho ngươi thôi!"
Lời còn chưa dứt, nàng khẽ giơ lên bàn tay, phi đao lập tức bay về phía Mộ Diệp với tốc độ nhanh chóng!
Mộ Diệp lúc này gần như ngất đi, hoảng hốt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh sáng màu bạc, đang bay về phía mình!
Ngay lập tức đồng tử của hắn co lại! Cả người run lên không ngừng!
Tuy nhiên, cho dù hắn muốn chạy trốn, nhưng tiếc rằng tự thân lại vô pháp nhúc nhích.
Xoẹt.
Phi đao ngay lập tức đâm vào ngực phải của Mộ Diệp!
Hai mắt của hắn trừng đến cực đại, rồi sau đó, ngã xuống đất, co giật dữ dội!

Mà trong miệng và mũi của hắn, máu đen cũng bắt đầu chảy ra, trên làn da, những đường gân xanh nổi lên dữ dội, như thể nó sẽ bùng nổ trong giây tiếp theo!
Bộ dáng này, tự nhiên là bởi vì trên phi đao, có độc.
Dựa vào mối ân oán giữa Mộ Diệp và Mộ Thanh Lan, hắn sẽ làm như vậy, tính ra cũng có thể đoán được, chỉ là.
.
Cộp.
Cộp.
Cộp.
Mộ Thanh Lan từng bước đi tới, đó rõ ràng là tiếng bước chân, nhưng lúc này lọt vào tai mọi người, lại giống như tiếng bùa đòi mạng!
Mộ Thanh Lan bước đến chỗ Mộ Diệp rồi đứng yên tại chỗ.
"Ta đâm vào ngực phải của ngươi, như vậy, ngươi sẽ không phải lập tức chết ngay, cho ngươi có thể tận hưởng cảm giác trúng độc là như thế nào.
"
Giọng nói vốn dĩ luôn trong trẻo, nhưng lúc này lại nghe như băng lạnh, khiến người ta không rét mà run--
"Ngũ tạng rách nát, máu thịt bạo liệt mà chết, hẳn là, rất sảng khoái.
"
Không biết tâm trạng ra sao, mà mọi người trong sân, đều đồng thời thu liễm mọi âm thanh.
Một cổ hàn ý, bao phủ toàn bộ luyện võ trường.
Mà nơi phát ra hàn ý này, chính là hắc y thiếu niên, đang đứng khoanh tay ở trong sân đó.
Hắn mặc một thân hắc y, lúc này dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang, nhưng quanh thân dường như cũng toát ra sự băng giá và lạnh lẽo, giống như từ trong địa ngục bước ra!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.